Thịnh Thế Đích Phi

Chương 205: Dân chúng quỳ cầu xin trước cửa cung



Đường đường vua của một nước, ban ngày ban mặt lại mất tích ở trong cung, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, cả kinh thành và hoàng cung giới nghiêm, lục soát kiểm tra từng nhà, thì tất nhiên không cần phải nói, mọi người trong cung biết nội tình lại càng kinh hoảng.

Đã sớm ở trong hậu cung dưỡng lão không hỏi tới thế sự, Hoàng thái hậu cũng đi ra, còn có Hoàng hậu và Liễu quý phi cũng có mặt. Thống lĩnh ngự tiền thị vệ, tổng quản thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, cùng với Liễu thừa tướng được Hoàng đế triệu kiến cuối cùng, quỳ trên đất. Thái hậu trầm mặt nổi giận nói: “Ban ngày ban mặt, Hoàng đế đang yên lành lại không thấy tăm hơi, mấy người các ngươi làm việc như thế nào vậy? Hoàng gia còn nuôi các ngươi làm gì?” Mọi người, ai cũng không dám cãi lại, chỉ có thể liên tiếp cầu xin tha thứ. Trong đó, Liễu thừa tướng cảm giác mình vô tội nhất, ông cũng chỉ cầu kiến Hoàng thượng thương nghị một ít chuyện mà thôi, Hoàng đế mất tích thì có quan hệ gì với ông chứ? Chỉ vì ông là người cuối cùng thấy Hoàng đế trước khi mất tích, nên tất nhiên cũng thể không thoát được bị nghi ngờ.

“Cẩn thận điều tra cho ai gia! Nhất định phải cứu được Hoàng đế trở về bình an! Về phần mạng của các ngươi, chờ Hoàng đế trở lại rồi hãy nói!” Thái hậu lạnh giọng ra lệnh, mọi người cuống quýt thưa vâng. Thái hậu phát tiết lửa giận xong, mới nhìn Liễu thừa tướng đang quỳ trên mặt đất, hỏi: “Thừa tướng, lần cuối cùng gặp ngươi, Hoàng thượng đã nói gì?” Liễu thừa tướng nói: “Khởi bẩm Thái hậu, cũng chỉ thảo luận một chút chuyện triều chính thôi, cũng không có chỗ đặc biệt nào khác.” Sao Thái hậu lại không nhìn ra Liễu thừa tướng đáp cho có lệ chứ? Ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nói rõ ràng.” Liễu thừa tướng do dự một chút, rồi nói: “Bởi vì chuyện lúc lâm triều Hoàng thượng vừa phát lửa giận thôi, cũng không có nói chuyện gì quan, chỉ nói ngày mai lâm triều lại thương nghị.” Cũng không phải Liễu thừa tướng có lòng giấu diếm Thái hậu cái gì, mà bởi vì chuyện xử trí Từ gia là chuyện cực kỳ bí mật. Chỉ cần Hoàng thượng còn chưa hạ chỉ, vậy thì tuyệt đối không thể để lộ ra, nếu không, đến lúc đó gặp rắc rối chính là Liễu gia bọn họ.

Thái hậu hơi hoài nghi đánh giá Liễu thừa tướng, vẻ mặt Liễu thừa tướng vẫn ung dung và chân thành tùy ý để bà đánh giá. Lão hồ ly đã trà trộn trong triều đình cả đời, khi thật sự muốn giấu diếm điều gì, thì sao lại để cho người ta nhìn ra sơ hở được chứ?

Cuối cùng Thái hậu cũng chỉ phiền muộn vẫy lui mọi người, nhìn tất cả mọi người lui ra ngoài, ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu mới cẩn thận hỏi: “Thái hậu nương nương, người xem chuyện Hoàng thượng…” Thái hậu nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nói: “Ai gia đã sớm lui vào hậu cung, nơi nào quản được nhiều như vậy. Những chuyện này, tất nhiên có Hoàng hậu và triều thần quan tâm. Bây giờ Lê Vương ở đâu?” Ma ma thấp giọng nói: “Sau khi Lê Vương điện hạ hiệp nghị ngưng chiến với Hoàng thượng, thì đã bằng lòng năm nay trở lại kinh thành chúc thọ Thái hậu, tính toán thời gian, chắc lúc này Lê Vương điện hạ cũng đang trên đường đến rồi.”

