Chương 756: Anh trai cưng cô nhất
“Anh…” Nhiên Mộc Miên phấn khích vẫy tay, sau đó liền kéo rương hành lý chạy về phía Lãnh Diệc Phàm, nhưng cô vừa chạy đến trước mặt anh trai thì đã bị anh tung một cái áo khoác màu hồng phấn trùm lên đầu vai mình.
Bắc Bình nằm ở phương bắc, sẽ lạnh hơn phương Nam rất nhiều, mà cái áo khoác màu hồng phấn này, là anh bắt gặp trong một tiệm bán trang phục nữ trên đường tới đây, thấy hợp mắt bèn mua lại.
Lúc đó, Lãnh Diệc Phàm nghĩ thầm, con bé Mộc Miên này hết tám chín phần là ăn mặc phong phanh chạy tới đây, bây giờ xem ra, thật đúng là bị anh đoán trúng rồi.
“Anh, em tới thăm anh nè, anh có vui không?” Nhiên Mộc Miên ỏn ẻn cười, hỏi.
Lãnh Diệc Phàm phá lên cười, nhướn nhướn đôi mày kiếm: “Anh thì thấy em là cái máy theo dõi ông cố phái tới thì có! Anh nói có đúng không?”
Nhiên Mộc Miên nghe vậy buồn cười quá, cô hoạt bát lè lưỡi với Lãnh Diệc Phàm.
Lãnh Diệc Phàm đón lấy rương hành lý từ trong tay Nhiên Mộc Miên, sau đó anh vừa giơ tay choàng lên vai em gái, vừa dẫn cô đi đến khu taxi chờ phía bên kia.
“Ủa anh, không phải bố có mua xe cho anh rồi hả? Sao anh không lái?” Nhiên Mộc Miên thắc mắc hỏi.
Lãnh Diệc Phàm hiểu ý cười cười, hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy anh mặc quân phục mà lái một chiếc xe sang thì có thích hợp không?”
“Cái đó… hì hì, cũng đúng ha, quả thực là không thích hợp!”
Nhiên Mộc Miên toét miệng cười, cô khựng lại một chút, lại hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu anh?”
“Ông cố không có nói với em hả?” Lãnh Diệc Phàm hỏi.
Nhiên Mộc Miên khế lắc đầu.
“Giờ chúng ta trực tiếp đi xem mắt!” Lãnh Diệc Phàm ý tứ sâu xa cười đáp.
Nhiên Mộc Miên lập tức lộ vẻ mơ hồ: Mãi sau khi đến nhà hàn: iên Mộc Miên mới hiểu câu: “Chúng ta trực tiếp đi xem mắt!” là có ý gì.
Mình cô ngồi một bàn, anh trai cô ngồi một bàn khác, hai anh em cách nhau một tầng dây leo xanh biếc, do đó động tĩnh của anh trai, cô đều biết rõ ràng.
Thời gian mà đối phương hẹn là bảy giờ, nhưng hai anh em cô đến trước nửa tiếng, nên trước đó Lãnh Diệc Phàm đã gọi đồ ăn xong, nhưng mà gọi là gọi cho Nhiên Mộc Miên ăn… dù mình có nhịn đói cũng không thể để em gái nhịn đói được.
Thế là “chị dâu tương lai” còn chưa tới, Nhiên Mộc Miên bên này đã bắt đầu ăn rồi!!!
Còn khoảng một phút nữa là đến bảy giờ tối, hai anh em đã thấy một cô gái mặc đồng phục cơ trưởng áo trắng quần xanh đen của công ty hàng không đẩy cửa bước vào, dưới sự hướng dẫn của nữ nhân viên phục vụ mà đi về phía hành lang dẫn vào chỗ của Nhiên Mộc Miêt Chỗ ngồi của Nhiên Mộc Miên là đối diện với cửa lớn bên kia, cho nên toàn cảnh từ lúc cô gái này từ cửa bước vào đến lúc đi sang đây, cô đều thấy rõ ràng.
