Nhậm Ngạn Đông lấy cái thẻ nhìn một chút. Nó có khắc dòng chữ được phát hành từ ngân hàng có cổ phần khống chế thuộc tập đoàn Thẩm thị. Anh nhìn chằm chằm một lúc lâu lại nghĩ tiếp về cái mật mã kia 823333.
Bỗng nhiên anh cảm giác chỗ nào hơi sai sai, trước đây chẳng phải mật mã di động là 2333.
Anh vẫn luôn tự cho rằng cái tổ hợp mật mã này 2333 đúng vậy ha ha ha ý tứ hai chữ số 82 mang nghĩa là không yêu...
Nhậm Ngạn Đông bỗng chốc ngước mắt, nhìn chằm chằm sang Thịnh Hạ, "di động mật mã của em cũng bị sửa lại?"
Thịnh Hạ đang nhìn vẻ chuyển biến có chút náo nhiệt của cảnh sắc song mà vừa hoàn hồn, "uhm."
An tĩnh vài giây, cô nói: "ngày đó ban đêm lúc em còn ở thôn nhỏ đã liền thay đổi rồi."
Nhậm Ngạn Đông xác minh được suy đoán của bản thân lúc trước cái mật mã di động kia là ý tứ 'yêu tam ca'.
Anh chợt buông thẻ ra, liền đi đến trước mặt Thịnh Hạ. Tư thế của anh là nửa ngồi xổm xuống.
Thịnh Hạ lúc này hơi giật mình mà cùng anh đối diện vài giây. Anh nửa ngồi xổm nên tư thế của anh so với cô thấp hơn nửa cái đầu. Cô rũ mắt nhìn anh hơi nâng cằm lên.
Hơi thở hai người trong thoáng chốc mà dây dưa làm cô thất thần trong nháy mắt. Anh vươn tay đem cô ôm chặt vào trong ngực.
Đối với cô cái ôm ấp của anh từ trước đến nay là thứ cô không có sức chống trả hoặc có thể cự tuyệt.
Bàn tay Thịnh Hạ dừng ở trên đầu vai anh ra sức đẩy, tựa như cười như không nói: " anh nhận d0uo57c tiền chia tay thì tâm trạng cũng không cần bị kích động như vậy đâu."
Nhậm Ngạn Đông cảm giác được trong ánh mắt cô có loại bài xích anh từ tận đáy lòng. Sự thật chính là chuyện phát sinh ở cái thôn nhỏ là mẫn cảm nhất mà thậm chí chính anh không biết đề cập nó lại như thế nào cho được, không có cách nào có thể làm cô dễ dàng quên đi.
Anh ngẫm nghĩ lại rốt cuộc anh đã lại nói sai gì rồi hoặc là làm sai cái gì khiến cô bị mất vui. Sự tình lại biến thành chuyện cô muốn thu mua chung cư và trả phí chia tay mà chủ động đề cập ngay tại đây.
Rõ ràng lúc giữa trưa tâm tình của cô cũng không tệ lắm. Cô còn chủ động giúp anh.
Từ chạng vạng đến bây giờ, cô liền cùng anh tận hưởng khoảng thời gian giữa hai người.
"Thịnh Hạ," anh từ đáy lòng mà buông hơi thở dài. Lời anh muốn nói đến bên miệng lại nhịn xuống không thốt lên được.
Nhậm Ngạn Đông buông cô ra, hướng mắt nhìn đồng hồ. Anh có hẹn họp trong vòng một tiếng sau với đối tác ở New York.
"anh đưa em về lại nhà bà ngoại nhe."
Thịnh Hạ gật đầu, "uhm, em không làm chậm trễ anh nữa." Cô lấy túi xách rời đi.
Tới khu phòng khách, Thịnh Hạ không quên lấy cái túi nhỏ đựng lắc tay cất đi.
Nhậm Ngạn Đông bất đắc dĩ nhìn cô, cũng không nói thêm cái gì, ngược lại nói: "anh gói kem cho em đem về nhà. Em đặt vào tủ lạnh mà từ từ ăn."
Thịnh Hạ cự tuyệt: "Không cần, trong nhà em cũng có kem."
