Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 13



A Cẩn nghe Thời Hàn hỏi, cả người bất chợt cảm thấy không ổn, nàng phản xạ có điều kiện lắc đầu. Thời Hàn vốn cũng không để ý, nhưng thấy biểu hiện của nàng lại hơi híp mắt kéo dài giọng: "A Cẩn không hiểu?"

A Cẩn gật đầu liên tục, nhưng chẳng mấy chốc, nàng chú ý có hố, mình thế này không phải là vẽ rắn thêm chân à? Nàng hối hận nha, lại có thể bị một tiểu nam hài dọa, chuyện này không khoa học! Đậu xanh rau má!

Nghĩ đến đây, A Cẩn ra vẻ đáng yêu bỏ đầu ngón tay vào miệng m/út, ê a nhìn trời. Ngươi xem ta nhỏ như vậy, không hiểu chuyện như thế, vừa rồi lắc đầu gật đầu đều là làm trong vô thức nha. Loại bán manh thế này của A Cẩn, Thời Hàn từ chối tiếp thu!

Hắn nhẹ nhàng ôm A Cẩn, nói với hai vị Vương phi bên cạnh: "Con ôm muội muội ra ngoài đi dạo." Giọng nói dịu dàng lại vang lên, Lục Vương phi mỉm cười vạch trần nữ nhi của mình: "Trước đó A Cẩn gặp Thời Hàn trong cung đã thích ghê gớm kìa. Quả nhiên là duyên phận."

Nhị Vương phi phụ họa: "Nếu không sao ta có thể đề nghị như vậy được? Thời Hàn đối xử với những đứa bé khác cũng không thân thiết như đối với A Cẩn đâu."

Hai người nói chuyện vui vẻ, mặt ai cũng nở nụ cười. Nhưng lời này còn có nghĩa khác là hài tử còn nhỏ như thế, tương lai có những cuộc gặp gỡ nào đều chưa biết, thế nên bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện lỗ m/ãng như vậy. Chủ yếu là Nhị Vương phi trêu Thời Hàn.

Thời Hàn rút tay A Cẩn ra khỏi miệng nàng, mỉm cười: "A Cẩn muội muội đừng ăn tay, bẩn lắm!" Nói rồi, hắn móc một chiếc khăn trắng như tuyết lau cho nàng, động tác của hắn rất dịu dàng, không hề thua kém người chăm sóc quen tay như A Bích.

A Cẩn để mặc hắn chăm sóc, ngẩng gương mặt nhỏ đáng yêu lên cười.

"Được rồi, con ôm A Cẩn ra ngoài đi dạo đi, nhưng đừng đi lung tung, kẻo va chạm vào đâu đó. Chăm sóc A Cẩn muội muội cho tốt." Nhị Vương phi dặn dò, thấy Thời Hàn quả nhiên rất thích A Cẩn, bà cũng được an ủi vài phần. Nhìn thiếu niên ôm đứa bé ra ngoài, Nhị Vương phi thở dài nói với Lục Vương phi bên cạnh: "Ta thật sự lo cho đứa nhỏ này."

Lục Vương phi dường như cũng biết chuyện sau màn, trấn an: "Đừng nghĩ quá nhiều, tóm lại hài tử sẽ khá hơn. Ngươi nhìn hắn bây giờ xem, không phải càng ngày càng tốt à?"

Nhị Vương phi khẽ mỉm cười: "Cũng đúng, xem ta này, nói chuyện này làm gì!"

***

Thời Hàn ôm A Cẩn đi vào viện tử, thấy A Bích cô nương đi theo sau lưng, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ quay đầu, cười nói với A Bích: "Bây giờ tuy ấm áp, nhưng dù sao A Cẩn cũng là em bé. Ngươi đi lấy tấm thảm, để ta ôm muội ấy ngồi ở bên ngoài thêm một lát. Có lẽ khung cảnh tốt đẹp như vậy, A Cẩn muội muội cũng vô cùng thích nhỉ?"

A Cẩn vội vàng cười một cáilấy lòng, muốn muốn! Ta phải ở bên ngoài!

Loại mỹ nam tử như Thời Hàn thế này, cho dù là thuở thiếu niên cũng khó mà khiến người ta kháng cự. A Bích khẽ cúi chào, đỏ mặt đồng ý rời đi. Thời Hàn ngồi xuống ghế đá, đặt A Cẩn lên chân của mình, sửa soạn lại quần áo cho nàng: "A Cẩn thật là một cô nhóc lanh lợi!"

A Cẩn thể hiện thái độ hài lòng, đắc ý vỗ bụng nhỏ. Thấy nàng lại làm loạn quần áo, Thời Hàn cực kì kiên nhẫn, lại sửa sang cho nàng: "Muội được khen ngợi thì rất vui à? Đơn thuần thật đấy!"

A Cẩn trừng hắn, được biểu dương còn không vui thì cái gì vui!

