Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 772



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 772: Cùng lắm thì cô ấy nuôi anh

Tống Vân Thùy liền nắm lấy cánh tay của Lãnh Diệc Phàm và cô ấy nhìn giống như con chim nhỏ nép vào người anh mà nũng nịu nói: “Diệc Phàm, sao giờ này anh mới đến vậy?”

“Anh bận nấu canh sườn heo cho em nên mới đến muộn”

Lãnh Diệc Phàm cười nhạt, sau đó cũng phụ họa theo đuôi với cô ấy.

Trịnh Quý Hồ không khỏi nắm chặt hai tay lại, hừ lạnh một tiếng rồi sau đó mặt mày hớn hở: “Vân Thùy, để chọc giận tôi mà cô vội tìm một người đàn ông đến đây. Thế mà cô cũng không biết tìm một người đàn ông giàu có hơn tôi hay sao?”

Tống Vân Thùy kéo khuỷu tay của Lãnh Diệc Phàm và dửng dưng bước đến trước mặt Trịnh Quý Hồ rồi nở một nụ cười như hiểu ý: “Anh quả thực là một người đàn ông giàu có, nhưng tôi cảm thấy người đàn ông này đẹp trai hơn anh là được rồi”

“Cô..” Trịnh Quý Hồ định nói nhưng lại thôi, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu.

Tống Vân Thùy hơi nhếch miệng, cô ấy tựa đầu vào cánh tay của Lãnh Diệc Phàm: “Tổng giám đốc Trịnh, đi thong thả không tiễn”

Trịnh Quý Hồ năm chặt hộp nhẫn trong tay, sau khi tức giận liếc nhìn Lãnh Diệc Phàm liền bước ra khỏi phòng bệnh.

Lãnh Diệc Phàm quay đầu lại và liếc nhìn Trịnh Quý Hồ.

Khi anh quay đầu lại thì Tống Vân Thùy đã buông tay và giữ một khoảng cách an toàn với anh.

“Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Tống Vân Thùy khoanh tay lại và hơi ngượng ngùng hỏi.

Lãnh Diệc Phàm đặt hộp cách nhiệt trong tay lên tủ đầu giường bệnh, ôn tồn nói: “Ông cố kêu tôi mang đến cho cô. Cô Tống nhớ uống”

“Cảm ơn” Tống Vân Thùy khẽ gật đầu cảm ơn.

Lãnh Diệc Phàm lịch sự mỉm cười, anh vừa định quay.

người rời đi thì bị Tống Vân Thùy ngăn lại.

Tống Vân Thùy hơi nghiêng người dịu dàng nói: “Tôi xin lỗi anh vì những gì đã xảy ra vào ngày xem mắt. Cảm ơn anh đã giúp tôi vì chuyện vừa ri Lãnh Diệc Phàm chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Không có gì đâu, cô đừng khách sáo.”

Anh nói xong liền bỏ đi.

Tống Vân Thùy liếc nhìn hộp cách nhiệt đặt ở trên bàn đầu giường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Quả thực cô ấy đã bị mẹ mắng chửi một trận thậm tệ.

“Con đúng là thiếu suy nghĩ mà. Tống Khả Như đó muốn chết thì cứ để cô ta chết quách đi. Năm đó hai mẹ con của cô †a hại hai mẹ con chúng ta còn chưa đủ thảm hay sao? Tại sao.

con lại muốn hiến tủy xương của con cho cô ta chứ? Đây chính là ông trời trừng phạt cô ta đó. Con đúng là suy nghĩ thiển cận mà. Bây giờ con làm cuộc phẫu thuật này phải ngừng bay một năm, một năm đó. Con có biết hay không hả?

Trong một năm này…”

“Mẹ. Thứ mà con cứu chỉ là một mạng người, không hơn không kém” Tống Vân Thùy cắt ngang lời nói của người mẹ đang thao thao bất tuyệt.

Bên trong ống nghe, giọng nói của mẹ cô ấy nghẹn ngào: “Sao mà con ngốc quá vậy con ơi. Hu hu, sao con lại ngốc như vậy chứ?”

Tống Vân Thùy nắm chặt điện thoại áp vào tai, lặng yên nghe tiếng khóc của mẹ cô ấy.

Cô ấy có ngốc không?

Cô ấy không ngốc.

Nếu cô ấy không hiến tủy thì Trịnh Quý Hồ sẽ sử dụng quyền hạn của anh ta để bắt cô ấy ngừng bay.

Cứu cô ta rồi thì cô ấy coi như mình đã tích đức.

Tống Vân Thùy ngây người đứng trước cửa sổ phòng bệnh läng nghe mẹ cô ấy khóc lóc kể lể. Sau khi cô ấy an ủi mẹ xong liền cúp điện thoại.

Lãnh Diệc Phàm rời đi không được bao lâu thì bố của Tống Vân Thùy là Tống Chí Viễn bước vào.

Những lời đầu tiên mà ông ta nói không phải là quan tâm hỏi han đến cô mà là vì lợi ích của ông ta: “Vân Thùy, con và Quý Hồ kết hôn sẽ có lợi cho con và nhà họ Tống của chúng ta”

“Sao hả? Tống Khả Như bị bệnh nặng như vậy nên bị nhà họ Trịnh ghét bỏ rồi sao?” Tống Vân Thùy quay đầu nhìn người bố Tống Chí Viễn mà không khỏi cười nhạt.

Tống Chí Viễn nhất thời im lặng.

Tống Vân Thùy cười lạnh lùng: “Mặc dù tôi họ Tống, nhưng tôi không cùng họ với ông. Tôi theo họ mẹ, cho nên chuyện của nhà họ Tống mấy người không có liên quan gì đến tôi cả”

Tống Chí Viễn thở dài và thầm nghĩ rằng Vân Thùy sẵn sàng hiến tủy để cứu Khả Như, điều đó khẳng định là cô ấy không phải là một người phụ nữ có lòng dạ sắt đá.

“Vân Thùy, bố biết. Nhiều năm như vậy, bố đã không làm tròn trách nhiệm của một người bố đối với con. Chỉ cần con đồng ý gả cho Quý Hồ thì bố sẽ lập tức mời luật sư đến lập di chúc rằng sau này con sẽ có năm mươi phần trăm cổ phần trong tập đoàn Song Tống” Tống Chí Viễn nói bằng giọng khẳng định chắc nịch.

Tống Vân Thùy một cách mỉa mai nói: “Ông còn không biết xấu hổ khi nhắc đến năm mươi phần trăm cổ phần đó sao?

Hồi đó, mẹ và ông đã cùng nhau dốc sức thành lập tập đoàn Song Tống. Cuối cùng bởi vì người phụ nữ kia đã sinh cho ông một đứa con trai mà ông với bà ta đã hợp lực đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà và còn hại mẹ tôi không một xu dính túi, thế mà bây giờ ông lại đến đây nói chuyện năm mươi phần trăm cổ phần trong công ty sao? Còn nữa, ông rất nóng lòng muốn kết thông gia với nhà họ Trịnh như vậy chỉ sợ rằng vòng quay vốn của công ty không đủ đúng không?”

“Vân Thùy à, bố quỳ xuống xin con đó” Đột nhiên Tống Chí Viễn quỳ xuống mặt đất nghe một tiếng bịch trước mặt Tống Vân Thùy.