Phó Quân Tiêu vẫn luôn bảo vệ Đồng Kỳ Anh ở trong lòng, ngay lúc tiếng "Rầm" vang lên, anh nhanh chóng bịt tai cô lại, vùi mặt cô vào trong ngực mình.
Sau một lúc, khi Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm ngay vào đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Quân Tiêu. Lông mày kiếm của anh hơi cau lại, trên trán anh lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng, dáng vẻ như đang rất đau đớn.
Cô chỉ cảm thấy bàn tay anh đặt trên má cô có chút run rẩy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Anh, anh cả...Anh, anh sao vậy?” Đồng Kỳ Anh giật mình hỏi.
Phó Quân Tiêu có chút khó khăn hỏi cô: "Em có sao không? Không bị thương ở chỗ nào chứ?"
Đồng Kỳ Anh khẽ lắc đầu, vô tình phát hiện có một vệt máu đỏ tươi lan dọc theo tà áo sơ mi trắng phía sau lưng anh, nhuộm đỏ cả ống tay áo vai phải anh. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
“Anh bị thương rồi!” Đồng Kỳ Anh vội vàng thoát ra khỏi lòng của Phó Quận Tiêu, cúi người kiểm tra vết thương sau lưng anh, tức thì vô cùng sửng sốt.
Từ sau gáy trở xuống toàn bộ lưng của anh bị đầy những góc cạnh của mảnh sắt từ chiếc xe máy đâm vào, thủy tinh bao vây dày đặc, trên chiếc áo sơ mi trắng toàn là máu.
Mũi Đồng Kỳ Anh chua xót, nước mắt nhất thời rơi xuống, cô nhanh chóng nhìn xung quanh, sau đó chân tay luống cuống tìm điện thoại di động của mình, vừa khóc vừa gọi cấp cứu.
Phó Quân Tiêu nhíu chặt lông mày ngồi sụp xuống đất, Đồng Kỳ Anh sau khi gọi điện thoại xong liền quỳ xuống ngồi trước mặt anh, giương mắt nhìn anh chịu đau đớn mà đành bất lực.
“Ngoan, đừng khóc nữa” Anh đưa tay lên giúp cô lau nước mắt trên khóe mắt cô.
Đồng Kỳ Anh hít hít mũi, nghẹn ngào nói: "Em đau lòng cho anh."
“Bây giờ người anh rất đau, em khóc, trái tim anh cũng đau theo” Sắc mặt Phó Quân Tiêu có chút tái nhợt.
Đồng Kỳ Anh lập tức ngừng khóc, nghiêng người đỡ anh, để anh dựa vào người mình: "Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?"
Không chỉ cho cô tiền, mà còn bất chấp tính mạng để bảo vệ cô.
Trên đời làm sao lại có người đàn ông ngốc nghếch như vậy?
"Bởi vì anh.” yêu em.
Hai chữ cuối cùng đột nhiên Phó Quân Tiêu không thể nói ra miệng được.
Anh cảm thấy chữ "yêu" này quá nặng nề, đối với cô, anh không thể muốn làm gì thì làm như trước.
Cũng không phải bởi vì cô đã quên đi quá khứ, mà là bởi vì anh chỉ muốn cẩn thận chăm sóc cho cô của hiện tại.
Trước đây, anh độc đoán với cô bao nhiêu, thì hiện tại anh càng cẩn thận với cô bấy nhiêu.
Ngừng một chút, Đồng Kỳ Anh mới nghe được Phó Quân Tiêu dùng thanh âm vô lực tiếp lời: "Anh là chồng của em. Đối tốt với em là chuyện thường tình"
“Anh không phải là nhà từ thiện” Phó Quân Tiêu cau mày nói. Ngừng một chút, anh nói thêm: “Đợi họ nộp xác nhận về hoàn cảnh khó khăn và thông tin bảo hiểm y tế, sau khi xác minh, anh sẽ nói với trưởng khoa giảm một nửa chi phí phẫu thuật cho họ"
Sau khi Đồng Kỳ Anh vẽ xong, cô đóng nắp bút lại, mỉm cười nói: "Vâng, anh quả thực không phải là nhà từ thiện, anh chỉ là một người có lòng tốt"
Nếu không tự mình làm thủ tục nhập viện, cô thực sự không biết bệnh viện này thuộc sở hữu của tập đoàn Phó Thị.
“Em vẽ gì lên chân anh vậy?” Phó Quân Tiêu nằm trên giường cúi xuống nhìn bắp chân mình, nhưng vì tầm nhìn có hạn nên anh không thể nhìn rõ cô đã vẽ gì trên chân mình.