Chương Diệc thay xong quần áo đi ra, liền thấy vẻ mặt Tô Nhiên hốt hoảng ngồi ở bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
"bộ này được không, lấy một bộ, xóa nhãn mác, dùng hộp quà tặng gói lại." Chương Diệc giao quần áo cho người hướng dẫn, sau đó đi tới trước mặt Tô Nhiên, đưa tay quơ quơ ở trước mắt anh.
"Nghĩ gì thế?"
Tô Nhiên đột nhiên tỉnh hồn lại, lưng lập tức thẳng tắp, đưa mũ lính tới, "Trưởng quan."
Chương Diệc mang theo mũ lính, vỗ vỗ bờ vai anh, "cậu không cần đưa tôi đi Nhà họ Chu, nghỉ ngơi hai ngày phép, buông lỏng một chút."
Tô Nhiên nhìn mặt của anh, trong đôi mắt tựa hồ có thứ giấu đi rất sâu. Trong lòng Chương Diệc hơi cảm giác khác thường, muốn nói chuyện, liền thấy Tô Nhiên thuận theo gật đầu.
Nhất thời Chương Diệc thở phào nhẹ nhõm. Anh thấy Tô Nhiên đi ra cửa tiệm, mơ hồ cảm thấy được bóng lưng kia gầy gò có chút tiêu điều.
"Thủ trưởng, y phục của ngài đã gói kỹ."
Giọng điệu người hướng dẫn mua ngọt ngào để Chương Diệc lấy lại tinh thần, anh tiếp nhận, hài lòng gật đầu, liền liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới đi đến nhà để xe dưới hầm.
Chu Dĩ Nam ở bên trong một ngôi biệt thự ngoại thành, nơi này hoàn cảnh thanh tĩnh, rời xa thành thị náo động và táo bạo, không khí cũng trong lành rất nhiều. Chương Diệc vừa xuống xe, thì có người máy tròn vo đi tới, nụ cười đáng yêu chỉ dẫn đường cho anh.
"Chương thiếu tướng, mời đi bên này." Thơ_Thơ_diendanlequydon
Phong cách ngôi biệt thự này vô cùng phục cổ, thảm cỏ sân trước được tu bổ, trên cổng vòm có phù điêu hoa văn điêu khắc phức tạp. Chương Diệc tiến vào cửa lớn, trước hết liếc về xe lăn hợp kim đặc chế một bên ghế sa lon. Anh cho là Chu Dĩ Nam vẫn không thể hoạt động, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần lo lắng.
"Tiểu Diệc, em đã đến rồi." Lúc này từ trên thang lầu xoay tròn chậm rãi đi xuống một người, anh mặc chế phục không quân màu xanh đen, khí chất ôn nhuận, thân hình tuấn tú mà kiên cường.
Chương Diệc nhìn thấy anh, bên mép không kìm hãm được lộ ra nụ cười, "Anh Nam."
"Tặng anh lễ vật." Anh giơ tay lên cái hộp bên trong.
"Còn mang lễ vật làm gì." Chu Dĩ Nam oán trách mà tiếp nhận cái hộp trong tay anh, anh mở ra liếc mắt nhìn, trong mắt ý cười sâu sắc thêm.
"Lần đầu tiên tới mà, cần phải vậy."
"Cảm tạ."
Chu Dĩ Nam cẩn thận thả cái hộp ở trên ghế sa lon, mở ra nút buộc, liền kéo ống tay áo lên, trừng mắt nhìn Chương Diệc nói, "Đói bụng không? Ngày hôm nay anh tự mình xuống bếp."
"A, anh muốn làm cơm hả?" Chương Diệc và anh đi vào nhà bếp, một mặt không yên lòng, "thân thể của anh mới vừa vặn tốt một chút..."
"Không sao, Ryan cũng đã giúp anh chuẩn bị xong vật liệu." Anh nói Ryan chính là người máy tròn vo kia ở nhà chơi rông.
Chương Diệc đi vào nhà bếp, nhìn thấy trên đài xử lý quả nhiên chỉnh tề mà để nguyên liệu nấu ăn đủ mọi màu sắc. Nỗi lòng lo lắng của anh hơi thả xuống, mà vẫn chăm chú nhìn từng động tác của Chu Dĩ Nam, chỉ lo anh không cẩn thận sứt mẻ đến cái nào. Giờ khắc này ở trong mắt anh, Chu Dĩ Nam so với đồ sứ tối quý báu còn mong manh hơn.
"Mái nhà có bể bơi lộ thiên, cơm nước xong chúng ta có thể đi bơi lội." Lúc ăn cơm, bỗng nhiên Chu Dĩ Nam đề nghị. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Tốt." Chương Diệc không biết nhớ tới cái gì, liền ảo não dưới đất thấp hô một tiếng, "Nhưng em không mang áo tắm."
"Trong nhà có." Chu Dĩ Nam cười nói, liền gắp cho anh một miếng thịt bò, "khẩu vị của anh tương đối thanh đạm, ăn được đã quen thuộc chưa?"
Chương Diệc gật gật đầu, quai hàm có chút nhô lên, thực lòng mà tán dương, "anh làm thịt bò ăn ngon hơn so với nhà hàng."
