Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 770



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 770: Cơ thể không thoải mái

“Được rồi!” Lâm Kỳ hơi cúi người, kéo phanh tay xe đẩy, một mình đi về phía người phụ nữ.

Tống Vân Thùy được Lâm Kỳ mời, đi về phía Phó Hoằng Khôn.

“Chào ngài” Tống Vân Thùy đi tới trước mặt Phó Hoằng Khôn, hơi nghiêng người chào hỏi.

Có câu nói, trong lòng thế nào thì bề ngoài sẽ thể hiện như vậy.

Dù đang cười, nhưng chắc hẳn trong lòng cô ấy đang vô cùng khó chịu.

Phó Hoằng Khôn biết rõ điều đó, vẫn cố tình hỏi Tống Vân Thùy: “Hiến miễn phí sao?”

“Vâng” Sau khi Tống Vân Thùy đặt quân cờ xong, làm động tác “Xin mời”.

Phó Hoäng Khôn cười nhẹ, đẩy một con tốt về phía trước một ô.

Tống Vân Thùy tiếp tục đánh cờ với Phó Hoằng Khôn.

Có lẽ để ông già này vui, Tống Vân Thùy đã cố tình nhân nhượng trong lúc chơi cờ.

Sau vài ván đấu, cô ấy chỉ thắng được ông ấy đúng một ván.

Mặc dù Phó Hoằng Khôn biết Tống Vân Thùy đã cố ý để mình thắng, nhưng ông ấy vẫn rất vui.

Ít ra, cô ấy biết lấy lòng người lớn, là một người hiếu thảo.

“Cô nói xem với xương cốt già nua như thế này, tôi còn có cơ hội bế thêm một đứa cháu nữa không?” Phó Hoằng Khôn vừa vuốt râu, vừa xúc động nói.

Tống Vân Thùy vô cùng bất ngờ, nhìn Phó Viên Đình mỉm cười: “Thật sự không thể nói trước được, gia đình ngài đã có bốn đời rồi mà”

“Ai nói bộ xương cốt này của tôi quá cứng rắn chứ? Nhóc con nhà tôi đã nói, tôi có thể sống đến hơn trăm tuổi đấy” Phó Hoäng Khôn cười nói.

Khóe miệng Tống Vân Thùy hơi nhếch lên: “Ngài có một tấm lòng tốt bụng, nhất định sẽ được sống trường thọ”

“A, đây rồi!” Phó Hoằng Khôn đột nhiên nhướng mắt nhìn về phía sau Tống Vân Thùy, nói.

Tống Vân Thùy ngơ ngác nhìn Phó Hoằng Khôn.

Phó Hoằng Khôn cười: “Cháu trai của tôi”

“Cháu trai2” Tống Vân Thùy có hơi bất ngờ, nhìn theo ánh mắt của Phó Hoằng Khôn, vô thức quay đầu lại.

Cách đó vài mét, ánh mắt cô ấy bắt gặp một người đàn ông mặc quân phục, tư thế hiên ngang.

Tống Vân Thùy tròn mắt kinh ngạc.

Phó Hoằng Khôn giả vờ bình tĩnh giới thi Nó chính là chất trai của tôi, tên là Lãnh Diệc Phàm. Đúng rồi, tôi vẫn chưa biết nên xưng hô với cô thế nào!”

“Tôi tên là Tống Vân Thùy, Vân của đám mây, Thùy của thùy mị” Tống Vân Thùy quay người lại, nhìn Phó Hoằng Khôn rồi cười đáp.

Lãnh Diệ cung kính gi Phàm bước đến bên cạnh Phó Hoằng Khôn, Ông cố”

Phó Hoằng Khôn gật đầu, sau khi đưa tay chỉ vào Tống Vân Thùy, ông ấy chạm vào bộ râu của mình, nói: “Đây là Tống Vân Thùy, cô Tống là bạn đánh cờ ông mới quen hôm nay”

Lãnh Diệc Phàm liếc nhìn Tống Vân Thùy cười: “Ông à, cháu và cô Tống có quen biết nhau”

“Ô?” Phó Hoằng Khôn giả vờ ngạc nhiên.

“Diệc Phàm” Phó Hoằng Khôn bất ngờ gọi.

Lãnh Diệc Phàm khẽ gật đầu nói: “Ông có điều gì muốn dặn dò sao?”

“Cháu đưa cô Tống về phòng bệnh đi!” Phó Hoằng Khôn nói.

Lãnh Diệc Phàm gật đầu, lịch sự đưa tay về phía Tống Vân Thùy: “Cô Tống, xin mời.”

Tống Vân Thùy liếc nhìn Phó Hoằng Khôn, gật đầu đứng dậy nói: “Vậy tôi về phòng trước. Khi nào rảnh chúng ta lại chơi cờ nhé ạ”

“Được”

Phó Hoăng Khôn gật đầu.

Tống Vân Thùy đi trước, Phó Hoằng Khôn đã nháy mắt ra hiệu với Lãnh Diệc Phàm từ phía sau.

Lãnh Diệc Phàm có thể nhìn ra, Phó Hoằng Khôn có vẻ rất hài lòng với Tống Vân Thùy, sợ rằng muốn cô ấy làm cháu dâu đưa vào nhà họ Phó.

Đáng tiếc cô Tống lại không lọt vào mắt anh.

Lãnh Diệc Phàm mỉm cười, sau đó đi theo Tống Vân Thùy.

Có lẽ do người đàn ông này mặc quân phục nên rất đặc biệt, hoặc có lẽ bản thân người đàn ông này đẹp trai tuấn tú đến mức trên đường trở về phòng bệnh, nam nữ đi ngang qua đều sẽ không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần.

Tống Vân Thùy khế nhếch miệng, cùng Lạnh Diệc Phàm bước vào thang máy, thở dài: “Hai chúng ta thật sự có duyên, chuyện lần trước, thật sự cảm ơn anh”

“Không sao, xe chỉ xước một chút thôi, không quan trọng”

Lãnh Diệc Phàm bình tĩnh nói.