Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 1152



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1152: Anh ấy là kim chủ lớn của tôi thôi

Nhìn thấy Tân Sơ Hạ uống hết cả bát thuốc đắng mà còn nở nụ cười vui vẻ như vậy, nữ quản gia cảm thấy đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, cô chủ nhà bà ta chưa bao giờ có tính tình cô chủ lớn.

Dù uống thuốc hay tiêm thuốc, từ trước đến nay không bao giờ khóc lóc hay quậy phá, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Lúc đó, cô chủ còn rất nhỏ nên đã năm tay bà ta và hỏi: “Có phải con không nghịch ngợm hay yếu ớt, làm một đứa bé ngoan thì bố mẹ sẽ thích con hay không? Bọn họ sẽ thường xuyên trở về gặp con đúng không?”

Đáng tiếc, không như mong muốn.

Tình thân mà cô chủ mong mỏi chưa bao giờ dành cho cô.

Sau đó, nữ quản gia bưng cái bát trống rỗng, thở dài rời khỏi phòng.

Ở nơi khác.

Phó Diệc Phàm lái xe trở lại bãi đậu xe của khách sạn, nhưng lại ngồi trên xe một lúc lâu.

Anh cau mày, luôn nghĩ về Độc y kia và hình xăm con dơi trên cổ tay Độc y.

Ý nghĩa của dơi là gì?

Ở Hoa Nam, dơi là “phúc”.

Nhưng đây là ở nước ngoài…

Ý nghĩa của dơi không thể nào là “phúc”.

Nhưng vào lúc này, tiếng rung của điện thoại đã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Phó Diệc Phàm lấy điện thoại di động ra xem, thấy tên hiển thị người gọi là tên của Tân Sơ Hạ, mi tâm của anh lập tức giãn ra, khóe miệng nở nụ cười, không chút do dự trả lời cuộc gọi.

“Phó Diệc Phàm, tối nay anh có rảnh không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Tân Sơ Hạ phát ra từ ống nghe.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, anh cười đáp: “Ừ, có.”

“Vậy tối nay anh có thể đến Lâu đài Karl không, tôi muốn mời anh ăn tối: “Được” Phó Diệc Phàm đồng ý không chút do dự, thậm chí còn quên hỏi lý do.

Tân Sơ Hạ lập tức vui vẻ không thôi: “Vậy chúng ta không gặp không về: Ở lâu đài Karl.

Ngay khi Tân Sơ Hạ cúp điện thoại, nữ quản gia đi vào thông báo: “Cô chủ, cậu Luss đến thăm”

“Ừm, để anh ấy vào” Tân Sơ Hạ gật đầu, vừa xuống giường vừa tiếp tục căn dặn: “Buổi tối tôi sẽ chiêu đãi ân nhân cứu mạng của tôi, dì bảo phòng bếp chuẩn bị cho tốt.”

“Vâng” Nữ quản gia cúi người lui ra sau.

Tân Sơ Hạ đi xuống cầu thang và gặp Luss.

Thấy sắc mặt của Tân Sơ Hạ được cải thiện rất nhiều, Luss yên tâm hơn, sau đó lại cảm ơn ơn: “Candy, cô đối xử thật tốt với tôi, ấy vậy mà lại khiến cho Joe đồng ý hướng dẫn tôi.”

“Chúng ta là bạn tốt của nhau mà!” Tân Sơ Hạ mỉm cười, vỗ vỗ vai Luss như một người bạn thân: “Chút chuyện đó không là gì cả!”

“Cô đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng tặng cho cô một cái “bùa hộ mệnh’! Khi trở về thành phố Cung Huy, nói không chừng cô có thể sử dụng nó” Luss nói, lấy từ trong túi quần ra một cái lắc màu bạc.

Trước đây, Candy chỉ là một cô chủ nhà giàu không có tiếng tăm lại khiêm tốn.

Không thu hút sự chú ý của bất kỳ bên nào, chỉ cần chủ nhân của anh ta không tiếp xúc với Candy, Candy về cơ bản sẽ không bị bất kỳ đe dọa nào.

Tuy nhiên, bây giờ đã khác, chủ nhân của anh ta đã ra lệnh giết người vì Candy.

Người của Cục an ninh chắc chắn sẽ không buông tha cho Candy dễ dàng như vậy.

Ở thành phố Cung Huy, trước mắt bọn họ vẫn chưa hoàn toàn mở rộng thế lực, nếu trở về thì Candy nhất định sẽ trở thành mục tiêu của Cục an ninh.

Bây giờ thứ mà anh ta mang đến là dựa theo lệnh của chủ nhân anh ta, để anh ta giả làm thành viên của xã đoàn khác, liên lạc với người của “Ngũ Đế Môn” thông qua một người trung gian, hạ vốn gốc mới xin được.