Thời Hàn thấy nàng trừng người, cầm bàn tay nhỏ của nàng giơ lên bỏ vào miệng mình cắn nhẹ. Tuy không làm A Cẩn bị thương, nhưng nàng có thể cảm nhận được. A Cẩn lại càng trợn tròn mắt, tên này thuộc họ cẩu à, sao lại còn cắn người, cái này mà còn chịu được thì còn gì mà không chịu nổi nữa! Người mới nói bẩn tay không phải ngươi à! Sao chớp mắt một cái đã biến thành cuồng ma thích cắn người, khốn nạn, học theo đứa bé, có tương lai quá nhỉ!

"Muội đáng yêu như thế, ta rất muốn ôm muội về nhà." Thời Hàn nghiêng đầu tiếp tục nhìn nàng, lúc thì chọc chọc mặt nàng, lúc lại đâm đâm bụng nàng. A Cẩn tỏ vẻ đây là nhục nhã. Nàng sẽ không tha thứ cho hắn, nhất định sẽ không!

"Sao thế? Muội không nguyện ý à? Ha ha, ta biết mà, muội lanh lợi như thế, chắc chắn là không nguyện ý. Nhưng mà không sao cả! Ta có thể đến thăm muội mỗi ngày nha! Muội có vui không? Chắc là muội rất vui mừng nhỉ?" Lúc Thời Hàn cười khiến người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp. Nhưng dường như A Cẩn lại hơi hiểu được cảm giác của tỷ tỷ nhà mình, tiếp xúc gần gũi thế này thật sự có cảm giác kỳ lạ nha!

Hai người đang chơi đùa thì nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, Thời Hàn lập tức dừng tay, nhìn về phía tiếng bước chân vang lên. Một nữ tử trẻ tuổi đến, ả ta mặc một bộ váy sa màu xanh lam, tóc dài tung bay, trong ngực ôm một cô bé khoảng hai ba tuổi. Nhìn thấy có người, dường như ả ta bị kinh sợ, vội vàng khẽ cúi chào: "Nô gia không biết bên này có người, đã quấy rầy ngài rồi."

Phó Thời Hàn: "Mời đi!" Nam nữ tám tuổi khác biệt, hắn đã không phải tiểu hài tử.

Nữ tử thấy hắn lạnh lùng, vội vàng nói: "Nô gia là Liên phu nhân của Lục Vương phủ, người này là nhị tiểu thư Lục Vương phủ, chắc ngài là Thời Hàn công tử? Hôm qua nô gia nghe nói hôm nay Nhị Vương phi muốn dẫn Thời Hàn công tử đến thăm nhà, không ngờ lại trùng hợp gặp được ngài ở đây, quả nhiên là duyên phận." Liên di nương dừng lại một chút rồi nói tiếp: "A Điệp, mau gọi ca ca!"

A Điệp hừ một tiếng, quay mặt đi.

Liên di nương dịu dàng nói: "A Điệp, mau gọi đi!" Dường như A Điệp kia rất không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại. Nàng ta không cam lòng mở miệng: "Ca ca!" Nói rồi lại hừ một tiếng.

Mắt Liên di nương lập tức rưng rưng: "Mong Thời Hàn công tử tha thứ, A Điệp nhà ta, A Điệp nhà ta thật sự quá nhỏ. Xưa nay con bé bị bắt ở trong phòng, nhìn thấy người sống là lại sợ hãi."

Hừ grào! Ngươi nói xấu trước mặt một tiểu nam hài, đầu óc không có bệnh chứ? A Cẩn cảm thấy nàng không thể nhịn, nắm tay nhỏ vung vẩy, A Cẩn: "A hừ!"

Nghe giọng của A Cẩn, A Điệp quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Ta muốn để phụ thân giết ngươi!" Câu này lại nói rất lưu loát.

A Cẩn, đậu xanh rau má, một tiểu cô nương hai ba tuổi như ngươi có cần ác độc vậy không. Hơn nữa, đó cũng là phụ thân ta, ta còn là con vợ cả đây!

A Cẩn xắn tay áo muốn đánh nhau! Thời Hàn thấy động tác nhỏ của A Cẩn, môi hơi cong lên. Hắn vừa nở nụ cười, ngay cả Liên di nương cũng nhìn đến ngơ ngác.

Phó Thời Hàn mở miệng: "Đương nhiên ta sẽ không để ý, ngươi đừng nghĩ quá nhiều."

Liên di nương lại uyển chuyển cúi đầu: "Ta biết mà, Thời Hàn công tử là người ngọc hiếm có trong thiên hạ! Hôm nay được gặp một lần, phong thái quả nhiên tuyệt vời."

Tâm trạng vốn đang giận dữ của A Cẩn lập tức bị đâm thủng, đậu xanh rau má, Liên di nương này bị ngu à? Những từ này là dùng để hình dung nam nhân sao? Người xấu phải đọc nhiều sách! Không có học thức thật là đáng sợ! Nhưng tính Thời Hàn công tử rất tốt, vậy mà vẫn không tức giận kìa!

Thời Hàn công tử không tức giận, không chỉ không giận, hắn lại càng cười tươi hơn: "Về phần ca ca thì cũng đừng quan tâm. Để ý hay không để ý cái gì. Các ngươi lại không phải người nào quan trọng, liên quan gì đến ta!"