Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 48: Không thể buông tha



Editor: Thơ Thơ

Chương Diệc nhìn tay Bạch Lãng đặt ở bả vai Tô Nhiên, khẽ nhíu mày. Anh để bọn Chu Dĩ Nam nghỉ ngơi ở khu chờ đợi, chính mình đi lên trước, không để ý đến Bạch Lãng, mà là trực tiếp nhìn về phía Tô Nhiên, "Đã trễ thế này vì sao cậu còn ở bệnh viện?"

Tô Nhiên muốn nói chuyện, Bạch Lãng đã giành trước một bước mở miệng, "bệnh tình Em gái của anh ta tăng thêm, tôi kiến nghị Tô Nhiên chuyển bé tới một bệnh viện. Lẽ nào Chương thiếu tướng không có biết đến chút nào sao?"

"không phải Tiểu nhị làm qua giải phẫu rồi sao? Tại sao lại chuyển biến xấu?"

"vết thương giải phẫu không cẩn thận nhiễm trùng, không phải vấn đề lớn lao gì, làm cái phẩu thuật nhỏ là được rồi." Tô Nhiên rũ mắt, không lộ ra dấu vết mà đẩy tay Bạch Lãng khoát lên bả vai anh ra.

"Trưởng quan, muộn như vậy ngài đến bệnh viện là bởi vì —— "

"Há, tôi bồi Chu tướng quân đến, làm mấy hạng kiểm tra thường quy." Chương Diệc không muốn để cho anh lo lắng, rất tự nhiên liền dùng Chu Dĩ Nam làm cờ hiệu.

"tình cảm Chương thiếu tướng và Chu tướng quân cũng thật là tốt." Bạch Lãng ôm ngực, có ý tứ hàm xúc khác mà nhìn về phía khu nghỉ ngơi cách đó không xa, "Alan điện hạ và bùi bác sĩ cũng ở đó, làm cái kiểm tra mà thôi, cần thiết trận chiến lớn như vậy sao?"

"Tự nhiên là không sánh được trận chiến lớn của người già." Chương Diệc trào phúng chính là ông nội Bạch Lãng có lần bị viêm phổi cường độ thấp, kết quả Nhà họ Bạch đem hết thảy chuyên gia viện nội khoa hô hấp đều kêu lên hội chẩn, làm cho phòng khám bệnh nội khoa ngày đó cơ hồ tê liệt, tiếng oán than dậy đất, bệnh nhân đều bẩm báo lên hiệp hội chữa bệnh. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Bạch Lãng ha ha cười hai tiếng, hiển nhiên cũng không cho là lạm dụng chức quyền là chuyện quá đáng cỡ nào. Anh vỗ vỗ vai Tô Nhiên, giả bộ phóng khoáng nói, "Các người tán gẫu trước, tôi trở về phòng bệnh đi xem tiểu nhị."

Chương Diệc chờ anh vừa đi, lập tức thần sắc sắc bén mà nhìn về phía Tô Nhiên. Anh cũng không muốn chất vấn anh ta, chỉ là anh muốn biết rõ tại sao Tô Nhiên sẽ cùng người nhà họ Bạch mà anh ghét nhất tiến tới với nhau.

"Tôi không biết quan hệ các người tốt như vậy." Chương Diệc nhìn Tô Nhiên rũ mắt, tận lực để giọng điệu của mình nghe tới tự nhiên một chút, "Đương nhiên, bây giờ tôi đã không phải là cấp trên của cậu, cậu cũng không cần thiết giải thích với tôi."

"Trưởng quan, xin lỗi. Bạch tham mưu ở bên trong hạm đội thứ năm giúp tôi không ít việc, hơn nữa hạng mục tiểu nhị chuyển viện đều là anh đang làm..."

Gia cảnh Tô Nhiên giống nhau, Tô Nhị thế yếu nhiều bệnh, hàng năm tiền chữa bệnh chi ra liền muốn tiêu hết toàn bộ phần lớn tích trữ, Tô Nhiên bất quá là sĩ quan cấp giáo, chút lương kia còn muốn dùng đến nuôi gia đình lại phải chữa bệnh cho Tô Nhị, giật gấu vá vai là chuyện thường xảy ra. Nếu không phải lần này Bạch Lãng cho anh mượn một khoản tiền, anh còn thật không biết mùa đông này phải làm sao chống đỡ xuống.

"Nếu như cậu thiếu tiền, có thể tìm tôi mượn." Chương Diệc biết Tô Nhiên da mặt mỏng, trong nhà có khó khăn cũng sẽ không để chiến hữu và trưởng quan biết đến, là một người yên lặng cắn răng nhẫn nhịn.

"Trưởng quan, cám ơn anh. Bất quá trước đây không lâu hạm đội phát tiền thưởng cuối năm, tôi không thiếu tiền."

Chương Diệc thở dài, nhất thời không biết phải nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là hỏi số phòng bệnh Tô Nhị, cũng đồng ý ngày khác nhất định qua thăm cô bé.

"Chương Diệc, chúng ta cần phải đi." Bùi Tịch ở phía sau thúc anh.

"Tới ngay." Chương Diệc vung tay phía sau, liền không yên tâm nhìn Tô Nhiên liếc mắt một cái, "ở hạm đội thứ năm nếu như gặp phải khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi." Thơ_Thơ_diendanlequydon

"ừm, cảm tạ trưởng quan. Tuần sau Ngài phải đi căn cứ Hồng Mang, cũng chúc ngài tất cả thuận lợi!"

