Ngày mười ba tháng hai, Mai Như đi theo tiểu Kiều thị cùng với Mạnh Uẩn Lan đến Ly Kinh.
Kiều Thị ôm nữ nhi, đôi mắt đều khóc đã sưng lên:" Tuần Tuần, trên đường nhất định phải nghe lời dì, đừng chạy loạn, đừng để gặp rắc rối, an an phận phận đợi. Còn nói: " Nhìn thấy ca ca, thì để ý đến ca ca nhiêu một chút..." Kiều Thị dặn dò một lúc lâu, lại nói: " Tuần Tuần, con thích ăn quả mơ, nương để ở phía sau, đừng quên, trên đường nhớ ăn nhé."
Mai Như vốn dĩ rớt nước mắt, nghe đến cuối cùng, nàng không khỏi cười: " Nương con biết rồi."
Thấy nữ nhi đang cười, Kiều Thị càng thêm tức giận: " Đúng là không có lương tâm."
Tiểu Kiều Thị cũng nghe không nổi nữa, khuyên nhủ: " Tỷ có muội ở đây, sẽ không có việc gì, tỷ yên tâm."
Kiều Thị nhìn muội muội của mình: " Tỷ cũng không hẳn yên tâm về muội đâu."
Tạm biệt Mai Dần cùng Kiều Thị, Mai Như đến chào tạm biệt Lão tổ tông, nghe xong một đống lời giáo huấn cũ rích, Mai Như cuối cùng cũng rời Mai phủ, nàng không khỏi thở phào một hơi.
Tổng cộng là ba chiếc xe ngựa, tiểu KIều thị ngồi một mình một xe, Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan ngồi một xe, cuối cùng là một xe hành lý, tiểu Kiều Thị đi đâu cũng phải mang theo giấy bút và sách, đó là những vật bất ly thân của bà.
Người lần này đưa bọn họ đi là Mạnh An.
Hắn cưỡi ngựa, đang dừng ở bên cạnh một xe ngựa, chờ bọn họ đến.
Mai Như nhìn thấy hắn, giòn vang hô một tiếng: " Biểu ca."
Mạnh An mím môi, rốt cuộc cũng tỉnh lại trong những suy nghĩ rối loạn lung tung, trả lời: " Như biểu muội."
Bộ dáng của hắn lúng ta lúng túng, chỗ nào giống một tài tử phong lưu?
Mai Như muốn cười.
Đáy mắt nàng hiện lên ý cười, Mạnh An lại xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn lại đỏ hồng.
Đoàn người ra khỏi thành, hướng phía Tây Bắc đi đến.
Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan ở trong xe, ghé vào nhau nói chuyện ríu rít, nói không ngừng chuyện. Mạnh An cưỡi ngựa ở bên ngoài, giọng nói bên trong vọng ra, không khỏi hơi chau ấn đường, sao muội muội và biểu muội nói nhiều thế nhỉ?
Bỗng chốt, xe kia dừng lại, Mạnh An tưởng có chuyện gì, vội vàng thúc ngựa chạy qua. Lại thấy nha hoàn của biểu muội xuống xe, đi đến phía sau xe ngựa không biết muốn lấy cái gì, lại mang về bên trong xe. Mạnh An khó hiểu, cũng không tiện hỏi nhiều, lúc sau lại thấy màn xe vén lên lộ ra non nửa gương mặt xinh đẹp.
Mai Như hỏi: " Biểu ca huynh có muốn ăn mơ không?"
Mạnh AN quẫn bách, lắc lắc đầu. Nhìn thấy sắc mặt nàng có chút thất vọng, hắn lại miễn cưỡng nói: " Vậy cho ta thử một chút đi."
Mai Như rất hào phóng, đưa cho hắn một túi.
Trong tay Mạnh An là một túi mơ, nặng trĩu trong tay, hắn nhíu mày nếm thử, hắn phát hiện, quả mơ không chua như hắn tương mà lại có chút ngọt. Hắn ăn một viên rồi cất vào trong tay áo.
Hôm nay, đoàn người nghỉ tại nhà trọ ở Lạc Châu.
Gã sai vặt đang bận rộn đem hành lý dọn vào trong quán, có mấy người đi vào trước để quét dọn, Mai Như và Mạnh Uẩn Lan đang muốn xuống xe, thì nghe thấy Mạnh An cùng người bên ngoài đang chào hỏi nhau—— hình như đó là người quen. Mai Như lặng lẽ vén màn che, cẩn thận nghe ngóng. Vừa nhìn thấy, không khỏi nhăn mày.
Người bên kia đang cùng Mạnh An nói chuyện không phải là Phó Thập Nhất thì còn là ai?
Hắn là hoàng tử, không ở trong cung đến Ly KInh làm gì?
Lại nói, Mai Như không vui vẻ gì khi thấy Thập Nhất điện hạ, bởi vì chuyện bốn vỉ bánh bao kia, người trong kinh thành còn ghép đôi bọn họ vào với nhau.