Nhậm Ngạn Đông cùng cô đối diện, hai người không tiếng động nhìn nhau hồi lâu, "Thịnh Hạ, kem này là đặc biệt làm cho em đó."
Thịnh Hạ không khỏi nắm chặt cái túi trong tay, "em biết rồi."
Cô mau chóng nói: "Tam ca, em biết để thay đổi tính tình và cách làm không hề dễ dàng mà chỉ nói là có thể làm được. Em hiểu lý do là thói quen hình thành từ nhiều năm qua của anh khiến cho phụ nữ yêu thích và ngưỡng mộ, thêm chủ động tiếp cận anh. Em cũng chính là một trong những người đó."
Cô không nhìn anh nên tâm tình hồi hộp, không ngừng nén hơi thở gấp, vẫn tiếp tục nói lời trong lòng.
"Lúc trưa em đã kết luận anh vẫn là giống như trước kia. Anh nói lần này muốn em tham dự vào mọi hoạt động của anh để chúng ta có chung đề tài trò chuyện. Đúng là em cảm nhận được thành ý của anh muốn thay đổi nên em cũng chủ động phối hợp để mình tìm cách giải hòa mâu thuẫn bất đồng giữa hai ta."
"Nhưng còn buổi chiều thì sao?"
"Buổi chiều anh nhận điện thoại công việc trong một lúc lâu. Sau đó anh nói có họp và mãi cho đến lúc gần tối anh mới từ thư phòng đi ra. Em một mình ở phòng bếp quấy kem theo lời anh dặn."
Cô tạm dừng lời nói mà ngẩng đầu nhìn đến bức tranh chữ trên tường. Cô đã từng tươi cười ngọt ngào bao nhiêu thì hiện tại cô cũng đang có bao nhiêu khổ sở.
Nhậm Ngạn Đông không ngăn mà vẫn lẳng lặng nghe cô nói xong.
Thịnh Hạ trầm giọng tiếp tục: "Vừa mới bắt đầu em cũng cho rằng anh thật sự rất bận. Sau đó em hỏi anh công ty có việc gì gấp không? Anh trả lời là không phải, chính là đang có cuộc họp."
Cô tự lý giải họp khẩn cấp bởi vì công ty có tình huống phát sinh. Cô đoán anh sẽ hành động giống trước đây là trước tiên sắp xếp chuyện công dù anh đã hứa dành trọn một ngày bồi cô tìm chủ đề bọn họ trò chuyện chung.
Sau đó cô phát hiện anh chỉ đơn giản ở phòng bếp mà bọn họ giống như cũng không có đề tài chung nói chuyện. Đôi lúc hai người chỉ quấy kem trong thời gian một tiếng rưỡi.
Có thể cô nhận ra rằng bọn họ rõ ràng không thể có chung một đề tài gì dù có bận việc hay không. Đại khái anh cũng không biết nói gì nên anh đơn giản đi vào thư phòng để tránh cho không gian thêm buồn tẻ.
Sau đó lúc màn đêm buông xuống, kem vừa đông thì anh cũng hết bận việc.
Sự thật từ đầu cô chỉ tích góp đủ 8000 vạn tệ trả khoản tiền đầu tư điện ản. Thế nhưng chiều nay chính cô đã nhắn tin cho Mẫn Du chuyển thêm nhiều hơn một ngàn vạn.
Anh làm kem cho cô nên cô rất cảm động. Đồng thời cô cũng muốn nói cho anh biết nếu bọn họ đang tự tạo cảm giác thống khổ thì thôi đừng miễn cưỡng mà hãy từ bỏ đi. Cuối cùng kết quả không khác gì.
"Tam ca, trước đây anh bận công tác thì em tự nguyện chịu ủy khuất. Em không muốn so đo hay trách cứ với anh nhưng hiện tại em không muốn giống như vậy nữa."
Trong lòng cô đang cảm thấy càng lúc hít thở không thông, nghèn nghẹn mỗi lúc một nhiều .
Cô vốn muốn đến đây tìm được một cách bọn họ có thể giải quyết tình trạng cảm giác đau từ vết thương lòng. Kết quả lại là dường như cô còn bị anh ấn chuôi đao sâu thêm một chút. Vết thương càng ngày càng khắc sâu.
Cô đã từng trực tiếp xem nhẹ cảm giác uất ức khi anh bận công tác. Cô tự trong lòng thầm nhủ cho qua khổ sở một mình.