Thái hậu gật đầu, “Rất tốt, truyền tin cho Lê Vương, kêu nó mau vào kinh thành. Mặt khác, cái người mà Lê Vương để lại kinh thành, chính là… gọi là Diệp Oánh, không phải nói mang thai sao?”

Ma ma gật gật đầu nói: “Thái hậu nói đúng, Diệp phi đã sinh một đứa con trai cho Lê Vương điện hạ, bây giờ đứa nhỏ cũng đã sắp được một tuổi rồi.”

“Phái người chăm sóc một chút.” Thái hậu phân phó nói, phất tay một cái để cho ma ma lui ra. Nhớ tới hai đứa con trai của mình, sắc mặt Thái hậu liền trầm xuống. Người bên cạnh đều nói bà mệnh tốt, ở trong hậu cung của Tiên đế có con nối dòng tương đối gian nan này, chỉ có bà sinh được hai đứa con, hơn nữa, trong đó, con trai lớn lại trở thành vua của một nước, mà bà cũng được mẹ sang nhờ con, trở thành Thái hậu. Nhưng có người nào biết, con lớn nhất này của mình, trời sanh tính đa nghi, ngay cả mẹ đẻ này là bà, mà cũng đề phòng khắp nơi, sợ quyền lực của bà quá lớn sẽ uy hiếp nó. Nếu không phải như thế, thì bà đã an an tâm tâm làm Thái hậu, cần gì phải cùng với con trai nhỏ tính kế Hoàng đế chứ? Mấy năm nay, bà ở trong cung nhìn như tôn vinh vô cùng, kỳ thực cũng chỉ là vinh quang trên mặt mà thôi. Hoàng đế, vì một sủng phi, cũng có thể thỉnh thoảng xung đột với mẹ ruột này, quyền lợi hậu cung, bà lại càng không thể nhúng tay vào được. Điều này làm cho Thái hậu chuyên lục đục với nhau mưu cầu lợi ích cả đời tưởng rằng ngày sau có thể thuận buồm xuôi gió, sao có thể cam tâm được?

Chia tay Liễu quý phi, Hoàng hậu trở lại cung của mình, dung nhan vốn bình tĩnh lộ ra một tia lo lắng và nghi hoặc. Phất tay để cho cung nữ, ma ma đi theo phía sau lui ra cửa, Hoàng hậu đẩy cửa ra, đi vào tẩm cung của mình. Đi vào trong phòng, nhìn gian phòng an tĩnh trước mắt, Hoàng hậu đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Ra đi.”

Sau một lúc lâu, Phượng Chi Dao đi ra từ phía sau màn che Phượng sàng (giường của hoàng hậu), lặng yên nhìn nàng. Đôi mi thanh tú của Hoàng hậu nhíu lại, Phượng Chi Dao không đợi nàng nói chuyện, liển mở miệng nói: “Ta tới lấy một vật, sẽ lập tức đi ngay.” Hoàng hậu ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Lấy cái gì?” Phượng Chi Dao nói: “Tám năm trước, Mặc Cảnh Kỳ có giao cho nàng giữ một cái hộp bạch ngọc.” Hoàng hậu trầm tư một lát, rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Là đệ bắt cóc Hoàng thượng?”

“Phải.” Phượng Chi Dao thừa nhận nói, “Nàng muốn gọi người tới bắt ta sao?”

Hoàng hậu đứng dậy bước nhanh trước mặt tới hắn, nói: “Bắt cóc vua của một nước? Lá gan của đệ cũng quá lớn đi! Hiện tại toàn bộ kinh thành và hoàng cung cũng đã phong tỏa, tỷ xem đệ phải làm sao mà giải quyết tốt hậu quả đây!” Phượng Chi Dao nhướng nhướng mày kiếm, cười nhạt nói: “Ta có thể vào được, thì tất nhiên cũng có thể đi ra được. Huống chi… mạng của Mặc Cảnh Kỳ còn ở trong tay của ta đây.” Hoàng hậu tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, lắc đầu nói: “Mấy năm nay đi theo Định Vương, đệ cũng không dùng đầu óc của mình sao? Đệ cho rằng, tất cả mọi người đều thật sự hy vọng Hoàng thượng trở lại bình an sao? Chỉ sợ có không ít người hận không được kêu đệ giết hắn mới vừa lòng.”

“Quả thật ta hận không được giết hắn ta cho hả giận!” Phượng Chi Dao căm hận nói.

