Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 116



Chương 116

Bởi vì họ được thơm lây bởi Giản Linh, được không ít sự quan tâm của Giản Anh và Giản Thành, cứ cách mấy ngày là lại gửi đồ ăn ngon đến thì không nói, mỗi lần Giản Anh ra nước ngoài công tác, mỗi khi Giản Thành đi sưu tầm dân ca đều sẽ không quên mang quà cho bọn họ.

Cho dù là khoảng thời gian Giản Linh được cử đi nước A không ở biệt thự ở thành phố Yên Ninh, anh Ba và anh Tư cũng không quên mang đồ ăn ngon cho những kẻ hay sinh sự gào khóc đòi ăn này.

Đối với những kẻ hay sinh sự của đội đặc thù Giản Anh và Giản Thành còn thân hơn cả anh ruột.

Lúc này Giản Anh đang cười hiền hòa, vỗ lên vai Lệ Cẩm Hà: “Cho dù hôm nay bé Năm không đưa mọi người đến, anh cũng nghĩ lúc nào đó sẽ gọi mọi người ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn. Anh thấy Viễn Thanh và Đường Hạ đều gầy rồi, bị bé Năm nhà chúng ta dày vò không nhẹ phải không?”

“Anh Ba minh giám.”

Mấy người vội vàng gật đầu.

“Sao? Lại nói xấu tôi rồi đúng không?”

Giản Linh đi đến, đưa tay ra chỉ đám người hay sinh sự: “Chỉ biết mách lẻo với anh của tôi, các người thật không có tiền đồ!”

“Em có đức hạnh gì anh còn không rõ sao? Còn cần họ mách à.”

Giản Anh cười nói, rồi nhìn Âu Tuấn, đưa tay ra chạm với anh, hài hước nói: “Ô, em rể của tôi cũng đến à.”

Ba chữ trong câu nói “Em rể tôi”

làm cho Âu Tuấn vừa dơ tay ra chạm với anh ấy bị cứng đờ giữa không trung.

Âu Tuấn và hai anh em Giản Anh, Giản Thành tuổi tác ngang nhau, hai nhà lại là thế giao cho nên đã quen biết nhau từ hồi còn nhỏ, cho dù Âu Tuấn lớn lên trong quân doanh không thường xuyên gặp bọn họ nhưng cũng là bạn bè rất tốt.

Từ nhỏ, dáng người Âu Tuấn đã cao, mặc dù ít hơn Giản Anh một tuổi nhưng cậy dáng người cao nên từ nhỏ đến lớn Giản Anh chưa bao giờ được như mong muốn nghe Âu Tuấn gọi mình một tiếng anh Ba Giản.

Trước mắt lập tức không kiềm được muốn chiếm hời này, cho dù chỉ là lời nói trên đầu lưỡi.

Âu Tuấn liếc anh ấy một cái, anh cũng lười tranh chấp với anh ấy.

Ngược lại, khi Giản Linh nghe thấy anh ấy nói vậy thì không kiềm được vồ đến muốn bóp Giản Anh.

Đám người hay sinh sự của bộ đặc thù dũng cảm liều chết chắn trước mặt Giản Anh, bảo vệ an toàn cho anh ba Giản Anh.

Lần lượt khuyên: “Đội trưởng Giản đang muốn làm gì vậy, có chuyện gì thì từ từ nói đi mà!”

“Quân tử động khẩu không động thủ, đội trưởng Giản!”

Giản Linh thì bị Âu Tuấn từ phía sau giữ chặt eo như nhổ củ cải vậy nhổ từ dưới đất lên.

Giản Linh rời mặt đất giống như là con rùa rời khỏi nước vậy duỗi hai tay, hai chân ra đạp nước.

“Giản Anh, anh có ý gì!”

Giản Linh trừng mắt lên với anh nhà mình: “Em còn có nợ chưa tính với anh đấy! Em nói mà, tại sao em nằm viện chỉ có anh là không đến thăm, anh chột dạ rồi phải không, anh là chó săn của ông nội!”

Nếu nói chuyện Giản Linh và Âu Tuấn mơ hồ bị ép sống chung với nhau, vậy quả thực là do Giản Anh dù sao không nói cái khác, nhà ở Vườn Quảng Nhã là tên của Giản Anh.