Thịnh Hạ nói đến lần biểu diễn cuối cùng trong đợt lưu diễn, "anh có tới rồi thì sao không thể dành chút thời gian hai ba phút đến hậu trường tự mình tặng hoa hồng cho em sao? Có cần anh phải nhờ mẹ đem bó hoa hồng vào tặng thay cho anh, nó còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Khi cô cô đặt hoa hồng trên bàn trang điểm sau khi nhận từ tay mẹ thoáng qua trong đầu ý nghĩ không cần thế nhưng lúc cô đi lại gần thì vẫn luyến tiếc không vứt bỏ. Cuối cùng cô đặt chúng vào tủ lạnh lưu trữ cho lúc cần dùng khi đi tắm.
Đêm đó sau khi về đến nhà, chính anh cũng không biểu hiện ra một tia vui vẻ nào. Anh cũng không thèm hỏi một chút tâm tình buổi tối của cô như thế nào...
Nhậm Ngạn Đông chỉ ghé nhìn cô một chút rồi lại quay về họp hội nghị quan trọng. Hội nghị này chính là phiên họp cùng các lãnh đạo đại diện đoàn thương vụ mà anh từng xin phép vắng họp một lần trước đó. Anh cũng bị mất vài hạng mục hợp tác sau khi thất hẹn.
Do cái lần thất hẹn đó, anh liên tục phải giải quyết các vấn đề trong hạng mục thu mua hợp tác ở hải ngoại. Trùng hợp là cùng thời gian cô đang ở thôn nhỏ là thời điểm anh đi New York xử lý công việc liên quan theo phản ứng dây chuyền kéo dài đến cả một năm. Các công ty con thuộc chi nhanh của Thiên Tân ở Thượng Hải cùng lúc xuất hiện tình huống tương tự.
Tình huống khá phức tạp mà anh không muốn làm cô lo lắng lại tự trách nhưng nào biết cô lại đặt nhiều suy nghĩ chuyện kia.
Thịnh Hạ nhìn thấy anh bỗng nhiên trầm mặc nên cũng cho rằng anh đang là cam chịu lý lẽ cô phân tích.
Cái cảm giác khổ sở tận dưới đáy lòng tràn ngập đến cả người chính từ suy nghĩ về phương cách anh đã từng đối xử với cô chẳng khác với những người bạn gái trước đây. Thêm đau hơn chính là mối quan hệ tình cảm giữa hai người chỉ là do lợi ích của quan hệ hai nhà giới thiệu.
Cô đến cho anh biết: "Tam ca, sự thật là em đã thích anh từ thời gian khi tốt nghiệp cao trung, chứ không phải lần em gặp anh tại New York."
Nhậm Ngạn Đông trố mắt nhất thời như vừa bị cô làm cho rối loạn ngôn ngữ mà anh đang sắp xếp chuẩn bị muốn giải thích chuyện anh mở họp dang dở.
Thịnh Hạ cũng không giấu diếm nữa, "Em ở sân bay chân thành muốn có được tranh thư pháp anh viết nên em thật sự đã nghĩ rằng anh nghiêm túc viết gửi đến công ty của dì em. Em đã từng thường xuyên hỏi thăm dì rằng anh có gửi tranh chữ cho em hay không."
Dừng vài giây, cô bình phục hô hấp, "Dì nói không có. Sau đó, em lại ngại hỏi nhiều lần khiến dì sẽ nghi ngờ nên em tranh thủ cuối tuần sang văn phòng của dì để giả vờ như thăm dì mà chẳng qua muốn canh chừng anh có gửi tới trannh chữ cho em. Em sợ dì bận nhiều việc sẽ quên đưa cho em."
"Cũng chính là ngày đó mà em biết được anh có bạn gái."
Về sau có thời gian Thương Tử Tình cùng cô tranh cãi, cô cũng nói ra, "em cùng Thương Tử Tình có mâu thuẫn nguyên nhân là bởi vì em."
Trầm mặc một lát, cô nói: "Sau đó... Em cùng Thương Tử Tình đã từng đánh nhau một trận nhưng kết quả vẫn là không tìm được truyện tranh."
