Hạ Tỉnh Lung không khỏi run sợ, sau đó nuốt nước bọt, một mình đi tới mở cửa phòng ngủ đó.
Đồng Kỳ Anh đi theo sau.
Khi cửa phòng ngủ được mở ra, Hạ Tỉnh Lung bước vào xem, phát hiện chỉ là khung ảnh trên tường rơi xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, đi tới nhặt khung ảnh và tấm ảnh rơi trên đất lên.
Đoán chừng sau bao nhiêu năm trôi qua, lớp keo phía sau khung ảnh cũng đã hỏng rồi.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, bèn xoay người đi vào phòng bếp, mang theo đồ hốt rác và cây chổi.
Khi trở lại phòng ngủ, cô nhìn thấy Hạ Tỉnh Lung đang ngẩn người cầm một tấm ảnh khổ A4.
Đồng Kỳ Anh cũng tò mò nghiêng người qua nhìn thử, đột nhiên cô cảm thấy cô gái trong bức ảnh này rất quen mắt, tựa như đã nhìn thấy ở đâu đó.
Hạ Tỉnh Lung hoàn hồn quay lại nhìn Đồng Kỳ Anh, rồi lại nhìn bức ảnh trong tay, tiếp đó đưa bức ảnh lên đối chiếu với gương mặt của Đồng Kỳ Anh. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Trời ơi! Cô và chị gái tôi giống nhau quá!” Hạ Tỉnh Lung không khỏi cảm thán. “Giống sao?” Đồng Kỳ Anh cầm lấy tấm ảnh trong tay Hạ Tỉnh Lung xem thử.
Cô gái trong tấm hình, xem chừng khoảng hai mươi tuổi, cười lên trông rất ngọt ngào.
Nếu nói cô giống cô gái trong bức ảnh này, thực ra cũng chỉ có một vài điểm tương đồng.
Xem đến đây, Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vô thức hỏi: “Chị gái của anh từng làm việc ở “Dạ Hoặc” hả?” Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Làm sao cô biết?” Hạ Tỉnh Lung nhất thời không tin, trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh cũng có hơi kinh ngạc nhìn Hạ Tỉnh Lung. Trùng hợp như vậy sao!
“Chị gái của anh tên gì? Còn nữa, chị gái của anh đã kết hôn rồi đúng chứ? Anh rể của anh tên gì? Anh còn có một người em gái ruột nữa phải không?” Đồng Kỳ Anh hỏi liền tù tì khiến Hạ Tỉnh Lung không nói được lời nào.
Tuy nhiên, để thỏa mãn sự tò mò của Đồng Kỳ Anh, Hạ Tỉnh Long trả lời từng câu một: “Chị gái tôi tên là Hạ Huyền Trâm, chị ấy đúng là đã kết hôn, anh rể tôi là Lãnh Dật Phong, tôi chỉ có một chị gái ruột và không có em gái ruột. Nhưng có hai người em họ. Một người tên là Hạ Huyền Tịch và một người tên là Hạ Huyền Thy. À, đúng rồi, Hạ Huyền Thy là em gái của Hạ Khiếu Bình, có điều đây là em gái nuôi, không cùng huyết thống
“Hóa ra tên thật của Anh Ninh là Hạ Huyền Trâm, còn tên thật của Cậu Thập là Lãnh Dật Phong. Quân Bác nói với tôi rằng bố anh ấy tên là Lãnh Vệ Phong, còn chú của anh ấy tên là Lãnh Huân Sách... Cậu Bát nói rằng Cậu Thập cũng là họ Lãnh. Nói cách khác, Cậu Thập thực ra là một trong những người cậu họ của anh cả và Quân Bác. Bọn họ ở phía sau bức màn, nhìn anh cả như hổ đói rình mồi những thứ bọn họ thực sự quan tâm đến tập đoàn Phó Thị! Trang viên nhà họ Phó có tai mắt của bọn họ. Bọn họ ở trong tối, anh cả ở ngoài sáng. Anh cả không phải đang rất nguy hiểm sao? Đồng Kỳ Anh tự nói với chính mình.
Hạ Tỉnh Lung thấy Đồng Kỳ Anh căn bản không để ý lời mình nói, vẻ mặt không hài lòng hỏi: “Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?”.
“Nhưng nói như vậy, anh thật sự không có người chị nào khác ngoại trừ Hạ Huyền Trâm hả? Vậy thì tại sao chị gái anh lại muốn đi làm ở “Dạ Hoặc”? Mục đích là để tìm em gái sao?” Đồng Kỳ Anh liền cảm thấy khó hiểu.
Hạ Tỉnh Long thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã đáp: “Chị gái tôi đến “Dạ Hoặc” là để tìm đứa em họ nhỏ nhất kia. Bởi vì trong “Dạ Hoặc” có một khu chợ đêm ngầm mà người ngoài không biết, chuyên dùng để đấu giá các cô gái trẻ đẹp, người trưởng thành hay trẻ vị thành niên đều có. Nên chị tôi muốn vào đó thám thính tình hình. Hồi đó chú Cửu và cô Cửu sinh được một bé gái siêu xinh. Mọi người đều nói, đứa bé này trông giống chị gái tôi khi mới sinh ra. Chị tôi cũng rất thích cô em gái này, ngày nào chị ấy cũng đến nhà chú Cửu để thăm và chơi với con bé. Một ngày nọ, cô Cửu đưa chị tôi và đứa bé đó đi chơi ở công viên dưới lầu. Sau đó con trai lớn của cô Cửu tôi bị thương khi đang chơi ở nhà bà ngoại, được đưa đến bệnh viện, cô Cửu lo lắng cho đứa con trai lớn liền vội vàng đến bệnh viện, nghĩ rằng chị gái tôi cũng đã tám tuổi rồi, nên để chị gái tôi dắt cô bé xuống lầu chơi. Không ngờ rằng nó lại bị kẻ buôn người bắt đi... Khi người lớn quay về, chị tôi không miêu tả được rõ dáng vẻ của tên người xấu kia, thậm chí bị bắt đi như thế nào, chị gái tôi cũng không nói được, chỉ biết khóc, báo cảnh sát cũng không đưa được cô bé về. Chao ôi – cô Cửu suýt chút nữa phát điên. Còn chị gái tôi thì bị người trong gia tộc loại bỏ. Ngay cả bố mẹ tôi đối với chị tôi cũng….
“Cho nên, đây là chấp niệm của Anh Ninh... Cũng trở thành nỗi ám ảnh của Cậu Thập..” Đồng Kỳ Anh yếu ớt nói, dừng lại một lúc, cô hỏi: “Vậy thì chị gái anh chết như thế nào?”
| “Tôi không biết” Hạ Tỉnh Lung khẽ nhún vai: “Có lẽ là Lãnh Dật Phong biết. Nhưng mà, Lãnh Dật Phong và gia đình chúng tôi từ lâu đã trở mặt rồi. Nhiều năm không gặp lại”.
| “Nếu đúng như vậy, vậy tại sao Cậu Thập lại khăng khăng rằng tôi là em gái của Anh Ninh?” Đồng Kỳ Anh lộ vẻ không hiểu.
Hạ Tỉnh Lung bỗng nhiên búng tay, chỉ vào Đồng Kỳ Anh, vui vẻ cười nói: “Cô trông rất giống với chị gái tôi! Nói không chừng, cô chính là đứa em họ bị chị gái tôi làm thất lạc!”