“Càn quấy!” Hoàng hậu thấp giọng trách mắng, “Bắt cóc Hoàng thượng khẳng định không phải là chủ ý của Định Vương, lần này đệ trở về là muốn làm chuyện gì?” Phượng Chi Dao dừng một chút, nói: “Phụng mệnh Vương phi đến lấy hoa Bích Lạc.”

“Hoa Bích Lạc?” Hoàng hậu cau mày, nàng không hiểu rõ y thuật, nên đương nhiên cũng không biết hoa Bích Lạc có công dụng gì, tức giận nói với Phượng Chi Dao: “Có thể để cho Định Vương phi phái đệ trở lại, thì chắc chắn là đồ vật quan trọng. Kêu người ta truyền lời đến, chẳng lẽ tỷ không thể giúp đệ tìm sao? Bây giờ làm ầm ĩ lớn như vậy, đệ mới hài lòng sao?” Phượng Chi Dao hừ nhẹ một tiếng nói: “Không làm ầm ĩ lớn như vậy, thì ai cũng đừng nghĩ tìm được vật kia. Mặc Cảnh Kỳ rất xem trọng hoa Bích Lạc, nhiều năm như vậy, ngay cả người đưa cho hắn ta với Liễu quý phi được hắn ta tin tưởng nhất cũng không biết, thì sao hắn ta sẽ nói cho nàng biết chứ? Huống chi, nếu nàng thăm dò tung tích của hoa Bích Lạc, để cho hắn ta biết được, chính nàng cũng không thoát khỏi liên quan.” Hoàng hậu bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, hỏi: “Nói như vậy, bây giờ, đệ đã biết hoa Bích Lạc ở đâu?”

Phượng Chi Dao gật đầu, “Mặc Cảnh Kỳ nói, nửa năm trước, hắn ta đã giao cho nàng giữ một cái hộp bạch ngọc, nàng còn nhớ rõ không?”

Hoàng hậu cúi đầu trầm tư một chốc lát, gật đầu nói: “Tỷ nhớ ra rồi, đệ chờ một chút.” Xoay người đi vào bên trong phòng, chỉ một lát sau, quả nhiên, Hoàng hậu cầm một cái hộp bạch ngọc điêu khắc cực kỳ tinh xảo đi ra. Đưa hộp bạch ngọc tới trong tay Phượng Chi Dao, hỏi: “Có phải cái này không?” Phượng Chi Dao nhận lấy cái hộp, cẩn thận mở ra, quả nhiên, bên trong đặt một đóa hoa màu xanh nhạt giống hoa thược dược. Nhìn qua giống như ngọc thạch, nhưng khi đưa tay sờ nhẹ cánh hoa lại có thể rõ ràng cảm giác được nó mềm mại, còn có hương thơm kỳ lạ nhàn nhạt kia nữa. Hoa này rõ ràng đã bị hái xuống từ lâu nhưng lại không có một chút dấu hiệu khô héo úa tàn nào, giống như một đóa ngọc hoa (hoa bằng ngọc). Phượng Chi Dao so sánh với hình dáng và màu sắc đại khái của hoa Bích Lạc mà Trầm tiên sinh đã nói với mình ở trong lòng một phen, rồi kết luận, cái vật đựng trong hộp bạch ngọc trước mắt này đúng thật là hoa Bích Lạc trong truyền thuyết.

Hoàng hậu thấp giọng nói: “Đệ mang đồ đi đi, rồi nhanh thả Hoàng thượng ra, sau đó trở về Tây Bắc đi.” Phượng Chi Dao cất cái hộp vào, nhìn chăm chú Hoàng hậu, nói: “Nàng thật sự muốn cả đời sống trong hoàng cung này sao?” Hoàng hậu nhàn nhạt mỉm cười nói: “Tỷ không sống cả đời trong cung thì còn có thể đi đâu đây? Đi nhanh đi, cẩn thận một chút.” Phượng Chi Dao nhìn chằm chằm nàng, “Nàng không sợ ta sẽ giết Mặc Cảnh Kỳ sao?” Hoàng hậu lắc đầu, cười yếu ớt nói: “Đệ sẽ không làm vậy, bây giờ Hoàng thượng chết cũng không có ích lợi gì cho Định Vương phủ. Tuy nói bây giờ còn chưa ai nói ra, nhưng chắc chắn trong triều, người hoài nghi Định Vương phủ làm cũng không phải ít. Nếu Hoàng thượng thật sự không về được, cho dù không phải Định Vương phủ làm, thì cuối cùng những người đó vẫn sẽ đẩy tội danh lên người Định Vương.” Phượng Chi Dao bất mãn hừ một tiếng, lại không thể không thừa nhận Hoàng hậu nói rất đúng sự thật, xoay người nói: “Ta đi đây!”