Nhậm Ngạn Đông ngơ ngẩn nhìn cô, biểu cảm của anh đều như cạn lời.
Thịnh Hạ hít sâu, "Tuy rằng là em yêu thầm nhưng lúc em biết anh có bạn gái thì em đã rất buồn khổ. Em vỗn dĩ tưởng cái loại khổ sở này chỉ là dạng đồng cảm với tình trạng anh lâm vào mà trốn tại thôn nhỏ khi Kỷ Tiện Bắc cầu hôn người kia."
Cô thanh âm bỗng nhiên thực nhẹ, "Em tưởng rằng cái khổ sở này hẳn là so với anh không bằng bao nhiều."
Truyện tranh không có, yêu thầm cũng không phải bênh nan y.
"Ai ngờ đến thời điểm em tái ngộ anh đã hoàn toàn khôi phục tình trạng độc thân. Thậm chí em nhận ra anh không tốt chút nào, lãnh cảm còn là tra nam trong tình yêu nam nữ. Nhưng em vẫn còn rất thích anh, em sợ anh lại lần nữa có bạn gái nên em mỗi ngày đi theo anh vào văn phòng lúc chúng ta ở New York."
"Sau đó em sưu tầm từng bức tranh chữ của anh vì ý nghĩ nếu chúng ta có thể kết hôn, em sẽ dùng những bức tự đó làm lễ vật kết hôn có thể khiến anh cảm động hoặc ít nhất là động lòng một lần. EM muốn hình tượng em trong lòng anh là đặc biệt, không phải tương tự như những người bạn gái trước đây. Con nữa chính là..."
Nhậm Ngạn Đông chưa kịp nói lời nào, anh bước nhanh sang chỗ cô nhanh chóng ôm cô thật chặt. Một tay anh nâng cằm cô lên hôn xuống làn môi dưới. Anh lợi dụng lúc cô vừa chỉnh khớp hàm liền trực tiếp đưa đầu lưỡi mình sâu vào trong công thành chiếm đất.
Thịnh Hạ chợt ngốc trong vài giây, nhưng bắt đầu cô muốn đẩy anh mà ném túi trong tay xuống. Cô ở bên hông anh dùng sức bóp và đá dưới chân anh. Hôm nay cô mang theo dép lê, lực đá không phải bằng giày cao gót nên chính cô làm cảm thấy đau hơn khi đá anh.
Anh vẫn là không buông ra, tiếp tục hôn đến chỗ sâu nhất.
Thịnh Hạ không có còn biện pháp nào. Cô bắt đầu cắn anh.
Sau một hồi cô vừa đánh vừa cắn. Cô cũng không biết là mình có cắn được môi hay lưỡi anh mà trong nháy mắt mùi máu tươi ở hai khoang miệng của cả hai người tràn ra.
Nhậm Ngạn Đông cảm nhận đau từ phía sau lưng nhưng vẫn kiên trì không thả cô.
Thịnh Hạ lại véo lại đá còn đau hơn nữa thì cắn, Hai người dằn xé đến mệt mỏi, tất cả ủy khuất cùng khổ sở trong ba tháng này đều được phát tiết ra nên cô mới chậm rãi dừng tay.
Trong lúc này, Nhậm Ngạn Đông trước sau cũng chưa buông cô ra. Môi hai người chưa hề tách nhau.
Nhậm Ngạn Đông đem cô bế lên đặt ở trên quầy bar, tiếp tục kề sát thân cô.
Cô không làm ầm ĩ thêm nên nụ hôn của anh lúc này mới trở thành ôn nhu mềm mại.
Tính đến bây giờ nụ hôn này là được xem như dài nhất trong một lần đến cả hơn 30 phút, môi hai người đều cận nhau đến khi cùng tê đi.
Khi rời khỏi môi của Thịnh Hạ, Nhậm Ngạn Đông vẫn tiếp tục giam cầm cô trong ngực. Anh lấy cằm mình mà vuốt ve phía trước trán của cô, "Nói ra hết rồi thì trong lòng em có thấy thoải mái hơn không?"
Thịnh Hạ không hé răng nhưng cũng không còn cảm giác đau buồn như lúc nãy.
Chính xác thời điểm cô trút hết tâm sự là lúc rút ra được cây kim mà miệng vết thương đã bị đâm rất sâu.
