Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 701



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 701: Ngủ thật thoải mái

“Nào, để tôi lau cho cô” Minh Tư Thành thấy vậy, vừa giơ kem lên đã dọa Nhiên Mộc Miên rụt cổ lại trốn về phía sau, lập tức chọc anh cười sảng khoái “Xem dáng vẻ hoảng sợ của cô kìa!”

Minh Tư Thành tiếp tục trêu đùa.

“Hừ!” Nhiên Mộc Miên lườm nguýt anh.

Hai người ầm ï một lúc, cuối cùng cũng lên tàu cao tốc trở về trường.

Vừa lên xe, Nhiên Mộc Miên đã mệt rã rời, sau khi cô thiếp đi, trọng tâm thân thể không vững chậm rãi ngả dân vào vai của Minh Tư Thành.

Minh Tư Thành cảm thấy có vật nặng đè xuống, hơi hơi nghiêng đầu, hơi thở tràn ngập.

mùi tóc thơm của cô nhóc kia, mùi hương thơm ngát giống như hoa nhài nở rộ thấm vào lòng.

€ó lẽ là sợ đánh thức Nhiên Mộc Miên, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai giúp cô rồi ngồi im không động đậy.

Không biết qua bao lâu, Minh Tư Thành cảm thấy cánh tay của mình dần dần tê dại, khó chịu như có vô số con kiến đang cắn xé trên cánh tay anh, vừa đau vừa ngứa râm ran.

Vậy nhưng anh vẫn quyết định không nhúc nhích, chỉ để cô nhóc kia có thể ngủ một giấc thoải mái dễ chịu.

Sau một hồi chịu đựng cảm giác vừa tê vừa mỏi, Minh Tư Thành cũng buồn ngủ theo, anh vô tình ngả đầu về phía đỉnh đầu của Nhiên Mộc Miên.

Cuối cùng, gò má của anh kề sát đỉnh đầu của cô, không kiềm chế được dùng bàn tay to bọc lấy bàn tay nhỏ nhãn của cô, năm ngón tay đan vào nhau cùng ngủ thiếp đi.

Đến tận khi Nhiên Mộc Miên hơi nhúc nhích, Minh Tư Thành giống như bị điện giật nhanh trí thẳng cổ lên ngồi nghiêm chỉnh, sau đó dời tay mình ra khỏi tay cô, giống như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“Sắp đến rồi phải không?” Nhiên Mộc Miên xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ, mơ màng hỏi, cũng không hề biết vừa rồi cô ngủ đã xảy ra chuyện gì.

Minh Tư Thành chột dạ nên giọng nói hơi mơ màng, lười biếng đáp lại: “Ừ”

Sau khi xuống tàu cao tốc, hai người tiếp tục ngồi tắc xi Trong xe, Nhiên Mộc Miên cầm điện thoại di động chuyển tiền cho Minh Tư Thành, là tiền vừa nấy mua đặc sản ở Bắc Bình.

Nghe thấy chuông tin nhắn “ting ting nhắc nhở, Minh Tư Thành cầm điện thoại di động lên kiểm tra theo bản năng, sau khi thấy tin nhắn chuyển khoản, anh chẳng những không nhận mà còn liếc về phía Nhiên Mộc Miên bên cạnh.

“Cô cho rằng tôi rất nghèo à?” Minh Tư Thành lạnh mặt chất vấn.

Nhiên Mộc Miên nhìn vẻ mặt của Minh Tư Thành, nhếch miệng giả vờ cười: “Tôi biết anh không nghèo, nhưng đây là đồ tôi tự mình mua, tôi tự trả tiền là đúng rồi”

Lúc mua đồ đều do Minh Tư Thành giành trả tiền Cô không muốn tranh chấp với anh trước mặt người ngoài, chỉ đành để anh ứng tiền trước, sau đó mình sẽ trả lại cho anh.

“Tiền của tôi do tôi tự kiếm được, tôi thích tiêu thế nào thì tiêu thế đó. Nếu như cô cứ muốn chia đôi với tôi, chuyện hủy bỏ hôn ước…

“Được rồi được rồi! Tôi nhận là được chứ gì? Anh nhất định phải nghĩ cách hủy bỏ hôn ước với tôi đấy!” Nhiên Mộc Miên khoát tay áo, cuống quýt thỏa hiệp.

Minh Tư Thành mừng thầm, không kìm được nhếch khóe miệng: “Thế còn tạm được!”

Trước đây, lúc anh kiếm tiền cũng không có cảm giác gì nhiều, sau khi anh dùng tiền mua cái này mua cái kia cho Nhiên Mộc Miên, anh bất chợt có cảm giác tiền mà bản thân kiếm được thật sự rất có giá trị, dường như tiêu tiền cũng trở nên có ý nghĩa.

Taxi đến cửa trường học, Minh Tư Thành thanh toán tiền xe rồi xuống xe trước, đợi lúc Nhiên Mộc Miên ra khỏi xe, anh tự tay chắn khung trên nóc xe tránh cho cô nhóc kia bị cộc đầu Đây là động tác theo bản năng của anh, lại bị một đôi ngươi màu đen trong chiếc xe sang trọng cách đó không xa thu hết vào trong mắt.

“Sếp, qua mấy ngày thử thách với cậu chủ nhà họ Minh này, không biết những việc cậu ta làm cho cô chủ có khiến ông hài lòng không?”

Trợ lý nam tuy còn trẻ tuổi nhưng nhìn qua cũng rất giỏi giang ngồi bên cạnh tài xế, nghiêng người nhìn Phó Quân Tiêu đang ngồi phía sau ghế lái, cung kính hỏi Nam trợ lý này tên là Trịnh Minh Triết, con trai của Trịnh Minh Hâm, sau khi Trịnh Minh Hâm về hưu thì anh ta trở thành cánh tay phải của Phó Quân Tiêu.

Trong lúc Minh Tư Thành ra cốp sau mang hành lý xuống, Nhiên Mộc Miên cúi đầu lấy điện thoại di động trong túi xách ra gọi điện cho Phó Quân Tiêu.

Trong chiếc xe sang trọng, Phó Quân Tiêu bình tĩnh lấy điện thoại trong túi quần ra trực tiếp nhận cuộc gọi.

“Bố đến trường ôm cây đợi thỏ đó hả?” Nhiên Mộc Miên cười hì hì hỏi.

Phó Quân Tiêu nhếch môi, hỏi ngược lại: “Vậy bố bắt được thỏ rồi đúng không?”

“Bắt được rồi!”