Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả

Chương 54



Cách một giờ sau, La Thụy lại gặp lại Diệp thiếu tướng cùng đối tượng cầu hôn của hắn, ngạc nhiên phát hiện bầu không khí giữa hai người càng hài hòa hơn lúc trước, còn hơn lúc chưa có tình yêu, điều này làm cho phó tướng La Thụy độc thân nhiều năm bị đả kích, thật sâu cảm thấy qua một thời gian nữa Diệp thiếu tướng không cần đổi hắn đi, mà hắn sẽ tự động làm báo cáo điều chuyển, mỗi ngày đều ăn cẩu lương như vậy, ai có thể chống đỡ được mãi ?

« Thiếu tướng, đã sắp xếp ổn thỏa. » La Thụy hóp bụng, gian nan đọc nhấn từng chữ rõ ràng.

Diệp Hoài Tây quỷ dị nhìn hắn một cái, nhấc chân đi tới phòng đặc thù. Bình thường phòng đặc thù dùng để chiêu đãi khách quý. La Thụy sợ bác sĩ Uy Liêm mảnh mai, sẽ bởi vì hoàn cảnh mà từ chối nói chuyện với Diệp thiếu tướng, nên trước tiên chắt đứt tất cả nguy cơ, khiến cho Uy Liêm không có gì để bắt bẻ được.

« Thiếu tướng, trước khi đi vào, tôi phải nói một câu, Uy Liêm thủy chung không chịu phối hợp, hỏi cái gì đều trả lời một nẻo. » La Thụy mặt ủ mày chau, nhắc tới Uy Liêm mặt liền biến thành trái mướp đắng, « Hắn tới căn cứ Hổ gầm sáu ngày, tôi không hỏi ra một manh mối hữu dụng nào, tôi thực không phải không có năng lực. »

« Không hắn muốn gặp người, ai hỏi cũng sẽ không có manh mối. » Diệp Hoài Tây vừa nói vừa đẩy ra cửa phòng, khi Cố Tử Khung cùng La Thụy muốn đi vào theo, liền bị hắn nâng tay ngăn lại, « Các cậu ở bên ngoài chờ. »

Cho dù là La Thụy, hay Cố Tử Khung rõ ràng không đồng ý, Diệp Hoài Tây thấy thế, liền liếc mắt nhìn La Thụy, La Thụy lập tức giống như nhận được tín hiệu liền xoay qua chỉnh tóc, Diệp Hoài Tây thực vừa lòng, đến gần Cố Tử Khung khẽ chạm vào môi hắn một chút : « Yên tâm, anh có mang theo Yển Nguyệt. »

Sự không đồng ý trên mặt Cố Tử Khung liền giảm đi rất nhiều, miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu, chờ Diệp Hoài Tây đóng cửa lại, vẻ mặt hắn liền biến đổi, giống như một người nhìn xa trông rộng, lạnh giọng hỏi : « Qúa trình liên hệ giữa Bá Ni cùng Cố Thiên Lung có thay đổi gì không ? Gần chín ngày, ngoại trừ Bá Ni, còn có ai liên hệ với Cố Thiên Lung không ? »

La Thụy sớm đã đoán được, liền chuẩn bị tốt lấy thông tấn khí ra, mở ra một tập tài liệu, chỉ chỉ phòng bên cạnh : « Đi chỗ đó xem ? »

Cố Tử Khung lắc đầu : « Xem ngay tại đây. »

Hắn sợ Diệp Hoài Tây đi ra nhìn không thấy hắn, sẽ kích động. Tuy rằng biết đây có thể là do hắn suy nghĩ nhiều, nhưng hắn vẫn muốn chờ ở đây.

La Thụy : « …. »

Cẩu lương này, thật sự là chết tiệt không đâu không có !

Phòng đặc thù cũng không đồ sộ như những phòng khác, chỉ đơn thuần là hệ thống phòng ngự của nó càng mạnh. Thời điểm Diệp Hoài Tây đi vào, liền để cho người máy canh cửa quét hình, tiếp theo lại để cho một chùm ánh sáng màu đỏ quét hình, cách bài trí giống như là hắn dùng vân tay mở cửa biểu hiện thân phận thiếu tướng của hắn. Trải qua một loạt quét hình an toàn, Diệp Hoài Tây rốt cuộc đi vào trong phòng, trên sô pha có một người tóc màu vàng ngồi đưa lưng về phía cửa, trước mặt người nọ còn có một hình chiếu thật to, trên hình chiếu chính là hình ảnh truyền phát tin hắn đi vào.