Nhậm Ngạn Đông tự mình cũng bình tĩnh trở lại, "Thịnh Hạ, em không phải là có cầu mà không được." Trước kia cô chính là không thấy được nội dung tin nhắn kia.
Thịnh Hạ chợt động động cánh tay anh, cô ý bảo anh buông cô ra.
Nhậm Ngạn Đông trực tiếp phớt lờ ý cô. Anh còn lấy hai cánh tay nâng cằm, chống đỡ phần ót của cô để tiếp tục hôn xuống.
Trước kia anh thích nhất nhìn vào đôi mắt cô khi hai người ở trên giường. Anh hôn môi, làm cô vô lực chống đỡ. Tình cảnh bây giờ là đang tái hiện y như lúc đó.
Trên chân Thịnh Hạ lấy lại chút sức lực. Cô đạp anh vài cái.
Nhậm Ngạn Đông buông môi cô ra, "Anh đã động lòng với em trước cả lúc em tỏ tình với anh ở New York. Thời điểm đó chính là lúc em vẽ một bông hoa nhỏ trên hợp đồng của anh, chúng ta cũng nhìn nhau vài giây khiến anh không dám đối mặt với em lâu hơn được."
Sống lưng Thịnh Hạ chợt cứng đờ. Cô ngẩng đầu nhìn anh như không dám tin vào lời anh vừa kể.
Thời gian bọn họ cùng anh nhau ở một chỗ tại New York, mỗi cái nháy mắt cô đều để ý rõ.
Tối hôm đó chính là bởi vì anh quay đầu nhìn chằm chằm vào cô làm cô không kìm chế được nhịp tim đập nhanh do tự bản thân thấy chột dạ. Cô tự cho rằng anh như nhìn thấu tâm tư của cô cho nên cô mới quyết tâm thổ lộ tình cảm của mình.
Mặc kệ anh có tiếp nhận hay không thì ít nhất cô không có tiếc nuối.
Nhậm Ngạn Đông đặt trán mình chống lên trán cô. Hầu kết của anh lăn lộn, thấp giọng nói, "Lần đầu tiên anh động tâm không phải dành cho em. Anh thật lòng xin lỗi."
Thịnh Hạ lắc đầu, tiếp tục vẫn còn mang theo dư vị khó tin trước câu nói kia của anh.
Nhậm Ngạn Đông nói tiếp " thế nhưng với em anh không chỉ dừng một lần lĩnh hội loại cảm giác này."
Anh kiên quyết nói cho cô, "Còn có lúc em kết thúc màn biểu diễn cuối bằng nụ cười tươi nhất." Ở trên sân khấu khi cô nở nụ cười nhạt hướng về phía anh. "còn có khi anh gặp em từ trên giường bò dậy lúc anh sang nhà ông bà ngoại chúc Tết." Anh thích dáng vẻ khi cô vừa tỉnh ngủ, vẻ mặt kinh ngạc của cô càng biểu hiện rõ hơn mang theo tia vui vẻ, tóc rối loạn như trẻ con.
"Còn có lần nào nữa?"
"Có. Lúc từ cửa sổ xe em vươn một bàn tay thành hình ba cái ngón tay quơ quơ cùng anh nói hẹn gặp lại khi em ra sân bay đi cùng bà cô nhỏ."
Thịnh Hạ không lên tiếng, vốn dĩ cô đang muốn bài xích cảm xúc anh tạo nên. Cuối cùng cô chậm rãi thả lỏng tinh thần hơn chút.
Nhậm Ngạn Đông còn muốn giải thích nguyên nhân cô tức giận chiều nay: "Buổi chiều anh không trò chuyện với em vì sự thật là công ty xảy ra vấn đề."
Thịnh Hạ: "công ty con ở Thượng Hải có chuyện chưa giải quyết xong à?"
Nhậm Ngạn Đông lắc đầu, "Phải đợi quyết định của nhóm lãnh đạo cấp cao phía đối tác sau khi kết thúc hội nghị ở New York." Mặt khác sự tình càng phức tạp nên anh chưa nói với cô bây giờ được.
Cô tuy rằng náo loạn ầm ĩ với anh nhưng tự cô rất hiểu biết cho việc anh bận vì công việc.