Hoàng hậu gật đầu, “Đi đường cẩn thận.” Phượng Chi Dao đi vài bước, mới quay đầu lại cười nói: “Nàng có biết vị Hoàng thượng kia của nàng muốn làm gì không? Hắn ta muốn tịch biên Từ gia!” Hoàng hậu ngơ ngẩn, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại thì Phượng Chi Dao đã không thấy bóng dáng. Chỉ đành phải than nhẹ một tiếng, dung nhan mỹ lệ nổi lên một nụ cười khổ sở.

Có Mộc Kình Thương âm thầm hộ tống, Phượng Chi Dao cũng là cao thủ, dọc theo đường đi, cho dù hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, thì cũng không xảy ra nguy hiểm gì, thuận lợi đi ra ngoài. Hai người trở lại chỗ giam giữ Mặc Cảnh Kỳ, Lãnh Hạo Vũ đang ngồi ở trong phòng vừa trông chừng Mặc Cảnh Kỳ vừa chờ tin tức. Thấy bọn họ đi vào, Lãnh Hạo Vũ vội vàng đứng dậy hỏi: “Lấy được đồ không?” Phượng Chi Dao giơ giơ cái hộp trong tay lên, nói: “Lấy thì tất nhiên là lấy được, nhưng có phải thật hay không, thì phải cần Hoàng thượng tự xác nhận mới được.”

Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ âm trầm, nói: “Các ngươi đã cầm được đồ rồi, ngươi còn muốn gì?” Phượng Chi Dao cười nói: “Ta có bệnh đa nghi rất nặng. Nghe nói hoa Bích Lạc này không chỉ là linh đan diệu dược, mà còn là kỳ dược trị thương. Chỉ cần một chút là có thể làm cho vết thương lập tức khép lại, không biết có thật hay không?” Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt, chăm chú nhìn chằm chằm chủy thủ đang đung đưa qua lại trong tay Phượng Chi Dao, nói: “Ngươi muốn làm gì?” Phượng Chi Dao nhìn hắn, lộ ra một nụ cười ác ý, nói: “Đương nhiên là mời Hoàng thượng thử công hiệu của hoa Bích Lạc này một chút. Chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới lấy được đồ, lỡ như là giả, thì chẳng phải đã làm trò cười cho người trong nghề rồi sao?”

Mặc Cảnh Kỳ cắn răng nói: “Trẫm cam đoan đây là thật !”

Phượng Chi Dao lắc đầu nói: “Hoàng thượng cam đoan không đáng tiền.” Tay không chút do dự đâm một đao vào bả vai của Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ kêu thảm một tiếng, ngay lập tức, máu chảy như suối. Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia sảng khoái, vui vẻ lấy hoa Bích Lạc trong hộp bạch ngọc ra, đung đưa qua lại, nói: “Cái này phải dùng sao đây? A, nghe nói, hình như phải dùng chủy thủ cạo thành bột. Đóa hoa xinh đẹp như vậy, bị cạo một chút chắc cũng không sao, vậy cạo phần phía dưới ra xem thử đi.” Mặc Cảnh Kỳ vội vàng nói: “Không thể dùng chủy thủ, hoa Bích Lạc phải dùng hộp ngọc cất giữ thì mới không bị mất đi dược tính. Vì vậy, cũng phải dùng ngọc để cắt.”

“Vậy sao? Đa tạ đã chỉ điểm.” Phượng Chi Dao lật tay cất chủy thủ vào, lại cất hoa Bích Lạc vào trong hộp, nói với Lãnh Hạo Vũ: “Có Kim sang dược không? Cho hắn ta một chút đi.”

Lãnh Hạo Vũ nhướng chân mày, trầm mặc lấy Kim sang dược ra, tùy tiện thoa một chút lên vết thương của Mặc Cảnh Kỳ. Mặc Cảnh Kỳ bị đau, sắc mặt trắng bệch, hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Chi Dao, nói: “Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Phượng Chi Dao cười lạnh: “Có thời gian uy hiếp chúng ta còn không bằng thử nghĩ xem ngươi phải làm sao để hồi kinh. Theo ta được biết thì, người không muốn ngươi trở về cũng không ít. Nghe nói Hoàng thái hậu đã phái người truyền tin cho Lê Vương, muốn Lê Vương cấp tốc vào kinh. Xem ra Hoàng đế bệ hạ của chúng ta cũng là đứa trẻ cha không yêu mẹ không thương đây.”