Diệp Hoài Tây đi tới cách sô pha ba bước thì dừng lại.

Hắn không nói lời nào, vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, người nhìn chằm chằm vào hình chiếu cũng không có nói chuyện, bị sô pha cao cao ngăn cản, Diệp Hoài Tây không nhìn thấy vẻ mặt của người nọ, rất khó phán đoán người này muốn làm gì.

Vài phút trôi qua, trong phòng yên tĩnh không có một âm thanh nào, giống như con bướm vỗ cánh, liền có thể dễ dàng nghe thấy thanh âm của nó.

Rốt cuộc, người ngồi ở trên sô pha cử động. Hắn đứng lên, xoay người nhìn Diệp Hoài Tây, mỉm cười nói : « Diệp thiếu tướng, tôi chờ anh thật lâu. »

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây thản nhiên, cởi nón, nhẹ nhàng vuốt cằm : « Khiến ngài chờ lâu. »

« Tôi nghĩ không cần phải nói với anh, tôi là ai. » thanh niên tóc vàng mắt xanh có chút giống nữ sinh cười nói, « Ngồi bên này. »

Rõ ràng là khách, lại mời chủ nhân ngồi, hình như có chút đi quá giới hạn. Diệp Hoài Tây cũng không để ý làm cho trong lòng Uy Liêm thu được cảm giác an toàn, có chút thuận theo tiêu sái đi đến vị chí hắn chỉ ngồi xuống, thấy Diệp Hoài Tây ngồi xuống, trong mắt Uy Liêm hiện lên ý cười vừa lòng.

« Tôi đang đợi anh tự mình đến hỏi, tôi nghĩ anh sẽ vội vàng, kết quả không giống với suy nghĩ của tôi, anh lại để cho tôi chờ sáu ngày. » Uy Liêm sau khi ngồi xuống, liền không chút khách khí quở trách, « Tôi không thích chờ người, hơn nữa tôi mang tới thành ý rất lớn đều mong hợp tác, lại bị người hung hăng gạt sang một bên, rất không thích. »

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không thay đổi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, ngay cả liếc mắt nhìn Uy Liêm cũng không có, ánh mắt hắn đều đặt ở hình chiếu trên tường, giống như những thứ này làm cho hắn cảm thấy mê muội.

Hắn không nói một lời, bộ dáng lạnh lẽo, thành công chọc giận Uy Liêm, vị bác sĩ cao cấp này, tức giận lên cũng giống như người đàn bà chanh chua đầu đường không có gì khác nhau : « Anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không, biết tôn trọng viết như thế nào hay không ? Tôi là đến tìm anh hợp tác, anh còn cho người dưới tay tiếp đón tôi, như thế nào, được người gọi một tiếng Diệp chiến thần, liền xem thường những người  làm thực nghiệm như chúng tôi ? nếu tôi không muốn anh bằng lòng giúp đỡ, thời gian một ngày, mọi người ở hệ ngân hà này chân tay sẽ mềm như chân tôm, Diệp Hoài Tây, anh là cảm thấy bản thân rất lợi hại, điều binh đánh giặc là số một, lại có Diệp gia làm hậu thuẫn, liền có thể hoành hành ngang ngược ở liên bang ? »

Một khi mở miệng tức giận mắng, sẽ rất khó ngừng lại, Uy Liêm nuốt nước miếng, còn nói : « Nếu Bá Ni không khinh người quá đáng, lại dùng người nha uy hiếp tôi, thì tôi cần gì phải đi quy hàng anh ? Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, tôi thực hoài nghi anh làm sao  lại có thể ngồi lên vị trí này, Diệp Hoài Tây, anh biết không ? Lúc trước tôi cùng với những người trong tổ nghiên cứu đều cho rằng, anh là một alpha có khuynh hướng omega, nhưng hiện tại tôi thấy anh, cảm thấy anh chính là một omega. »

« Nói xong chưa ? » Diệp Hoài Tây rốt cục thu hồi ánh mắt trên hình chiếu, thời điểm hắn bình tĩnh nhìn về phía Uy Liêm, Uy Liêm liền cảm thấy linh hồn chính mình bị giam cầm, không thể tự do hoạt động, làm cho Uy Liêm cảm thấy rất áp lực, không thể không gật đầu.

