Chương Diệc vẫn luôn mở mắt nằm ở trong bóng tối, lúc Alan ở ngoài cửa anh liền nhận ra được. Anh thở dài, xốc đệm chăn lên, lộ ra mặt của mình.
"Tôi không ngủ."
"em không đánh thức anh chứ?" Alan mở đèn treo đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp làm cho khuôn mặt cậu tinh xảo tuyệt mỹ nhiễm phải một tầng đường viền nhu hòa. So với lần trước lúc Chương Diệc nhìn thấy dáng dấp cậu, cả người cậu trầm ổn, hàm súc không ít. Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc lắc lắc đầu, ngược lại cũng không buồn ngủ, anh thẳng thắn ngồi xuống, dựa vào đầu giường.
"Nghe nói cậu đang họp?"
"ừm, kết thúc sớm." Alan cởi giày, lên giường ngồi xuống ở bên cạnh anh. Cậu mê luyến mà nhìn mặt Chương Diệc, không nhịn được đưa tay ra vuốt ve mặt mày của anh.
"Diệc, thật quá lâu em không nhìn thấy anh. Đặc biệt nhớ anh."
Chương Diệc cười cười, "Đây không phải là gặp được à."
Alan gật gật đầu, liền không yên tâm đánh giá Chương Diệc, "Diệc, gần đây... Anh có khỏe không?"
Thần sắc Chương Diệc cứng trong nháy mắt, rất nhanh khôi phục như thường, "Tôi vẫn tốt đẹp."
Alan mẫn cảm mà nhận ra được sau lưng câu nói này ý tứ trốn tránh hàm xúc, cậu không lại tiếp tục dây dưa cái đề tài này.
"Diệc, khẳng định anh mệt mỏi, chúng ta nghỉ sớm một chút đi."
"Ừm." Chương Diệc gật đầu, mí mắt có chút mệt mỏi mà rủ xuống.
"Vậy em đi tắm, rất nhanh sẽ trở về."
Alan hôn một cái trên cái trán anh, xuống giường đi rửa mặt, cậu tắm nhanh chóng, khoác thêm áo tắm, nhanh chóng chui vào bên trong chăn.
"Diệc, mễ thẻ tinh có rất nhiều nơi chơi vui, ngày mai vừa vặn em có nghỉ phép, chúng ta có thể cùng đi." Alan từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm Chương Diệc.
"Tốt, cậu an bài là được." tư thế Chương Diệc ngủ nghiêng, mặt anh xoay vào tường, Alan cũng không thấy rõ vẻ mặt của anh. Thơ_Thơ_ddlqd
"Diệc, anh có thể tới... Thật cực kỳ tốt..." đôi môi Alan kề sát ở bên tai Chương Diệc, khí tức ấm áp phản phất ở sau tai người đàn ông. Lời nói nỉ non này giống như mang theo một loại ma lực thôi miên nào đó, Chương Diệc chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng, lúc sau Alan nói cái gì cũng không nghe rõ, bất tri bất giác liền chìm vào mộng đẹp.
"Diệc, anh ngủ rồi hả?" Alan đắm chìm trong vui sướng cùng kích động nhìn thấy anh, trong thời gian ngắn căn bản không có buồn ngủ. cậu đẩy thân lên, thấy Chương Diệc đã ngủ say, liền đưa bàn tay đến phía sau, đi tắt đèn giường.
Ngay tại lúc này, đồng hồ Chương Diệc đặt ở tủ đầu giường "Tích" động một chút, Alan nheo mắt lại, cầm lấy đồng hồ của anh.
A Diệc, anh đến liên bang sao? Trên đường như thế nào, có thuận lợi hay không? —— Bùi Tịch
Khóe miệng Alan khẽ giương lên, dùng giọng nói trở về Bùi Tịch.
"Anh ấy đã đến, bây giờ cùng tôi nằm ở trên một cái giường, không cần bùi bác sĩ bận tâm."
Đầu kia chậm chạp không hồi đáp, lúc Alan đang âm thầm đắc ý, đầu kia liền phát tới một cái tin tức.