Nghĩ như vậy, Mai Như lại nhíu mày.
Bên ngoài nha hoàn đã dọn xong tảng xe, đỡ Mạnh Uẩn Lan xuống xe trước.
Nhìn thấy Mạnh Uẩn Lan Phó Chiêu bất giác sửng sốt: " Mạnh công tử, Mạnh cô nương cùng Mạnh phu nhân cũng đi sao?"
Vì sự việc chiếc bình phong trước đó, nên ấn tượng của Mạnh Uẩn Lan về vị hoàng tử vô cớ gây rối này kém đi rất nhiều, nàng bĩu môi, chỉ quay lại gọi: " Tuần Tuần, mau xuống xe đi."
Mai Như trốn không được, chỉ có thể xuống xe.
Mành xe được vén lên, bên ngoài đã nhá nhem tối, sắc trời có chút âm u, Mai Như giương mắt nhìn, thân mình bỗng chốc cứng lại.
Tầng hai nhà trọ còng có người, hắn khoanh tay đứng đó, rũ mắt.
Bốn mắt nhìn nhau từ xa.
Chỉ nhìn xa Mai Như đã biết đó là đôi mắt đen nhánh của Phó Tranh, đôi mắt trầm trầm, có thể tiến vào lòng người. Lúc hắn không cười, cặp mắt kia đặc biệt lạnh, lạnh như ngàn năm, khiến người khác phát lạnh. Nhưng lần này, mát hắn nhẹ nhàng cong cong.
Không biết do cười khẽ, nhưng vẫn làm người ta lạnh.
Thân hình Mai Như thân hình cứng đờ.
Nàng mau dời mắt, làm như không phát hiện người này, dẫm lên tảng xuống xe.
Phó Chiêu thấy nàng, nói: " Mai Tam, sao ngươi cũng tới?"
Mai Như nhíu mày, lạnh lùng hỏi ngược lại: " Điện hạ, sao ngươi lại ở đây."
Phó Chiêu đắc ý nói: " Không nói cho người biết."
Mai Như "...."
Nàng thật sự không muốn quan tâm đến người này, Mai Như quay đầu nói với Mạnh Uẩn Lan: " Uẩn Lan, chúng ta đi vào." Đằng sau viện đã dọn dẹp xong, tiểu Kiều Thị mang theo đống bảo bối của mình vào trong phòng.
Mạnh A ở phía sau cáo từ Phó Chiêu, Mai Như kéo Mạnh Uẩn Lan đi đằng trước, sắp đến cầu thang, thân mình nàng tự nhiên cứng lại, vẫn cảm thấy lạnh.
Nàng nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Phó Tranh đã xuống dưới.
Hắn đứng ở chỗ đó, hắn mặc một bộ trường bào màu đen tay áo rộng, hắn môi Hồng răng trắng, vai rộng eo thon.
Mai Như cúi đầu.
Mạnh Uẩn Lan đã gặp qua Phó Tranh, lúc này ngẩn người, bước chân đang đi nhanh liền dừng lại.
Mạnh An đứng bên cạnh tiến lên chào hỏi: " Điện hạ."
Phó TRanh hơi gật đầu nói: " Bổn vương đang ở bên trên uống trà, nghe được giọng nói của ngươi, cho nên xuống dưới chào hỏi một chút."
Mạnh AN đã nghe Phó Chiêu nói chuyện bọn họ muốn đi doanh trại tại Tây Bắc. Nhưng Phó Chiêu không nói bọn họ đi làm cái gì, Mạnh An lại chất phác, cũng đoán được là có liên quan đến phụ thân của mình. Nghĩ đến chỉ có mình bảo vệ mẫu thân và hai muội muội nên Mạnh An không yên tâm, vì thế chỉ vào bên cạnh Mai Như và Mạnh Uẩn Lan giới thiệu: " Điện hạm ta đi cùng hai muội muội, cũng là đi Tây Bắc, mong rằng trên dọc đường được điện hạ quan tâm nhiều hơn."
Phó Tranh lúc này mới nghiêng đầu nhìn về phía hai người.
Mạnh Uẩn Lan cúi đầu chào hỏi: " Điện hạ."
Phó Tranh không nói gì, chỉ an tĩnh đứng đó, hình như dang đợi cái gì.
Tầm mắt hắn trầm xuống, mất tự nhiên mà lộ ra một chút áp bách.
Mi Như nhíu mày, thân mình cứng đờ, thoáng hành lễ nói: " Điện hạ."
Phó Tranh lúc này mới nhàn nhạt ừ một tiếng, nói: " Tam cô nương."
Hôm qua, Mai Như không có chỗ để trốn, coi như không nghe, không quen biết, nàng giả ngu giả ngơ, toàn bộ Phó Tranh đều biết.