« Cậu nói xong, đến phiên tôi nói. » Diệp Hoài Tây chậm rãi mở miệng, câu chữ rõ ràng làm cho Uy Liêm cảm thấy lỗ tai ngứa, có dự cảm không tốt lắm.

« Thứ nhất, cậu có đồng ý làm nhân chứng không ? »

« Tôi tới tìm anh là…. » Uy Liêm vừa nói được một nửa liền im bặt, bị Diệp Hoài Tây lãnh đạm đảo qua, hắn theo bản năng nuốt trở về nửa câu sau.

« Có đồng ý hay không ? » Diệp Hoài Tây hỏi.

« Đồng ý. » Uy Liêm run rẩy nói, ánh mắt Diệp Hoài Tây thật đáng sợ, cái loại xem nhẹ sống chết này, giống như ánh mắt tử vong trở về từ địa ngục, Uy Liêm nhìn thấy không rét mà run, căn bản không dám làm trái.

Diệp Hoài Tây hạ mí mắt, thản nhiên ‘ừ’ một tiếng, lại hỏi : « Thứ hai, là tự nguyện đến đây hay là Bá Ni thiết kế đến đây ? »

« Tự nguyện ! » Uy Liêm kiên định nói.

Diệp Hoài Tây giương mắt cái gì cũng không nói, còn nhìn chằm chằm Uy Liêm, nửa phút sau Uy Liêm liền bại trận : « Là là là, tôi thừa nhận là Bá Ni thiết kế cho tôi tới đây, hắn muốn tôi hướng dẫn sai cho anh. »

« Tiếp tục. » Diệp Hoài Tây nói.

« Hắn biết anh từ trấn nhỏ Na Ba Nhĩ tra ra được manh mối có liên quan đến nhà Tạp Nạp Nhĩ, cũng biết anh điều tra ra tôi, hắn nghĩ muốn đem tôi ném ra, cho anh từ tôi mà biết được hắn nghiên cứu chế tạo cùng vận chuyện như thế nào, chủ yếu là, khiến cho tôi dẫn anh đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ. » Uy Liêm nhún vai, « Anh không cần hỏi trấn nhỏ Na Ba Nhĩ cất giấu bí mật gì, bởi vì tôi cũng không biết. Anh đã tra ra tôi, vậy thì cũng biết tôi đã gần bảy năm không rời khỏi Tắc Bá Thản, số lần dùng quang võng cũng rất ít ỏi, Bá Ni sợ tôi tiết lộ bí mật, rất là hạn chế hanh động của tôi. »

Diệp Hoài Tây nắn vuốt ngón tay, không nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển thành ra như vậy, manh mối cùng nhân chứng đều chỉ tới trấn nhỏ Na Ba Nhĩ. Rốt cuộc trấn nhỏ hẻo lánh kia cất giấu bí mật gì, vì sao hoàng đế bệ hạ lại lưu đày Cố Tử Khung đến đây, là trùng hợp hay là cố ý ?

Đi dạo một vòng còn liên quan đến Cố Tử Khung, điều này khiến cho Diệp Hoài Tây rất bất ngờ.

« Diệp thiếu tướng thần thông quảng đại, khẳng định đã biết Bá Ni thông qua tinh hạm ngắm cảnh vận chuyển thuốc ức chế, cũng khẳng định biết tôi như thế nào tiến vào tổ nghiên cứu, muốn gặp anh làm muốn nói với anh một chuyện. » Uy Liêm không chịu nhàn rỗi, lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn, « Tôi thi vào được tổ nghiên cứu là dựa vào thực lực bản thân, thúc thúc tôi chính là Áo Nhĩ Francis của đại học Thánh Tây Nhĩ, cũng chính là lão sư của ngài. Dựa vào thân phận anh là học trò của hắn, tôi lại nói cho anh một chuyện. »

Diệp Hoài Tây thu hồi suy nghĩ, dù vận vẫn ung dung nhìn Uy Liêm, anh mắt so với lúc trước, là thả lỏng nói không nên lời.