“Ngươi!” Mặc Cảnh Kỳ bị hắn đâm trúng chỗ đau, nhưng mà, người ở dưới mái hiên người ta nên cũng không thể làm gì.

Phượng Chi Dao cũng không hứng thú để ý tới tâm tình của Mặc Cảnh Kỳ, hài lòng cất hoa Bích Lạc thật kỹ, hất cằm dương dương tự đắc nói với Lãnh Hạo Vũ: “Giao hắn cho ngươi xử trí. Không cần phải gấp gáp thả về, tránh cho chúng ta còn chưa đi khỏi đây lại gặp rắc rối.” Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Ta làm việc mà ngươi không yên tâm sao? Cứ lo làm chuyện của ngươi đi.” Phượng Chi Dao gật đầu, liếc Mặc Cảnh Kỳ một cái, cười nói: “Nể tình Hoàng thượng đã phối hợp như vậy, tặng cho ngươi một tin tức miễn phí, thế nào?”

Mặc Cảnh Kỳ mắt lạnh nhìn hắn ta, hiển nhiên không tin hắn ta có hảo tâm nói cho hắn tin tức gì.

Phượng Chi Dao cũng không để ý, mỉm cười nói: “Tin tức của Đàm đại nhân – tâm phúc ái thần của Hoàng thượng nha. Nghe nói, Đàm đại nhân vốn họ Lâm, tên có một chữ Nguyện. Thân phận là, hậu nhân của hoàng thất Tiền triều đó, Hoàng thượng, ngươi đoán xem, Lâm Nguyện, cái chữ Nguyện này là nguyện cái gì đây? Dù sao thì chắc chắn cũng không phải là nguyện Hoàng thượng quốc tộ miên trường (đất nước mãi mãi hưng thịnh), phúc thọ vô song đi?” Nói xong, Phượng Chi Dao hắng giọng cười to xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại Mặc Cảnh Kỳ cùng với sắc mặt đã lúc trắng lúc xanh biến ảo không ngừng.

Phượng Chi Dao mang theo hoa Bích Lạc, lại lấy lại ý chỉ của Thái tổ Hoàng đế để lại từ chỗ Tô Túy Điệp nói ra trước khi chết, liền biến mất ở trong kinh thành lặng yên không một tiếng động. Trừ người thân cận ra, thì người bên ngoài, ngay cả chuyện Phượng Chi Dao trở lại kinh thành, cũng không biết. Lãnh Hạo Vũ cũng không khách khí, giam Mặc Cảnh Kỳ trong căn phòng chật hẹp tối tăm suốt ba ngày, cho đến buổi sáng ngày thứ tư, nghe nói Lê Vương sắp vào kinh, mới phái người bao bọc Mặc Cảnh Kỳ đang mê man vào một cái túi, thừa dịp buổi sáng yên tĩnh, ném người ở cửa thành còn chưa mở. Từ đầu tới đuôi, Mặc Cảnh Kỳ, ngay cả rốt cuộc mình bị trói đến chỗ nào, cũng không biết. Mà hiển nhiên, vô luận Phượng Chi Dao, Lãnh Hạo Vũ hay Mộc Kình Thương, thì cũng không phải là người mà Mặc Cảnh Kỳ có thể nhớ được, cho nên lần này, hắn xem như đã ăn phải một trận thiệt thòi buồn bực vô ích.

Trong ánh mắt khác lạ của mọi người, Mặc Cảnh Kỳ nộ khí trùng thiên (tức giận ngất trời) trở lại trong cung. Cũng không quan tâm tần phi và đám triều thần đến đây nghênh đón lấy lòng, tức giận bộc phát, liên tiếp hạ mấy đạo thánh chỉ. Một là, truy nã loạn tặc dám can đảm bắt cóc hắn, không cần biết sống hay chết. Hai là, tra rõ tất cả triều thần có quan hệ mật thiết với Đàm Kế Chi, cùng với hướng đi của Đàm Kế Chi trong những năm gần đây, đuổi bắt Đàm Kế Chi về quy án. Ba là, kê biên tài sản phủ Ngự Sử Từ gia trong kinh thành và Từ thị ở Vân Châu, bao gồm cả những người không thân thuộc ở Ly Sơn. Lập tức giam cả nhà Từ Ngự sử vào thiên lao.”