Tối hôm qua anh giải thích khi ở sân bay không gọi cô nên cô liền trực tiếp đem số điện thoại của anh từ trong danh sách đen khôi phục lại. Sau đó cô nhắn cho anh một hình ảnh 【 Thịnh thị đại đao.jpg】.
Thịnh thị đại đao ngụ ý khi có đao này xuất hiện thì từ đây người đánh biến thành thiên hạ vô địch thủ.
Cô muốn biểu đạt ý tứ đằng sau hình ảnh này anh cũng hiểu rõ.
Cô có đôi khi hiểu chuyện đến nỗi khiến anh thấy đau lòng.
Từ đầu anh không tính làm kem cho cô hôm nay. Một là vì anh không tâm tình thoải mái khi tình hình công ty đang còn có cục diện rối rắm như vậy cần giải quyết gấp. Chính yếu là cái lý do thứ hai anh còn có rất nhiều loại khẩu vị kem chưa nếm thử qua.
Tuy nhiên anh muốn cho cô một chút niềm vui nên quyết định làm kem cho cô. Sáng sớm anh phải vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị trái cây. Anh còn ghé sang tiệm bánh ngọt tìm mua các nguyên vật liệu khác.
Thịnh Hạ nhìn anh, "Về sau anh có thể nói thật cởi mở với em được không?"
Nhậm Ngạn Đông chần chờ sau một lúc lâu hiểu được tâm ý chuyển biến trong nháy mắt từ lúc cô ở ngoài hành lang. Không ai hoàn hảo mà không sai lầm nên anh phạm lỗi nói dối để tránh không muốn làm cô nhọc lòng với những áp lực công việc mà anh là nam nhân phải nên gánh vác,.
Nhưng cuối cùng anh vẫn là gật đầu để đáp ứng yêu cầu của cô.
tâm tình của Thịnh Hạ hiện tại từ từ bình tĩnh. Nhậm Ngạn Đông hướng mắt nhìn đồng hồ một lần nữa tính từ lúc cô vừa phát hiện anh nhìn lần thứ nhất lúc ở hành lang. Đại khái anh đang chờ cuộc gọi từ New York.
Cô đẩy anh ra, rời khỏi quầy bar, "anh bận đi. Em về nhà." Cô đến sô pha cầm túi xách, lại sang bên ngoài khu vực hành lang cầm theo hai bức họa cất đi.
Nhậm Ngạn Đông cũng đi theo cô ra ngoài, "Không phải nói để hai bức tranh này lưu tại chung cư sao?"
Thịnh Hạ: "Hai bức tranh là em vẽ cho anh nhưng em vẫn giữ để anh còn có cơ hội về sau lui tới."
Nhậm Ngạn Đông giơ tay xoa xoa cô tóc dài, "Cảm ơn."
Thịnh Hạ chỉ chỉ vào vị trí tim bên ngực trái của cô , "Nơi này miệng vết thương còn khá sâu, chưa hết đau đâu. Nó được khép lại lành lặn là hoàn toàn dựa vào biểu hiện của anh."
Nhậm Ngạn Đông vẫn luôn nhìn mắt cô mà gật đầu.
Khi hai người đến phòng khách thì Hướng thư ký gọi di động cho Nhậm Ngạn Đông.
Thịnh Hạ không muốn anh tiễn mà tự đem tranh rời khỏi phòng.
Chung cư Nhậm Ngạn Đông cùng với chung cư bà ngoại cách nhau chỉ một dãy nhà. Cô cũng mau chóng về đến nhà ông bà.
Lúc Thịnh Hạ mở cửa vào thấy phòng khách vẫn còn đèn sáng. Bà ngoại chưa đi ngủ để đợi cô.
"Đã về rồi." Bà ngoại đêm nay tinh thần không tồi còn đang đọc thư. Bà thấy Thịnh Hạ trở về liền gọi cô lấy mắt kính lão cho bà.
Thịnh Hạ thay giày, "Bà ngoại, bà còn chưa ngủ sao?"
Bà ngoại: "Nhìn xem người trẻ tuổi bọn con đến cuối cùng là đang làm gì mà náo loạn." Bà nhìn cái túi văn kiện trong tay Thịnh Hạ, "Sao con lại đem về?"
