Vấn đề nóng hổi nhất kinh thành gần đây là cuộc tuyển chọn đồ đệ của Bình Dương tiên sinh, nghe đâu bà gửi thiệp cho tất cả những người được tiến cử.
Hôm nay Mai phủ cũng nhận một tấm thiệp.
Lúc ấy mọi người thỉnh an tại Xuân Hi Đường. Mai Như ngồi kế Kiều thị, người nhị phòng ở đối diện; chỉ mình Mai Thiến ngồi ngay cạnh lão tổ tông. Mọi người thảo luận về sinh nhật Thiến tỷ nhi vào tháng bảy. Để tránh đụng chạm ngày giỗ của mẹ đẻ Ngô thị, Mai Thiến không ăn mừng suốt bao năm qua và sẽ đến chùa Liên Hương thắp hương bái Phật để cúng tế bà trong ngày sinh nhật. Lão tổ tông xót nàng ấy nên năm nay bà nhất quyết tổ chức thật náo nhiệt, Mai Thiến dĩ nhiên từ chối, “Lão tổ tông…”
Đỗ lão thái thái thở dài, bà nắm tay Mai Thiến, “A Du, mẫu thân con đã ra đi nhiều năm trời. Nó sẽ cao hứng nếu biết tấm lòng của con nhưng nó nhất định mong con được khuây khỏa.”
Nhắc đến mẫu thân đã qua đời, mắt Mai Thiến đỏ hoe.
“Thôi, sức khỏe con kém nên đừng rơi nước mắt. A Du mà khóc thì lão thái bà ta đây đau lòng lắm!”
Mai Thiến nghe lão tổ tông nói vậy liền khẽ cười, “Làm lão tổ tông thương tâm là A Du sai.”
Những lời hiểu chuyện này khiến lão tổ tông thương xót đứa cháu ruột bội phần.
Trong lúc mọi người trò chuyện, nha hoàn bên ngoài tiến vào rồi dâng lên tấm thiệp vàng khắc hoa, “Lão tổ tông, đây là thiệp do Bình Dương tiên sinh gửi đến phủ.”
Lão tổ tông lập tức mỉm cười khi biết là thiệp của Bình Dương tiên sinh. Phủ nào có cô nương nhận được thiệp từ Bình Dương tiên sinh thì tiếng tăm sẽ tăng cao vài phần.
Lão tổ tông ôm Mai Thiến, bà biết rõ thiệp gửi cho ai. Bà vui vẻ gật đầu ra hiệu cho nha hoàn đọc thiệp.
Trên thực tế, cả nhà đều biết người nhận là Thiến tỷ nhi.
Thiến tỷ nhi vốn sở hữu thanh danh tốt, thơ nàng ấy sáng tác dịp tết Thượng Nguyên năm nay còn được Yến Vương điện hạ chọn làm hạng nhất, nhờ vậy mà ít nhiều gì nàng ấy cũng có thêm danh hiệu tài nữ. Hơn nữa, Nguyên ca nhi trong phủ đã tiến cử Thiến tỷ nhi – đứa em cùng một mẹ – với Bình Dương tiên sinh. Khác hẳn Mai Như, ca ca nàng vắng mặt và nàng chẳng có chỗ dựa bên ngoài.
Ngoại trừ Nguyên ca nhi, Mai Như biết còn Phó Tranh và An biểu ca – người mà nàng nhờ vả. Thiến tỷ nhi được tiến cử là chuyện chắc chắn.
Mai Như thấy lão thái thái cười toét miệng thì cũng mím môi cười nhạt.
Kiều thị giận dữ trước thái độ vô tư vô tâm của con gái. Sao bà có thể không sốt ruột khi Tuần Tuần học tập dưới trướng tiểu Kiều thị lâu như vậy mà chẳng đạt chút thành tựu nào? Ngược lại, Thiến tỷ nhi càng lớn càng đẹp, danh tiếng cũng ngày càng tốt, về sau nàng ấy đâu cần lo lắng việc hôn. Cô nương ngốc nhà bà thì… Kiều thị ngầm than thở, bà nghiêng đầu lườm Mai Như một cái. Ánh mắt nghiêm khắc kia rõ ràng đang trách: Tuần Tuần chả cố gắng gì cả. Mai Như hết dám cười, nàng rụt cổ rồi ngoan ngoãn ngồi im.