Cùng Tô Nhiên tán gẫu xong, Chương Diệc có chút thất vọng mất mác mà về với ba người.

"Đây không phải là phó quan của anh sao?" Alan còn nhớ tướng mạo Tô Nhiên, cậu cảm thấy tò mò nhìn một chút về phía thanh niên đi xa: "Alpha mới vừa bên cạnh anh ta là ai vậy? Bạn lữ của anh ta hả?"

"Không phải." Chương Diệc che kín áo khoác, đi đến thang máy, "Là tiểu thiếu gia Nhà họ Bạch, Bạch Lãng."

Bùi Tịch biết đến những ân oán giữa Nhà họ Chương và Nhà họ Bạch, anh dùng ánh mắt ra hiệu Alan câm miệng, nói tránh đi, "Nghe nói Tô Nhiên điều đến hạm đội thứ năm hả?"

"ừm, tại phòng chỉ huy truyền tin."

"Đứa nhỏ này sống cũng không tệ lắm mà." trong giọng điệu Bùi Tịch mang theo ý mừng. Anh cũng nhận thức Tô Nhiên đã lâu, không phải không thấy ý đồ Tô Nhiên đối với Chương Diệc. Bây giờ Tô Nhiên điều đến hạm đội thứ năm, khu làm việc cách Chương Diệc nửa cái quân bộ, lúc thường huấn luyện càng không có cách nào tiếp xúc đến Chương Diệc, phỏng chừng chút tâm tư kia cũng bị bóp tắt bên trong trước khi nảy sinh. Bớt đi một tình địch, tự nhiên là chuyện phải cao hứng.

"Đứa bé kia còn rất nhỏ, anh ta đến bệnh viện, là bởi vì người nhà ngã bệnh hả?" lúc đi vào thang máy, Chu Dĩ Nam hỏi.

Chương Diệc giải thích ngọn nguồn một lần với anh, Chu Dĩ Nam gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Chương Diệc. Chương Diệc bị trong lòng anh truyền hình trực tiếp giả tạo, nhớ tới lần đầu tiên phát bệnh, lần kia lúc cùng Tô Nhiên làm phỏng chừng Chu Dĩ Nam cũng rõ ràng, nhất thời ánh mắt có chút lấp loé.

"Đến, đi thôi." Keng một tiếng, cửa thang máy mở. Bùi Tịch đi ra thang máy trước tiên, Chương Diệc cũng gấp theo ở phía sau đi về phía trước. Chỉ còn Alan và Chu Dĩ Nam ở trong thang máy, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái.

"anh đang lo lắng Tô Nhiên kia hả?" mặt Alan mỉm cười, trong con ngươi xanh biếc ngậm lấy một phần bình tĩnh. Thơ_Thơ_diendanlequydon

"Ba người cục diện đã rất khó duy trì, cố tình tính cách Diệc liền do dự thiếu quyết đoán như thế, nói không chắc ngày nào đó liền tiến vào tới một người... Anh nghĩ như thế này đi?"

Con mắt màu hổ phách của Chu Dĩ Nam có chút ám trầm, anh nhìn Alan, nhẹ giọng nói, "cậu rất thông minh."

"Tựa hồ thiếu gia Nhà họ Bạch đối với Tô Nhiên có tình cảm tốt, không bằng chúng ta... Đẩy một cái?"

**

Lúc này, ở ngoài phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú phòng bệnh 302, Tô Nhiên và Bạch Lãng đang ngồi trên ghế tay ngai ở hành lang.

"Bạch tham mưu, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của ngài đối với tôi, khoản tiền kia sang năm sau khi tôi bắt được tiền thưởng sẽ lập tức trả lại cho ngài."

"Đều là bằng hữu, chuyện trả tiền lại không cần phải gấp gáp." Bạch Lãng tiến tới, giọng điệu lấy lòng nói, "anh xem gần đây anh rất vất vả, đều gầy đi trông thấy."

Tô Nhiên không được tự nhiên hơi di chuyển thân thể về sau, thần tình nghiêm túc nói, "Bạch tham mưu, xin ngài tự trọng."

"Thực sự là không chịu nổi đùa giỡn." Bạch Lãng chế nhạo liếc nhìn anh một cái, không biết nghĩ đến cái gì, tròng mắt của anh chuyển động, giọng điệu cảm khái nói, "anh nói Chương thiếu tướng cũng thật là có sức quyến rũ ha, Chu tướng quân và Vương tử Alan là nhân vật nào, anh ta làm cho bọn họ ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ anh ta, đều không có một câu oán giận. Hơn nữa ánh mắt bọn họ xem Chương Diệc, chà chà, người không biết còn tưởng rằng Chương Diệc là Omega đây."

"Bạch tham mưu, loại chuyện cười này không cần tiếp tục nói." thần sắc Tô Nhiên đột nhiên trở nên hơi lạnh nhạt, "Chương Diệc và Chu tướng quân quen biết rất lâu từ trước, quan hệ thân mật rất bình thường."

"Úc úc, tôi nói một chút, cậu đừng nóng giận." trong con ngươi Bạch Lãng xẹt qua một tia mừng rỡ.