Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 743



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 743: Trở thành vợ tương lai

Tiếp theo đó, sau khi Hạ Mộc Tử kết thúc bản nhạc tỏ tình, cô ta lại cầm loa phóng thanh lên, hướng về phía tầng trên và hét lên: “Minh Tư Thành, anh đi ra cho em, em muốn trở thành bạn gái hiện tại và vợ tương lai của anh!”

Khi cô ta gào xong, trái lại vẫn không hề thấy bóng dáng của Minh Tư

‘Và cuối con đường, đi thẳng đến trước mặt Nhiên Mộc Miên.

Khi Nhiên Mộc Miên nhìn lại, chỉ nhìn thấy Hạ Mộc Tử đã giơ tay lên, tát cô một phát Một luồng gió lạnh thối qua mặt.

Lúc Nhiên Mộc Miên còn chưa tỉnh táo lại, lòng bàn tay của Hạ Mộc Tử chỉ cách gương mặt của cô vài centimet.

Nhưng mà, giờ phút này cổ tay của cô ta lại bị Lang Khiếu Nhật giữ chặt.

Gương mặt Lang Khiếu Nhật vẫn không hề biểu lộ cảm xúc.

Nhưng lực từ tay anh ta tăng lên, sau khi Hạ Mộc Tử cảm nhận được sự đau đớn, trong nháy mắt nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt.

Vừa lúc nãy cô ta còn khí thế hùng hổ như thế, vậy mà giờ phút này lại khóc lóc van xin Lang Khiếu Nhật thương xót: “Đau quá! Đau quá! Anh mau buông tôi ra.”

Lúc này Lang Khiếu Nhật mới hất tay Hạ Mộc Tử ra với vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt.

Thấy thế, Hạ Mộc Tử nhân cơ hội đẩy Nhiên Mộc Miên một chút.

Lang Khiếu Nhật nhanh chóng ôm Nhiên Mộc Miên vào lòng.

Mà lúc này đây, túi quà trên tay Nhiên Mộc Miên đã bị Hạ Mộc Tử giật mất.

Trước khi bọn họ kịp ngăn cản, Hạ Mộc Tử đã đem tất cả sự giận giữ phát tiết lên trên túi quà.

Hạ Mộc Tử đạp mạnh túi quà xuống đất một cách tàn bạo.

Tiếp theo, trong nháy mắt, Nhiên Mộc Miên mơ hồ nghe thấy âm thanh vỡ vụn của đồ sứ bị vỡ.

Ngay sau đó, Hạ Mộc Tử chửi ầm lên: “Nhiên Mộc Miên, cô đúng là một người con gái không có tự trọng. Tôi bày tỏ với anh Tư Thành, mắc mớ gì đến cô? Cô cần gì phải tìm người dội nước bẩn lên người Còn nữa, cô muốn bắt cá hai tay tới khi nào? Vừa mập mờ không rõ ràng với anh tôi, vừa dây dưa với anh Tư Thành”

Khi Hạ Mộc Tử đang nói, ánh mắt vô thức rơi vào người Lang Khiếu Nhật, nhìn thấy chàng trai này vẫn đang che chở cho Nhiên Mộc Miên, không khỏi nhếch miệng cười khẩy nói: “Ôi! Đây không phải là bắt cá hai tay. Hoá ra, cô là người chân đạp ba thuyền. Trên đời này làm sao có thể có loại người hèn hạ và cặn bã như cô vậy.”

Ở trên tầng, trong phòng ngủ của nam sinh, Trọng Quân Kiệt trở thành “Phóng viên thời gian thực”, chỉ cần có một chút biến động nhỏ ở dưới tầng, anh ta lập tức báo cáo với Minh Tư Thành, Trương Hùng Cường và Hình Quốc Bảo.

“Mẹ nó chứ! Hình như cô nữ sinh kia đang muốn ra tay với Nhiên Mộc Miên”‘ Trọng Quân Kiệt kích động không thôi nói.

Vừa nhắc tới cô, Minh Tư Thành liền vội vàng đứng dậy, nhảy trực tiếp từ trên giường xuống, xỏ dép lê và lao ra khỏi phòng ngủ Hành động này của anh, ngược lại khiến cho Hình Quốc Bảo, Trương Hùng Cường và Trọng Quân Kiệt đang ở trong phòng ngủ hai mặt nhìn nhau.

Minh Tư Thành gần như một hơi lao thẳng xuống tầng dưới, cho đến khi anh đến tầng dưới cùng của kí túc xá, chỉ thấy Nhiên Mộc Miên giơ tay lên và tát Hạ Mộc Tử một phát.

Hạ Mộc Tử bị Nhiên Mộc Miên đánh quay đầu sang một bên, cô ta khế run rẩy đưa tay lên che lấy khuôn mặt bị đánh, ánh mắt tràn đầy sự: uất ức.

“Nhiên Mộc Miên, ai cho cô lá gan dám đánh bạn của tôi?”

Mặc dù Minh Tư Thành đã đẩy vòng tay của Hạ Mộc Tử ra, nhưng anh lại không hề khách khí gầm lên giận giữ với Nhiên Mộc Miên Nhiên Mộc Miên kinh ngạc trừng mắt nhìn Minh Từ Hàn, sau một lúc lâu, cô nhét thẳng túi quà từ trên mặt đất vào tay Minh Tư Thành, tức giận chúc phúc cho anh: “Chúc mừng sinh nhật anh! Nhờ phúc người bạn tốt này của anh, nhân tiện chúc anh bình an trong “đống mảnh vỡ’* “2!’ Minh Tư Thành vô thức ôm lấy túi quà bằng quả hai tay, trong nháy mắt nhìn Nhiên Mộc Miên với vẻ mặt trống rỗng.

Nhiên Mộc Miên không nói hai lời, dứt khoát đi thẳng đến cổng ký túc xá nữ sinh ở đẳng kia.

Hôm nay là thứ bảy, Cố Thiên Ngân và những người khác đều không ở trong phòng, rất có thể bọn họ đang ra ngoài dạo phố.

Nhiên Mộc Miên ủ rũ không vui ngồi trước bàn sách, hồi tưởng lại dáng vẻ Minh Tư Thành vừa mới che chở cho Hạ Mộc Tử, liền cảm thấy tức giận.

Dưới tầng, sau khi Nhiên Mộc Miên trở về phòng ngủ, Lang Khiếu Nhật cũng xoay người rời đi.

Hạ Mộc Tử vẫn bám chặt lấy Minh Tư Thành không buông như thuốc cao da chó: “Anh Tư Thành, nhưng mà em đã ngàn dặm xa xôi đến đây để chúc mừng sinh nhật anh. Bất kể như thế nào, hôm nay anh cũng không thể đuổi em đi được đâu.”