Sau khi gắn máy nghe trộm định vị cho Đồng Kỳ Anh xong, Nhiên Hoàng Minh lại hủy đi ống lấy máu ngầm để trong hai cánh tay của cô. Dù sao về sau cô cũng không cần bị bố anh ta bắt tới rút máu nữa.
“Tôi, tôi thật sự sẽ không làm tổn thương anh cả." Đồng Kỳ Anh thấy Nhiên Hoàng Minh xoay người để mình tự xử lý vết thương trên hai cánh tay thì nhịn không được thề son sắt nói.
Tối hôm qua, thân thể cô chỉ là trong lúc nhất thời không chịu sự chi phối của bản thân mà thôi, lại nói cô cũng không hề nổ súng về phía Phó Quân Tiêu mà!
Nhiên Hoàng Minh lại trợn mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, không cho là đúng mà trả lời: “Nếu như cô là Đồng Kỳ Anh trước kia thì tôi tự nhiên tin tưởng cô sẽ không tổn thương Quân Tiêu. Nhưng vấn đề là cô không phải. Lại nói, chỉ là nghe lén định vị lời nói cùng hành động của cô mà thôi, cô sợ cái gì?”
“Anh cùng với ông già kia đều xấu xa như nhau!” Đồng Kỳ Anh nhíu mày, mặt đầy không vui nói.
Nhiên Hoàng Minh không nhịn được cười nói: "Đó là tất nhiên, cha nào con nấy mà. Chỉ có điều tôi là đứng về phía Quân Tiêu, không phải cùng một phe với bố tôi”
Dừng một chút, Nhiên Hoàng Minh đột nhiên ý thức được cái gì, thu lại thần sắc, hết sức nghiêm túc mà nhìn Đồng Kỳ Anh, hỏi: “Lúc cô ở trong phòng thí nghiệm của bố tôi, bọn họ luyện chế ra thuốc giải từ trên người cô, vậy đối tượng thí nghiệm mà bọn họ dùng thuốc đó là cái gì?”.
“Chuột bạch!” Đồng Kỳ Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Nhiên Hoàng Minh hơi nhíu mày, mặt đầy nghi ngờ hỏi lại: “Thật sự chỉ là chuột bạch?”
Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh hơi sững lại, nhìn về phía Nhiên Hoàng Minh nhếch miệng cười một tiếng: “Vậy anh cho rằng còn có cái gi?"
“Bố tôi có phải lấy người sống để làm thí nghiệm hay không?” Nhiên Hoàng Minh chất vấn nói: “Cuối cùng người kia thế nào?”
Anh ta đã đọc trộm nhật ký làm nghiệm của bố anh ta, nhưng trên nhật ký có mấy ngày ghi chép có đoạn trên mà không có đọan dưới, điều này khiến anh ta vô cùng buồn bực.
"..” Đồng Kỳ Anh mấp máy môi, trầm mặc.
“Bộ gen của chuột bạch cùng loài người có một phần trăm khác biệt, tác dụng phụ của thuốc giải là chuyên nghiên cứu về một phần trăm khác biệt này. Mà bởi vì cô cùng Bùi Hải Đăng là nơi chiết xuất ra thuốc giải nên khi thuốc giải được trả đến trên người hai người thì tác dụng phụ còn khá nhỏ, chỉ là khiến hai người xuất hiện loại bệnh như nhân cách thứ hai cùng loại với bệnh tâm lý. Nếu như dùng ở trên người một người bình thường khác thì kết quả sẽ là cái gì?” Nhiên Hoàng Minh nheo mắt lại nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh lại vô cùng không có kiên nhẫn mà hồi đáp: “Tôi cũng không học y, tôi làm sao biết được kết quả là cái gì?”