Tuy nhiên, nói đến cũng thật là kỳ lạ.

Người của “Ngũ Đế Môn’ vừa nghe nói người mà anh ta bỏ tiền ra ký hợp đồng để được bảo vệ tên là Tân Sơ Hạ, đối phương thậm chí còn không xác minh gia cảnh của Tân Sơ Hạ, không nói hai lời đã trực tiếp thu tiền và ký hợp đồng bảo vệ với anh ta.

Mặc dù họ chỉ bị giới hạn trong nước, nhưng để bảo vệ sự an toàn của thân chủ Tân Sơ Hạ, bọn họ sẽ không phải chịu trách nhiệm gì nếu rời khỏi đất nước.

Nhưng điều khiến Luss cảm thấy khó tin là không phải “Ngũ Đế Môn” của Phó Quân Tiêu cung cấp dịch vụ hợp đồng bảo vệ cho tất cả mọi người.

Ví dụ là các thành viên của Tập đoàn Những Người Mạo Hiểm, kẻ thù truyền kiếp của “Ngũ Đế Môn”.

(Thời gian qua lâu rồi nên giải thích chỗ này một chút: “Ngũ Đế Môn” trong các chương trước đề cập đến trước đó Phó Quân Tiêu đã rời Cục an ninh, vì để giết Tập đoàn Những Người Mạo Hiểm và bảo vệ “thế lực” do Mộc Miên tổ chức. Nó không nằm dưới sự kiểm soát của Bạch đạo cũng không thuộc về Ám đạo.) Candy và bố cô Tân Vũ Bảo là một trong những thành viên còn sót lại của Tập Đoàn Những Người Mạo Hiểm. “Ngũ Đế Môn’ lại không từ chối vụ làm ăn này của anh ta mà còn trực tiếp ký hợp đồng thì cũng thật là quái lạ.

Chẳng lẽ Phó Quân Tiêu không biết Candy là thành viên của Tập Đoàn Những Người Mạo Hiểm sao?

Luss nghĩ tới nghĩ lui, nhưng nghĩ sao đi nữa thì cũng không thể tìm ra vấn đề.

Tân Sơ Hạ cầm lấy sản phẩm kim loại bằng bạc từ tay Luss, nhìn thấy trên đó có khắc mấy chữ “Ngũ Đế Môn”, không khỏi tò mò hỏi: “Tại sao anh lại có thủ lệnh của Phó Quân Tiêu?”

“Cô biết “Ngũ Đế Môn” hả?” Sau khi phục hồi tinh thần lại, Luss nhất thời cảm thấy kinh ngạc.

Tân Sơ Hạ gật đầu: “Khi còn ở thành phố Cung Huy, tôi đến chợ đen để hỏi thăm”

Thật ra, khi đó cô đến khu chợ đen để hỏi thăm tin tức của Mộc Miên mới nghe nói về sự tồn tại của “Ngũ Đế Môn”.

Người sáng lập ra xã đoàn này là Phó Quân Tiêu, nguyên nhân chính là vì ông duy trì trạng thái trung lập nên cả hai giới Hắc – Bạch đều không dám chọc vào ông.

“Ở thành phố Cung Huy cũng có chợ đen à?” Luss tỏ vẻ khó có thể tin, anh ta nghĩ chỉ có ở thành phố L mới có.

Tân Sơ Hạ gật đầu nói: “Anh biết đấy, tôi có rất nhiều bạn bè vô lại, chỉ cần tôi chịu chỉ tiền, ít nhiều gì tôi cũng có thể hỏi thăm một được số cách!”

“Đúng vậy! Quả thật cô có rất nhiều bạn bè vô lại! Nhưng lại không có mấy người chân thành với cô nhỉ!” Luss không nhịn được mà dội một gáo nước lạnh.

Tân Sơ Hạ cười phản bác: “Ít nhất trong đám bạn bè lang bạt này, anh đối xử với tôi rất chân thành!”

“Tôi…” Luss do dự muốn nói lại thôi, sau đó bỗng nhiên lại cười: “Quả thật tôi thật lòng coi cô như một người bạn! Chỉ là có những lúc cảm thấy khá bất lực”

“Nhưng mà tôi sẽ nhận món quà này của anh!” Giờ phút này, Tân Sơ Hạ nở một nụ cười rạng rỡ hơn ánh sao, trong lòng thầm vui mừng. Từ nay về sau, Phó Diệc Phàm sẽ không thể hãm hại cô được nữa.

Dù sao thì cô cũng có thủ lệnh của bố anh đấy!

“Tôi có hơi tham mùi vị của những loại rượu hảo hạng trong hầm rượu của cô rồi.” Luss đột nhiên thở dài.

Tân Sơ Hạ sảng khoái trả lời: “Vậy anh mang về nhà hai chai đi”

Tân Sơ Hạ khó hiểu.