Hai người liền hàn huyên một lát tới thời điểm tin tức, Chu Dĩ Nam ngủ say mười lăm năm, rất nhiều mặt đều phải bắt đầu học tập lại từ đầu, Chương Diệc nói không biết mệt với anh chuyện lý thú mình từng trải bên trong mười lăm năm này, chọc cho Chu Dĩ Nam cười không ngừng được.
Cơm nước xong, Chu Dĩ Nam mang theo Chương Diệc đi dạo bốn phía biệt thự một chút, lúc sắc trời chạng vạng hai người vừa mới đến tầng cao nhất bể bơi lộ thiên. Đêm cuối mùa thu mang theo hơi lạnh, nhưng mà nước hồ ấm áp, Chương Diệc thay xong quần áo, ngồi xổm xuống thử nước ấm một chút, rất là thoả mãn.
"Tiểu Diệc, chúng ta thi đấu đi?" Chu Dĩ Nam mặc quần bơi màu đen đứng ở phía sau anh. Trên người anh trần trụi, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn ôn nhuận như ngọc, tầm mắt Chương Diệc dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn đến bất kham kia, kiên định lắc lắc đầu, "Không tốt."
"nếu không em nhường anh 3 giây?" Chu Dĩ Nam biết anh đang lo lắng cái gì.
Lúc này Chương Diệc mới bất đắt dĩ gật gật đầu, "Được thôi."
"Lúc đó ai thua ai thắng hoàn nói không chắc đây." Chu Dĩ Nam nhìn anh cười cười, thả người nhảy một cái, nhẹ nhàng xuyên vào trong nước. Chương Diệc ở trong lòng đếm thầm thời gian, 3 giây vừa qua, anh lập tức nhảy xuống nước, dáng người mạnh mẽ mà bắt đầu truy đuổi bóng dáng phía trước.
Rất nhanh anh liền đuổi kịp Chu Dĩ Nam, lúc trải qua bên cạnh người kia, anh cố ý dùng đại lực hai tay đánh ra bọt nước. Nhìn thấy nụ cười Chu Dĩ Nam bất đắt dĩ, tâm tình của anh càng sung sướng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Mắt thấy điểm cuối cùng đang ở trước mắt, Chu Dĩ Nam phía sau cũng tăng nhanh tốc độ, vẻ mặt Chương Diệc trở nên nghiêm túc, càng ngày càng nhanh chóng vùng vẫy cánh tay. Mỗi một lần anh nổi lên mặt nước, lúc hô hấp ngắn ngủi không khí mới mẻ, nơi bụng bỗng nhiên truyền đến một luồng ngứa ngáy kịch liệt. Anh nhất thời như bị tan mất khí lực toàn thân, thân thể tầng tầng xuống ngã.
Làm sao vào lúc này... Chương Diệc hoảng hồn, hô hấp càng lộn xộn, ở trong hồ liên tiếp sặc mấy ngụm nước. Anh nỗ lực một lần nữa nổi lên, hai chân lại nặng nề, kéo theo anh không ngừng chìm xuống. Mặt nước cách anh càng ngày càng xa, loại cảm giác nghẹt thở chèn ép mũi miệng của anh, trước mắt Chương Diệc biến thành màu đen, trong đầu mơ hồ hiện ra hình ảnh xa xôi mà mơ hồ.
"Mẹ... Cứu..." Trong hồ bơi, đứa trẻ sáu tuổi khàn giọng la lên. Đột nhiên đùi phải chuột rút không có cách nào sử dụng được sức lực, mang theo thân thể không ngừng chìm xuống, anh chỉ có thể kịch liệt đánh vào nước, nỗ lực gây chú ý với người bên bờ. Nhưng mà bóng dáng tú lệ kia đang đứng dưới dù che nắng nói chuyện cùng bạn bè, từ đầu đến cuối không có liếc mắt bên này một cái.
"Mẹ..." trước đây anh biết rất sớm, mẹ không thích anh, coi như anh lấy dũng khí chủ động tới gần bà, có được cũng chỉ là ánh mắt lạnh nhạt và xa cách. Anh không biết mình đã làm sai điều gì, không quản như thế nào, bà đều là mẹ của anh, lẽ nào coi như anh chết đuối, bà cũng sẽ không liếc mắt nhìn sao?
Tuyệt vọng và băng lãnh tràn ngập tâm linh đứa trẻ nhỏ yếu, rốt cuộc anh không còn khí lực kêu cứu, bỏ mặc mình chìm xuống đáy nước. Cái bóng dáng bên bờ kia cách anh xa xôi như vậy, không thể chạm như vậy. Anh không khỏi bắt đầu nghĩ, nếu như anh thật chết rồi, bà sẽ có một chút thương tâm sao?
"Tiểu Diệc!"
Giọng nói kinh hoảng phá vỡ không khí yên tĩnh, trong tầm mắt Chương Diệc mơ hồ, một bóng dáng thon dài xuyên qua làn nước, quanh thân giống như bao bọc một tầng ánh sáng nhu hòa, từ trong bóng tối vô biên bơi lại chỗ anh. Anh nhìn thấy tóc đen của anh phiêu ở bên trong nước, mặt mày tuấn tú, người kia thần sắc lo lắng, trong con ngươi màu hổ phách lóe lên chân tình anh xem không hiểu. Chương Diệc muốn ngưng thần đến xem, thân thể nặng nề lại không nghe sai khiến, vô lực đi xuống...