Có đúng không, vậy tôi an tâm. Đúng rồi. Alan, cậu chú ý một chút, mấy ngày nay A Diệc không thể vận động dữ dội, dù sao hai ngày trước anh ta vẫn đi theo tôi cùng nhau, bây giờ eo phỏng chừng mỏi lắm 【 mỉm cười 】. —— Bùi Tịch
Alan nhìn thấy câu cuối cùng, cười lạnh một tiếng, cũng lười trả lời Bùi Tịch. Ngược lại cái tên này đã bị ở ngoài phái đến một vùng đất không lông nào đó, làm cho anh nghiện ra miệng cũng không đáng kể. Cậu đang muốn đóng lại màn hình, ngón tay trong lúc vô tình với bên phải tìm một chút, nhảy tới hòm thư tư nhân của Chương Diệc.
Cậu không nghĩ dò xét việc riêng tư của Chương Diệc, bất quá lúc tầm mắt lơ đãng đảo qua tiêu đề của thư, nhất thời ánh mắt ngưng lại.
Báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Bệnh viện hàng đầu Quân khu... Cậu mơ hồ dự cảm đến cái gì, mở thư ra, tỉ mỉ mà chỉnh phong thư nhìn một lần. Thơ_Thơ_ddlqd
Hóa ra cũng đã biết tất cả mọi chuyện. Alan nhìn mặt Chương Diệc bên cạnh ngủ say, cho dù ở trong mộng, mi tâm của anh đều xoắn xuýt như vậy. Thể chất biến thành Omega đả kích, đối với anh nhất định là tính chất hủy diệt, áp lực không thua kém sự kiện bạo động Tinh Mang hào tạo thành dư luận một chút nào, nhưng là ở trước mặt anh, Chương Diệc vẫn cứ biểu hiện giống nhau cái gì đều không phát sinh. Cậu lo lắng chính là, người đàn ông này thật mạnh mà kiêu ngạo đã đem trái tim của chính mình đóng lại...
Alan nhìn chăm chú mặt Chương Diệc ngủ say, sâu sắc thở dài, tay cậu vuốt lên nếp nhăn giữa chân mày anh, mặt rầu rỉ nằm xuống ở bên cạnh anh.
Ngày sau còn dài, ngược lại bây giờ cũng đang ở bên cạnh anh, cậu cậu có rất nhiều thời giờ gỡ khúc mắc của anh, từ từ đi.
Hôm sau, sáng sớm Chương Diệc liền tỉnh rồi.
Anh trợn mắt thấy hoa văn phức tạp trên trần nhà, hoảng hốt vài giây mới phản ứng được chính mình đang ở nơi hoàng cung liên bang. Ngực truyền đến xúc cảm lông xù, anh cúi đầu vừa nhìn, Alan nằm ở trong lồng ngực của anh, một tay vẫn ôm eo anh, đang ngủ say ngọt.
Bên mép Chương Diệc nổi lên một nụ cười, anh dời cánh tay Alan đặt ở trên eo anh, cẩn thận đứng dậy, mặc quần áo, rời khỏi phòng.
Ngày hôm qua Bryan đã giới thiệu tỉ mỉ cùng anh bố cục của nơi này, anh biết phía Bắc hoàng cung có một cái sân điền kinh, ở lân cận có một cái phòng tập thể hình công năng đầy đủ, bởi vậy sân điền kinh kia luôn luôn rất ít người đến thăm, vừa vặn phù hợp tâm ý Chương Diệc. Anh mang theo đồng hồ, uống hết mấy ngụm nước, bước nhanh đi đến sân điền kinh.
Bên trong quả nhiên không có bất kỳ ai, đường chạy cũng được tu sửa không lâu trước đây, vô cùng rộng rãi. Chương Diệc bỏ ra mười phút làm nóng người, liền bắt đầu chạy chậm, lúc sau từng bước gia tốc, càng chạy càng nhanh.