Nha hoàn mở thiệp, lão tổ tông thỉnh thoảng gật gù trong lúc nàng ấy cất cao giọng đọc một đống lý do văn vẻ. Đến gần cuối, nha hoàn chắc hơi mệt nên bất chợt ngắc ngứ rồi ngừng giây lát. Khi nàng ấy đọc tiếp thì giọng nhỏ hẳn đi, “Lão tổ tông,” nàng ấy lí nhí, “thiệp này gửi cho tam cô nương.”
Từ cuối cùng vừa vang lên, sự tĩnh lặng tức khắc bao trùm Xuân Hi Đường.
Kiều thị thoáng sững sờ, sau đấy bà lén nở nụ cười khi đã hoàn hồn.
Trừ Kiều thị, những người khác vẫn còn ngơ ngác.
Lão tổ tông đang ôm Thiến tỷ nhi, bà khựng lại rồi nghiêng đầu nhìn nha hoàn. Bà sai nàng ấy đưa thiệp cho bà đọc.
Lúc lão tổ tông ngẩng đầu nhìn về phía Mai Như, ý cười trên mặt bà đã hoàn toàn tan biến.
“Tuần Tuần, thế này là sao?” Đỗ lão thái thái lạnh lùng chất vấn.
Mai Như cũng ngỡ ngàng tột độ.
Sao lại là nàng?
Sao không phải nhị tỷ tỷ?
Ai đã tiến cử nàng?
Đầu óc Mai Như rối loạn, nàng gấp gáp đứng dậy và thành thật trả lời, “Lão tổ tông, Tuần Tuần không biết.”
Đỗ lão thái thái vẫn nhíu mày. Mai Tương vắng nhà nên sẽ chẳng có ai nhớ đến Tuần Tuần, hay là nam tử ngoài Mai phủ? Nghĩ đến đây, lão tổ nhíu chặt mày hơn. “Con không biết thật à?” Thanh âm bà nghiêm nghị gấp bội.
“Thưa lão tổ tông, Tuần Tuần thật sự không biết.”
Mai Như đứng cúi đầu, cảm thấy oan quá chừng.
Đây vốn là chuyện vui nhưng sao tới lượt nàng thì xui xẻo thế?
Mỗi lần lão tổ tông nổi giận, chỉ mình Mai Thiến đủ sức xoa dịu bà. Nàng ấy nhẹ nhàng lên tiếng, “Lão tổ tông, đương nhiên là dì tiến cử tam muội muội.”
Lão tổ tông chọc trán Mai Thiến, bà đưa thiệp cho nha hoàn rồi lạnh nhạt bảo, “Các cô nương biết chữ là được, ra ngoài nhiều làm gì.”
Mấy lời này khiến Kiều thị lo sốt vó. Con mình khó lắm mới kiếm được chút tiếng thơm bên ngoài nên sao bà chịu để lão tổ tông chặn đường chỉ bằng một câu như thế?
Bà dò hỏi, “Vậy Tuần Tuần thì sao ạ?”
Đỗ lão thái thái không vội đáp trả, bà vừa nhìn Mai Như vừa cân nhắc.
Mai Thiến khuyên nhủ, “Lão tổ tông, cơ hội tốt nhường này thì sao không cho tam muội muội thử?”
Giờ Đỗ lão thái thái mới cười, “A Du thương người thật.” Bà thở dài, “Tuần Tuần thử một lần xem sao.”
Mai Như khẽ khàng đáp, “Vâng ạ.”
Lúc ba tỷ muội rời khỏi Xuân Hi Đường, Mai Như áy náy nhìn nhị tỷ tỷ. Nàng mới an ủi nhị tỷ tỷ mấy ngày trước song ai dè lại thành thế này, đã thế nhị tỷ tỷ còn đứng ra thuyết phục lão tổ tông giùm nàng. Mai Thiến cười giòn tan rồi nắm tay nàng, “Phải chúc mừng tam muội muội thôi.”
