Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1105



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1105: Cả công ty đều biết hôn ước

Sau khi Phó Diệc Phàm mở tài liệu xem hết toàn bộ thì không kìm được nhíu mày.

Thật sự người đàn ông này chỉ là một ông chủ một quán bar tâm thường sao?

Tại sao trực giác anh luôn cảm thấy người đàn ông này rất thâm tàng bất lộ.

Ngày hôm sau.

Dưới tiếng kêu báo thức thức của điện thoại, Tần Sơ Hạ gian nan từ trên giường bò dậy.

Sau một phen rửa mặt thay đồ, cô mở cửa đi xuống lầu mới phát hiện mình là người dậy muộn nhất.

Lúc này trên bàn hội nghị phòng khách tầng dưới, Phó Diệc Phàm tựa hồ đang bàn giao một số hạng mục cuối cùng cần phải chú ý.

Tần Sơ Hạ tự giác ngồi trước bàn tròn tối hôm qua, mở máy tính xách tay trên bàn ra tiếp tục dịch tài liệu.

“Sau khi ăn sáng chúng ta sẽ cùng đến hội trường tiến hành hội nghị” Phó Diệc Phàm tiếp tục nói.

Những người đàn ông, phụ nữ bên cạnh gần như là đồng thanh: “Vâng.

“Cô cũng cùng đi hội trường ghi chép đi.” Phó Diệc Phàm đến trước.

mặt Tần Sơ Hạ nói.

Tần Sơ Hạ đáp ứng một tiếng “Được”, nhưng vẫn ngáp ngắn ngáp.

dài.

Ăn xong bữa sáng, Tần Sơ Hạ vừa mới lên xe đã gục đầu ngủ.

Có điều khi đến hội trường, cô vẫn nâng cao tinh thần cố gắng nỗ lực ghi chép, biên dịch.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia hội nghị quan hệ hữu nghị giữa các công ty hàng không nên ghi chép hơi loạn. Cũng may là những vấn đề trọng điểm cô vẫn ghi chép rất kỹ.

Hội nghị lần này liên quan đến hoạt động quốc tế chung của hai hãng hàng không lớn, vì vậy các bản tin quốc tế từ hai quốc gia đã đều được đưa tin.

Thành phố Cung Huy, biệt thự nhà họ Tần.

Tống Thiên Thanh nhìn thấy Phó Diệc Phàm và Tần Sơ Hạ cùng chung một khung hình trong màn hình tin tức thì lập tức kéo Tống Vân Thùy đến trước tivi, chỉ vào màn hình hổn hển trách cứ: “Vân Thùy, con mau xem này. Sơ Hạ, nó thật quá đáng.”

Mà lúc này, ánh mắt của Tống Vân Thùy chỉ nhìn vào Phó Diệc.

Phàm trong màn hình.

Anh mặc tây trang và đi giày da, thần sắc tự nhiên, sáng chói như một ngôi sao dưới ống kính.

Quen biết Phó Diệc Phàm bao nhiêu năm nay, anh đã thay đổi không còn giống với dáng vẻ khiêm tốn mộc mạc với bộ quân trang trong ký ức nữa.

“Vân Thùy, con ngây ngốc gì đấy” Tống Nhĩ Cầm oán trách.

Tống Vân Thùy hồi thần lại, cười thư thái: “Mẹ, tiếng Anh của Sơ Hạ không tồi. Con nghĩ cô ấy cũng chỉ đi giúp đỡ thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều quá.

“Vân Thùy, xem như mẹ xin con đấy được không? Phần hạnh phúc này con phải dựa vào bản thân mình nắm chắc mới được” Tống Thiên Thanh nói xong, lại bắt đầu lẩm bẩm: “Tóm lại mẹ cảm thấy Sơ Hạ không phải là một đứa con gái an phận. Con xem nó đi, hai ngày ba bữa lại ở cùng với Phó Diệc Phàm rồi.”

“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng lo lắng nữa, tự con biết nên làm thế nào mà” Tống Vân Thùy cầm điều khiển tắt tivi, sau đó cầm túi ra ngoài.

Thật ra cô ta vẫn trong kỳ nghỉ, chỉ là bây giờ Phó Diệc Phàm không ở công ty, cô liền muốn đến công ty. Lỡ nhỡ có vấn đề gì cô ta có thể giúp anh xử lý kịp thời.

Theo lý mà nói, người trong công ty biết chuyện này chỉ có Tần Sơ Hạ lúc trước phiên dịch hợp đồng giúp Phó Diệc Phàm thôi. Nhưng Tần Sơ Hạ đã rời khỏi công ty một thời gian rồi.

Có lẽ không phải là Tần Sơ Hạ nói ra đâu…

Chẳng lẽ….

Là Phó Diệc Phàm…?