Tiếng gió gào thét bên tai, mồ hôi rất nhanh nhiễm ướt quần áo trên lưng, lúc chạy đến vòng thứ ba mươi, thể lực Chương Diệc dần dần không chống đỡ nổi. Anh há miệng lớn thở hổn hển, vẫn cứ không có giảm bớt tốc độ, chỉ là chuyển động hai chân chết lặng, một vòng lại một vòng lặp lại động tác giống nhau.
Năm mươi vòng qua đi, tốc độ của anh rốt cục chậm lại, vòng cuối cùng không chạy xong, thể lực của anh không chống đỡ nổi mà ngã xuống sân. Trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, cuống họng giống như hỏa thiêu, hai cái chân càng giống sợi mì mềm mại vô lực. Thơ_Thơ_ddlqd Chương Diệc nằm ngửa trên đất, nhìn bầu trời xanh ngắt trên đỉnh đầu, lồng ngực phập phồng. So với thống khổ trên thân thể càng khó chịu hơn, là tràn ngập trong ngực loại cảm giác vô lực và cảm giác bị thất bại, mà loại cảm giác bị thất bại này sau đó mỗi một ngày kéo dài hành hạ anh.
Đồng hồ "Tích tích" chấn động hai lần, hình ảnh Alan toàn tức nổi giữa không trung.
"Diệc, anh đi đâu vậy?" giọng nói đầu bên kia có chút lo lắng.
Chương Diệc lau mồ hôi trên mặt, chậm rãi nói, "Tôi đi ra chạy bộ, ở sân điền kinh."
"vì sao tỉnh rồi cũng không gọi em?" Alan giận trách, "Vậy anh chạy xong chưa? Trở về ăn điểm tâm đi."
"Chạy xong, rất nhanh sẽ trở lại."
Chương Diệc liền ngồi một hồi, đứng dậy đi trở về. Có cảnh vệ thường trực đi ngang qua, cười chào hỏi anh, nụ cười này để Chương Diệc có chút không thích ứng. Dù sao hơn nửa tháng qua anh cơ hồ đều sinh hoạt hoàn toàn cách biệt với thế gian, rất ít tiếp xúc cùng người xa lạ, cho dù xuất hiện ở trước công chúng, cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, không có một khắc Thanh Tịnh.
Bất quá rất nhanh, Chương Diệc liền phát hiện mình nghĩ hiện thực đến quá tốt đẹp.
"Nhá, đây chính là vị hôn phu của em trai chúng ta sao?"
Lúc ngang qua hành lang phương Bắc, Chương Diệc bất hạnh mà đụng vào Tra Lý Lancaster ôm một Omega đẹp đẽ từ phòng ngủ đi ra?
Chương Diệc nhìn thanh niên trước mắt tướng mạo trắng trẻo nho nhã tóc nâu, miễn cưỡng cười cười, "Chào ngài, Tra Lý điện hạ."
"Gọi điện hạ thấy nhiều ở ngoài, gọi tôi Tra Lý đi." Tra Lý phất tay, để Omega bên người lui xuống trước, chính mình tiến lên một bước, đầy hứng thú mà đánh giá Chương Diệc, "Tôi dùng quân nhân đế quốc đều rất nghiêm túc cứng nhắc, ngược lại là anh để tôi sáng mắt lên." Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc đoán không được ý trong lời nói của anh, bất quá anh có thể xác định chính là, trước khi anh vào ở hoàng cung, khẳng định Tra Lý đã tìm người điều tra anh, nói không chừng bên trong những cảnh vệ này còn có người của anh. Chương Diệc đè xuống phản cảm trong lòng, tận lực ôn hòa nói, "Thật không tiện, Tra Lý điện hạ, Alan còn đang chờ tôi ăn điểm tâm, tôi nhất định phải cáo từ."
"Vậy tôi liền không quấy rầy các người." tay Tra Lý vừa nhấc, tự tiếu phi tiếu nói, "Mời."
Chương Diệc lướt qua anh đi về phía trước, lúc hai người vừa lướt qua nhau, anh nghe giọng nói Tra Lý ghé vào lỗ tai anh nói một câu cực nhẹ.
"Chương tiên sinh, mùi của ngài thật đặc biệt mà."