“Thí nghiệm nghiên cứu của tôi cho thấy, thuốc giải quả thực có thể chữa khỏi cho chuột bạch bị bệnh, nhưng là sau khi chuột bạch được chữa trị sẽ xuất hiện động tĩnh nóng nảy không yên. Nếu như là người sống thì sao? Có thể so với hậu quả này còn khoa trương hơn không?” Nhiến Hoàng Minh chậm rãi nói.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng chuyển chủ đề: “Anh cả ở đâu? Sáng sớm hôm nay tôi đã không thấy anh ấy”
Nhiên Hoàng Minh liếc nhìn Đồng Kỳ Anh một cái, thay cô băng bó kỹ vết thương xong, thấy cô cố ý giấu giếm thì cũng không còn tiếp tục nhắc chuyện vừa rồi nữa mà là vừa dọn hộp thuốc vừa lạnh nhạt trả lời: “Cậuta đi chỗ nào không có chút liên quan nào với cô hết. Từ hôm nay trở đi cô tốt nhất học được cách an phận thủ thường cùng thành thật nghe lời. Đừng lại làm ra hành vi nguy hiểm như tối hôm qua, nếu không cho dù Quân Tiêu không giết cô thì tôi cũng sẽ..”
Đồng Kỳ Anh bị anh ta dọa đến toàn thân hơi run rẩy, tức giận nói: “Hèn gì anh độc thân”
“Hở? Người phụ nữ này, lời này của cô là có ý gì?” Nhiên Hoàng Minh lập tức tức giận hất tóc mái, nhìn chằm chằm vào cổ.
Đồng Kỳ Anh có chút đắc ý hất cằm lên: “Anh thích uy hiếp phụ nữ như vậy, hẳn là sẽ không có cô gái nào thích anh”
“Ha ha, ánh mắt của cô thật không tốt, anh đây là có phụ nữ thích đấy!” Nhiên Hoàng Minh đóng lại hòm thuốc, liếc mắt nhìn Đồng Kỳ Anh, lười nói nhảm với người phụ nữ này.
Sau khi Nhiên Hoàng Minh rời đi, căn nhà riêng này liền lập tức trở nên yên tĩnh.
Kỳ thật Đồng Kỳ Anh cũng không biết lão già kia có dùng người sống để làm thí nghiệm hay không.
Chỉ là lúc dì Bùi trợ giúp cô rời khỏi phòng thí nghiệm, bà muốn cô phải thề rằng không được đề cập với bất cứ người nào bất cứ chuyện gì có liên quan tới phòng thí nghiệm.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy đợi ở trong nhà riêng thì thật nhàm chán, thế là cô lên tiếng chào hỏi với thím Lưu, sau đó bảo tài xế đưa cô ra ngoài.
Có lẽ là bởi vì hờn dỗi với Phó Quân Tiêu, lại có lẽ là vì cô phát hiện sau khi mình rời khỏi Phó Quân Tiêu thì xác thực không biết nên đi nơi nào, vì vậy cô liền ở bên ngoài du đãng cả một ngày.
Một bên đi dạo phố một bên vui chơi giải trí, tận tới đêm khuya rạng sáng cô cũng không có ý đồ muốn về nhà riêng.
Đồng Kỳ Anh một thân một mình ngồi trên ghế dài dưới ánh đèn đường ở công viên, gió lạnh thổi lạnh thấu xương, lạnh cóng khiến cô khoanh hai tay run lẩy bẩy.
Cô thật sự không biết giờ phút này bản thân đang suy nghĩ cái gì, tựa như một người phụ nữ cãi nhau với chồng rồi bỏ nhà ra đi vậy, trong lòng mê man, rất không có cảm giác an toàn.
Thẳng tới khi trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi giày da bóng lưỡng giẫm trên mặt đất, cô mới kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Thân hình Phó Quân Tiêu cao lớn, phảng phất giống như hòa vào một thể cùng màn đêm màu đen này.
Anh ưu nhã cởi áo khoác màu xám trên người mình ra, nhẹ nhàng khoác lên trên người Đồng Kỳ Anh, ngữ khí không lạnh không nóng nói: “Vì sao lại không trở về nhà?”