Thịnh Hạ: "Yêu cầu bổ sung một chút rồi sẽ lại đưa cho tam ca."
Bà ngoại gật đầu, đi đến gần nhìn đôi mắt Thịnh Hạ phiếm hồng, có dấu vết mới khóc, "Bọn con là vẫn còn cảm xúc cho nhau à?"
Thịnh Hạ: "......"
Bà ngoại hỏi: "Nói bà nghe chuyện thế nào?"
Thịnh Hạ: "Khá tốt, tối nay tụi con đã đem một ít chuyện trong lòng nói ra rõ rành. Tạm thời con không buồn nhiều như trước nữa." Cô nói tiếp: "Con cùng tam ca muốn tìm cách phát triển mối quan hệ theo hướng tốt."
Bà ngoại sờ đầu cô, "Cần thiết nói ra thì nói để vấn đề kịp thời được giải quyết. Cả đời này của con phải kiên trì lưu giữ với thứ thuộc về mình, cũng học cách buông bỏ thứ không phải của mình. Bằng không con sẽ thấy rất mệt mỏi."
Thịnh Hạ gật đầu, "dạ."
Bà ngoại lại nhiều lời vài câu: "Đừng như mẹ con là được. Một cái đường đi đến không lối thoát. Rốt cuộc nó không tìm được hạnh phúc mà chính nó đều rõ ràng hơn ai khác chẳng qua tính nó cố chấp không nói thôi."
Dứt lời, bà ngoại buông mấy bức thư để đi nghỉ ngơi, dặn dò Thịnh Hạ, "Đừng thức đêm, ngủ sớm dậy sớm."
Thịnh Hạ đáp lời bà nhưng vẫn một mình ngồi ở phòng khách một lúc lâu sau cô tắt đèn lên lầu.
Sau khi về phòng ngủ, chuyện thứ nhất chính là gọi cho Mẫn Du, "em đã về đến nhà."
Mẫn Du: "đã đưa tiền chia tay chưa?"
Thịnh Hạ: "Rồi." Dừng một chút, "Tối nay cái tiền chia tay này còn giải quyết không ít vấn đề, em đã cùng tam ca hàn huyên rất nhiều."
Cô đơn giản kể sơ cho Mẫn Du nghe đến kết luận cuối cùng phí chia tay xem như sẽ trở thành tiền tiêu vặt.
Mẫn Du sau khi nghe xong, không lên tiếng.
Thịnh Hạ hỏi: "Chị làm sao vậy?"
Mẫn Du: "... chuyển cho em gấp một ngàn vạn là chị hỏi mượn Thẩm Lăng đó."
Thịnh Hạ sửng sốt hỏi "Phòng làm việc không có đủ tiền sao?"
Mẫn Du: "Có, chị yêu cầu gấp với kế toán xử lý. Kết quả kẹt xe trên đường giờ tan tầm lâu qua mà không kịp đến ngân hàng trong giờ làm việc."
Sau đó Mẫn Du ngại làm chậm trễ kế hoạch Thịnh Hạ muốn hoàn toàn chia tay nên cô đành nhắn cho Thẩm Lăng nhờ chuyển gấp từ tài khoản cá nhân trước cho Thịnh Hạ và hứa ngày mai trả lại liền.
Lâu lâu một lần cô mở miệng hỏi mượn nhiều như vậy thì cũng chỉ có thể hỏi Thẩm Lăng thôi.
Thẩm Lăng hỏi cô rất nhiều, có phải cô đang gặp chuyện khó xử hay không, còn hỏi một ngàn vạn có đủ hay không, lại hỏi có phải chuyện công việc bị người khác làm khó dễ?
Hai người đấu võ mồm nhiều năm như vậy. Đôi lúc cả hai hận không thể đem đối phương đánh chết, nhưng mấu chốt là thời khắc này anh lại cư xử thật ấm áp như người nhà.
Cô không đành lòng lừa dối anh nên nói là Thịnh Hạ muốn trả Nhậm Ngạn Đông phí chia tay.
Thẩm Lăng vừa nghe là bồi thường chia tay cho Nhậm Ngạn Đông. Anh ta không nói thêm lời nào mà còn thực sảng khoái trực tiếp tự mình đi chuyển tiền ngay.