“Nhị tỷ tỷ…”
Mai Thiến thấy Mai Như vẫn ngượng ngùng bèn cười hòa giải, “Không dám dối gạt tam muội muội, ngay khi vừa về từ chỗ Bình Dương tiên sinh, nhị ca ca đã nói với ta rằng mình tiến cử chưa chắc được chấp nhận. Thế nên ta vốn chẳng mong đợi gì.”
Thiến tỷ nhi giỏi đối nhân xử thế, những lời trên khiến Mai Như hổ thẹn bản thân thua kém nàng ấy.
Hôm nay nàng phải ghé Mạnh phủ. Trên đường đi, Mai Như nghĩ trăm lần vẫn chả hiểu nổi. Rõ ràng Phó Tranh nhờ nàng chuyển lời cho nhị tỷ tỷ, chưa kể An biểu ca cũng tiến cử nàng ấy; rốt cuộc nhầm lẫn phát sinh ở khúc nào? Khi tới Mạnh phủ, cái nháy mắt đầy ngụ ý của Mạnh Uẩn Lan làm Mai Như càng lúng túng.
Vào giờ nghỉ, Mạnh Uẩn Lan lại thăm Mai Như và đắc ý thủ thỉ bên tai nàng, “Tuần Tuần, ca ca của ta tiến cử ngươi với Bình Dương tiên sinh đó.”
“An biểu ca?” Mai Như kinh ngạc đưa mắt nhìn ra ngoài.
Mạnh An cũng có mặt vì đống sách vở của tiểu Kiều thị cần gọt giũa, Mai Như lẫn Mạnh An đều là người chấp bút nên phải sửa theo ý bà. Nàng thấy Mạnh An dùng trâm ngọc vấn tóc, hắn mặc bộ trang phục dáng suông bằng lụa màu xanh da trời, bên hông còn đeo dải lụa xanh lá. Tất cả tạo nên hình ảnh một vị công tử hiền hậu ấm áp.
Mai Như thu hồi ánh mắt rồi nhìn Mạnh Uẩn Lan.
Mạnh Uẩn Lan gật đầu, nàng ấy hạ thấp giọng, “Ca ca bảo Bình Dương tiên sinh bắt bẻ lắm, lời tiến cử của ca ca chỉ vừa đủ tiêu chuẩn thôi.”
Tiết lộ trên khiến Mai Như xấu hổ, nàng hiếu kỳ hỏi, “Ta tưởng ngươi đã đồng ý tiến cử nhị tỷ tỷ, cuối cùng sao lại chọn ta?” Nàng than vãn, “Ta đi là mất mặt chắc luôn.” Nếu kiếp này không có gì thay đổi thì chẳng phải Chu Tố Khanh vẫn sẽ trúng tuyển? Mai Như thật lòng ghét cái bộ mặt hả hê của nàng ta.
“Tuần Tuần đừng coi khinh bản thân, ngộ nhỡ có bất ngờ xảy ra thì sao?” Mạnh Uẩn Lan an ủi.
Mai Như gượng cười, thà Lan nhi đừng nói mấy lời đó còn hơn.
Mạnh Uẩn Lan thì thào giải thích nguyên nhân, “Ca ca vốn định tiến cử cả hai người, nhưng lại tình cờ gặp Nguyên biểu ca của Mai phủ tại chỗ Bình Dương tiên sinh. Thấy Nguyên biểu ca tiến cử em ruột là nhị tỷ tỷ, ca ca ngớ ngẩn nhớ ra Tương biểu ca không ở trong kinh thành nên quyết định chỉ tiến cử Tuần Tuần.”
Mai Như nghe vậy liền trầm mặc nhìn Mạnh An ở gian ngoài.
Hình như Mạnh An cảm nhận được ánh mắt nàng nên tay cầm viết của hắn cứng ngắc. Khuôn mặt trắng nõn chậm rãi đỏ lựng hệt quả lựu tháng sáu, trông hắn ngốc nghếch một cách đáng yêu.
Mai Như cười cười rồi khép hờ mắt.
Hôm ấy, nàng tìm cơ hội để cảm ơn Mạnh An. “An biểu ca,” nàng gọi hắn.
Mai Như biết biểu ca chất phác nên chẳng chọc ghẹo hắn, chỉ chân thành cảm tạ.