Uy Liêm thấy thế, cũng không căng thẳng nữa : « Bá Ni dùng thân nhân để uy hiếp tôi, trời biết tôi ngoại trừ để ý thúc thúc, hai người kia căn bản không sao cả. Mã Hiết Nhĩ từ nhỏ đã muốn giết chết tôi, bởi vì tôi là một omega chỉ biết gây thêm phiền toái, nói đến Ngải Nhĩ toa thì càng buồn cười, nữ nhân kia tự nghĩ mình ngụy trang thành omega thực thành công đến trêu ghẹo tôi, kết quả bị tôi vạch trần, thẹn quá thành giận muốn hãm hại tôi, bị tôi gậy ông đập lưng ông, cô ta liền đi nói xấu tôi khắp nơi, vì muốn cho mọi chuyện nghe càng chân thực hơn, cô ta liền gả cho Mã Hiết Nhĩ, khiến tôi trở thành người đáng trách bản thân cô ta thì thật đáng thương. »

« A ? » Diệp Hoài Tây không có hứng thú, nể mặt hắn là cháu ruột của Áo Nhĩ liền miễn cương cổ vũ, nguyên nhân làm cho Diệp Hoài Tây chưa đi chính là Uy Liêm chưa nói xong.

« Anh thật không biết trong trấn nhỏ Na Ba Nhĩ có cái gì ? » Uy Liêm lẩn quẩn nửa ngày, phát hiện chính mình đánh đòn phủ đầu nói không biết chuyện ở trấn nhỏ, Diệp Hoài Tây liền bỏ qua, hắn cảm thấy rất kỳ quái, trong lòng vừa muốn Diệp Hoài Tây hỏi, vừa lại không muốn nói cho đối phương biết, rối rắm phức tạp khiến hắn không nhịn được mở miệng.

Trong mắt Diệp Hoài Tây tinh quang chợt lóe, hào phóng gật đầu thừa nhận : « Không biết, có thể là Bá Ni giấu rất tốt, chờ tôi đi qua sẽ nghĩ cách điều tra. »

« Khi đó mọi thứ đều đã trễ. » Uy Liêm nhanh mồm nói, « Ngoại ô trấn nhỏ Na Ba Nhĩ có một mảnh rừng già, bên trong có xây căn cứ, không phải căn cứ quân sự, là nhốt người, là nơi chuyên môn dùng làm thí nghiệm. »

Vẻ mặt Diệp Hoài Tây không gợn sóng, nhưng trong lòng lại trời rung đất chuyển, không cần Uy Liêm nói rõ, hắn cũng biết  nơi thực nghiệm kia chính là cái gì.

« Tôi làm chính là thuốc ức chế omega, đương nhiên dùng thí nghiệm chính là omega. » Uy Liêm cúi đầu uống nước, ánh mắt trộm ngắm Diệp Hoài Tây, phát hiện hắn bất vi sở động, không khỏi buồn bực, « Anh làm sao một chút cũng không giật mình, cũng không tức giận, trong tổ nghiên cứu bảy năm tìm ra omega, so với chính phủ liên bang đăng báo còn rất hiếm có, đáng tiếc đều bị Bá Ni dùng thủ đoạn phi pháp lợi dụng, đưa đến trấn nhỏ Na Ba Nhĩ nhốt lại. »

« Cậu biết nhiều như vậy, Bá Ni làm sao có thể dễ dàng thả cho cậu đi ra ? » Diệp Hoài Tây hỏi.

Uy Liêm nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ : « Bởi vì hắn dùng Ngải Nhĩ Toa uy hiếp tôi, tôi nói, anh có sắp xếp người ở bên cạnh thúc thúc tôi phải không ? »

Diệp Hoài Tây không nói chuyện, sau khi nghe La Thụy báo cáo án kiện buôn bán thuốc ức chế có liên quan đến người nhà Tạp Nạp Nhĩ, hắn liền cảm thấy an toàn của Áo Nhĩ chủ nhiệm có nguy cơ, lập tức phái người không phân biệt ngày đêm bảo vệ Áo Nhĩ.

« Tuy rằng tôi không phải người tốt, nhưng tôi yêu hận rõ ràng. Diệp Hoài Tây, tôi hy vọng anh có thể cho căn cứ thực nghiệm omega một tương lai. »