Cô gái chải mái bên xinh đẹp, không có một sợi tóc dư nào lòa xòa xuống khuôn mặt xinh đẹp, nhìn xuống nữa là chiếc thắt lưng tinh xảo thắt trên vòng eo thon gọn khiến cho người ta hâm mộ cực kỳ.
Cô ấy bước đi như cưỡi gió, khí chất cao quý mà tao nhã, thậm chí có thể khiến cho nữ nhân viên phục vụ dẫn đường kế bên phải cảm thấy tự ti mặc cảm.
Trong nhất thời, Nhiên Mộc Miên liền cảm thấy “chị dâu tương lai” này thật là đẹp trai quá!!!
A không đúng, là đẹp quá mới phải chứ!
Người thật mà trông còn đẹp hơn ảnh chụp nữal!
Bảy giờ tối, cô gái đúng giờ tới bên cạnh Lãnh Diệc Phàm, cũng lễ phép mà vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra chào hỏi: “Chào anh, tôi là Tống Vân Thùy, rất hân hạnh được biết anh!”
Lãnh Diệc Phàm thấy vậy liền vội vã đứng lên, vô cùng lịch thiệp nắm bốn ngón tay của Tống Vân Thùy, nhẹ nhàng lắc lắc: ‘Chào cô, tôi là Lãnh Diệc Phàm, cũng rất hân hạnh được biết côi”
Hai người sau khi bắt tay tự giới thiệu xong, Tống Vân Thùy.
liền tao nhã ngồi xuống chỗ đối diện Lãnh Diệc Phàm, nhưng khi Lãnh Diệc Phàm vừa tính gọi phục vụ mang menu lên thì không ngờ lại bị Tống Vân Thùy trực tiếp từ chối.
“Lúc tôi ở trên máy bay đã ăn rồi, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính là được!” Tống Vân Thùy lãnh đạm nói.
Nhiên Mộc Miên ngồi trong một phòng lịch sự sát vách, nghe câu này của Tống Vân Thùy thì suýt chút nữa phụt cơm.
Chị ta thế mà lại ăn cơm tối xong rồi, còn anh trai cô vì đợi chị ta mà một miếng cũng chưa ăn!
Nhất thời, trong lòng Nhiên Mộc Miên liền len lén đánh thẳng một dấu “không hài lòng” về ấn tượng đầu tiên với Tống Vân Thùy.
Lãnh Diệc Phàm không có ý kiến, chỉ mỉm cười gật đầu.
Bấy giờ Tống Vân Thùy mới tỉ mỉ quan sát Lãnh Diệc Phàm…
anh cũng coi như là người đẹp trai nhất trong số những người đàn ông trẻ tuổi mà cô ấy đã từng gặp qua.
Ngũ quan Lãnh Diệc Phàm góc cạnh rõ ràng, chỉ có điều nước da anh là màu lúa mạch rắn rỏi mạnh mẽ, chứ không phải kiểu ẻo lả như mấy anh chàng đẹp trai khác, hơn nữa người này còn cực kỳ khôi ngô, thân thể lại cường tráng.
“Trước khi tới tôi có nghe nói, sau khi anh xuất ngũ sẽ bố trí công việc. Nhưng mà đến đến chừng đó, tiền kiếm được cả năm từ công việc của anh chắc chắn không bằng một phần mười tiền tôi kiếm được!” Tống Vân Thùy hơi nhếch cảm, nói một cách cực kỳ tự tin.
Lần trước Nhiên Mộc Miên ở trong nhà ông cố có xem qua tư liệu về Tống Vân Thùy. Chị ta mặc dù chỉ là một cơ phó kiến tập, nhưng lương một năm cũng đến sáu bảy trăm triệu, hơn nữa đợi đến khi anh trai cô xuất ngũ rồi thừa kế công ty của gia đình, chị ta nhất định sẽ chuyển sang làm cơ phó, lương một năm nói không chừng sẽ lên tám chín trăm triệu.
Vậy theo lý mà nói, là lương một năm của chị ta sẽ không bằng một phần mười anh trai cô chứ? Nhưng sao bây giờ, chị ta lại lấy đâu ra tự tin mà nói năng không phân nặng nhẹ thế nhỉ?