Mạnh An vội bảo, “Như biểu muội đừng khách khí, chuyện nhỏ thôi mà, có tốn công sức gì đâu.” Mặt hắn vẫn hơi đỏ khi nói câu này.
Mai Như lấy quạt che mặt, nàng mỉm cười, “An biểu ca, đây là tạ lễ của ta.” Nói rồi nàng xòe tay ra.
Mạnh An vừa ngẩng đầu liền thấy trước mặt mình là bàn tay thon dài trắng trẻo, năm ngón tay tựa hành lá được tước. Giữa lòng bàn tay trắng ngần của cô nương là một quả lựu tròn xoe! Mạnh An sửng sốt, hắn bối rối nhìn Mai Như nhưng nàng chỉ cười đáp trả. Quạt tròn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nàng, để lộ mỗi cặp mắt hoa đào đầy ý cười. Nụ cười ấy rực rỡ và quyến rũ, đôi mắt đen láy với những gợn sóng lấp lánh rung động lòng người.
Mạnh An hấp tấp dời mắt chứ chả dám ngắm thêm.
Mai Như vừa che mặt vừa cười hỏi, “An biểu ca đã nói gì với Bình Dương tiên sinh khi tiến cử ta?”
Mạnh An lắp bắp, “Muội muội thông minh, biên soạn tài liệu xuất sắc đến mức nương cũng khen ngợi…”
Oo———oOo———oΟ
Từ ngày nhận được thiệp, Mai Như thầm nhủ không thể tự làm mình bẽ mặt quá mức nên ngày đêm tụng mớ thi thư kinh văn nhức đầu. Mai Như là đồ gà mờ, dù được trùng sinh thì học hành vẫn là quá trình gian khổ với nàng. Sau mấy ngày nhồi nhét, nàng buộc phải thừa nhận mình chẳng thấm nổi thi thư kinh văn.
Mai Như than ngắn thở dài cho tương lai đáng lo ngại, cứ thế này thì nàng mất mặt là cái chắc.
Đến ngày được ghi trong thiệp, Mai Như tới nơi ở của Bình Dương tiên sinh. Sau khi xuống xe, người hầu dẫn nàng vào. Lúc vô sân vườn, nàng phát hiện vài người đã có mặt; Hạ Quyên của Hạ phủ và Chu Tố Khanh cũng đến. Mọi người thấy Mai Như xuất hiện thì giật mình. Tam cô nương Mai phủ luôn gắn liền với hai chữ “ngang ngược”, chuyện tốt này sao tới lượt nàng hưởng? Tại sao không phải nhị cô nương đẹp như tiên của Mai phủ được chọn?
Nội tâm chất chứa muôn vàn câu hỏi nhưng chẳng ai biểu lộ hay hỏi han gì, bọn họ chỉ chào nhau.
Chu Tố Khanh nhịn chả được mà tò mò liếc Mai Như tới mấy lần.
Mọi người đứng tại khu vườn trong chốc lát thì người hầu đưa bọn họ đến sảnh chính. Nơi đó kê vài chiếc bàn dài, mọi người ngồi quỳ trên đất.
Không người nào đoán được cửa ải thứ nhất là nhìn duyên; nếu Bình Dương tiên sinh thấy chẳng hợp nhãn thì họ sẽ bị mời ra ngoài. Kiểu này đâu ai biết thể hiện ra sao, mọi người thấp thỏm ngồi tại chỗ và chờ được gọi vào.
Tiểu nha hoàn lanh lợi hỏi Bình Dương tiên sinh, “Tiên sinh muốn gặp ai đầu tiên?”
Bình Dương tiên sinh thong thả đáp, “Tam cô nương Mai phủ, người được Yến Vương điện hạ lẫn nhị công tử Mạnh phủ tiến cử.”
Trong số quý nữ kinh thành, mỗi mình vị này được tới hai người tiến cử nên bà khá hiếu kỳ. Huống hồ một trong hai còn là Yến Vương điện hạ nổi danh với học vấn và phẩm hạnh. Có điều khi tiến cử, Yến Vương điện hạ lại mô tả tam cô nương bằng từ…thú vị.