Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1066



Chương 1066: Đã không còn liên quan nữa

“Được rồi! Chị không cần phải nói nữa đâu! Chị muốn kết hôn với Phó Diệc Phàm thì cứ kết hôn đi! Tôi sẽ làm như chị mong muốn, sẽ không cản trở ở giữa hai người nữa. Còn về chị và mẹ của chị, rất xin lỗi, tôi cũng không có một người chị như chị, đương nhiên cũng sẽ chấp nhận mẹ của chị!”

Sau khi Tân Sơ Hạ nói ra những lời này, ngay lập tức trong xe trở nên yên tĩnh.

Tống Vân Thùy dường như biết cái gì gọi là lỏng có độ.

Cô ta không thể ép chặt cô quá mức, nhưng cũng không thể nhường cho cô quá lỏng lẻo.

Lần này Tân Sơ Hạ trở lại nhà họ Tân, cứ tưởng rằng bố cô Tân Vũ Bảo sẽ cấm túc cô chứ, không ngờ lại không bị.

Có lẽ vì cô đã thỏa hiệp, hoặc giả có lẽ là vì Tống Vân Thùy đã nói gì đó với Tân Vũ Bảo, nên cô mới không bị cấm đoán trong nhà.

Nguyên một đêm cô ngủ không ngon, dẫn đến sáng hôm sau cứ nằm ÿ không dậy nổi. Bữa sáng là Tống Thiên Thanh tự mình chuẩn bị hết, bưng đến phòng cô.

“Sơ Hạ, nếu con còn không chịu rời giường thì con cứ ngủ thêm một lát nữa đi, đợi lát nữa dì sẽ hâm lại bữa sáng cho con” Tống Thiên Thanh đặt bữa sáng lên trên bàn lớn cạnh giường của Tân Sơ Hạ.

Tân Sơ Hạ không để ý đến Tống Thiên Thanh, không nhúc nhích nằm trên giường lớn.

Tống Thiên Thanh lại nói tiếp: “Buổi trưa con muốn ăn gì? Dì sẽ làm cho con ăn”

Rất rõ ràng, Tống Thiên Thanh đang có ý định lấy lòng cô.

Hành vi cử chỉ của Tống Thiên Thanh dường như đang nói cho cô biết, chỉ cần cô không quấy rối nữa, bà ta sẽ coi đối xử với cô giống như con gái ruột vậy.

Tân Sơ Hạ bị tức giận dâng lên đỉnh đầu, không kìm được lên tiếng trả lời: “Tùy ý”

Tống Thiên Thanh đứng dừng chân bên cạnh giường của Tân Sơ Hạ một lúc, giọng nói đầy vẻ thành khẩn: “Sơ Hạ, đêm qua ban đầu bố con định đưa con đi. Vân Thùy nói, con bé nói bây giờ con đang làm một dự án mỹ phẩm, vẫn là cái mà con thích nhất. Cho nên, Vân Thùy giúp con khuyên bố của con, để cho con được ở lại, hơn nữa Vân Thùy hoàn toàn nguyện ý dốc hết tiền tiết kiệm của con bé đầu tư vào dự án kia của con. Đêm qua nhà trọ của con bị cháy, cũng là Vân Thùy phát hiện ra đầu tiên và thông báo cho bố của con, bảo bố của con và dì đi ra ngoài tìm con. Con có thể không chấp nhận dì, nhưng con không thể không chấp nhận Vân Thùy được, Vân Thùy thật sự quan tâm đến con. Có thể ở trong tình yêu con bé cũng có điểm ích kỉ, nhưng con bé chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình”

Trong chăn, Tân Sơ Hạ chậm rãi mở mắt.

Lời của Tống Thiên Thanh cô đã nghe thấy hết.

Hơn nữa, Tống Vân Thùy làm tất cả mọi chuyện hình như cũng rất hợp tình hợp lý, làm cho cô không tìm được bất kỳ lý do nào để phản bác.

Sau đó truyền đến tiếng bước chân và tiếng đóng cửa.

Chắc là Tống Thiên Thanh đã rời khỏi phòng.

Tân Sơ Hạ vén chăn lên, ôm gối đầu ngồi bên giường, nhìn bữa sáng phong phú nóng hổi kiểu trung đặt trên bàn.

Thật ra, không thể không nói, tay nghề nấu ăn của Tống Thiên Thanh đúng là không tệ thật.

Cô mơ ước như Tống Vân Thùy từ nhỏ đã có thể ăn được cơm của mẹ làm.

Mà cô…

Vì sao lại không được bố mẹ thích chứ? Vì sao lại không được bố mẹ yêu chiều chứ?

Tập đoàn Vân Hàng.

Sau cuộc họp buổi sáng, Tống Vân Thùy gõ cửa phòng làm việc của Phó Diệc Phàm.

Nghe thấy tiếng gõ của, Phó Diệc Phàm trả lời: “Mời vào”

Tống Vân Thùy giẫm lên giày cao gót không tiếng động, nhẹ nhàng đi vào bên trong.

Trong tay cô ta ngoài ôm áo khoác của anh thì còn cầm một tấm séc, đặt cùng nhau trên bàn làm việc.

Phó Diệc Phàm nhìn thấy áo khoác trên mặt bàn, theo bản năng ngẩng lên, nhìn Tống Vân Thùy.

Tống Vân Thùy cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề: “Áo khoác này do Sơ Hạ nhờ tôi đến trả lại cho anh, còn tờ séc này là chú Tân muốn tôi thay mặt chuyển cho anh. Con số trên tờ séc, anh xem đã đúng hay chưa? Anh đã tiêu tốn lên dự án kia của Sơ Hạ, chú ấy nói chú ấy giúp Sơ Hạ trả lại, từ nay về sau anh và Sơ Hạ đã không còn bất kỳ sự liên quan nào nữa”