Hai đạo ý chỉ phía trước còn có thể cho qua, nhưng đạo ý chỉ thứ ba lại chính là chọc vào tổ ong vò vẽ. Liễu thừa tướng cầm thánh chỉ, mang theo quan viên thị vệ đi tịch biên, mới vừa bước ra khỏi cửa cung, đã thấy cửa cung ồn ào náo động. Hơn trăm người đọc sách quỳ trên mặt đất cùng nhau kêu oan cho Từ gia. Liễu thừa tướng đưa mắt nhìn lại, trong số đó cũng có không ít người đã làm quan trong triều. Đã sớm biết Từ gia đứng đầu văn nhân trong thiên hạ, nhưng Liễu thừa tướng cũng không ngờ tới lại có thể được lòng người đến như thế. Ý chỉ của Hoàng đế mới hạ vẫn chưa tới nửa canh giờ, mà trước cửa cung đã quỳ nhiều người như vậy rồi, nếu qua mấy canh giờ nữa, còn không biết sẽ thành cái dạng gì đây, không nhịn được vừa đố kỵ vừa hận. Cầm ý chỉ trong tay mở ra, Liễu thừa tướng đứng ở cửa cung tuyên đọc thánh chỉ. Tuy nhiên, tiếp đó, khuôn vàng thước ngọc của Hoàng đế cũng không thể khiến cho những người đọc sách này từ bỏ ý định, mà lại rối rít lên tiếng bác bỏ.

Thật ra thì không phải những văn nhân dễ thay đổi, mà là ý chỉ này của Hoàng đế thật sự khó mà phục chúng (thuyết phục dân chúng). Lại không thấy nói rõ ràng Từ gia phạm vào tội gì, cũng không có nói rốt cuộc là ai phạm tội. Vốn ý chỉ của Hoàng đế có thể phục chúng hay không cũng không quan hệ lớn, bởi vì trên căn bản, không có bao nhiêu người dám làm trái ý chỉ của Hoàng đế. Nhưng sai là sai ở chỗ, lực ảnh hưởng của Từ gia thật sự quá lớn, lịch đại Từ gia, đại nho xuất hiện lớp lớp, mặc dù chưa được xưng tụng là chí thánh tiên sư (Bậc Thầy đời trước đã trở thành Thánh nhân), nhưng cũng có thể nói là thầy của hơn phân nửa văn nhân từ khi Đại Sở khai quốc tới nay. Mà văn nhân lại là một loại người cực kỳ kỳ quái. Nhìn như cực kỳ nhu nhược yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể vác, nhưng ngạo cốt ở trong xương, thì có lúc cứng rắn và quật cường đến kinh người. Liễu thừa tướng vừa nhìn thấy nhiều người quỳ ở trước cửa cung như vậy, thì cũng biết chuyện không thành. Thị vệ đi theo phía sau Liễu thừa tướng cũng không có cách nào khả thi. Đương nhiên, lấy thân thủ của bọn hắn, đối phó những người đọc sách này là chuyện dễ dàng, nhưng những người này cũng không phải là người bọn họ có thể tùy tiện động vào được. Không có miệng vàng lời ngọc của Hoàng đế, ai dám động đến nhiều văn nhân như vậy, đến lúc đó chỉ sợ nửa bầu trời của Đại Sở cũng bị lật luôn.

Nhìn người quỳ trên mặt đất càng không ngừng dập đầu cầu xin trước mắt, Liễu thừa tướng bất đắc dĩ chỉ đành phải sai người nhanh hồi cung bẩm báo cho Hoàng đế.

Mặc Cảnh Kỳ nghe thị vệ bẩm báo, lập tức tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh. Cũng bất chấp vết thương trên đầu vai, mang theo Liễu quý phi vội vã chạy tới cửa cung. Người trong thiên hạ này phân chia thành sĩ, nông, công, thương, sĩ đứng đầu. Nói trắng ra là, cho dù các triều đại đổi thay, giang sơn cũng đều do những người đọc sách này thống trị, nếu đám người kia xảy ra vấn đề gì, thì quốc gia này cách diệt vong cũng không xa. Đợi đến khi Mặc Cảnh Kỳ đến cửa cung, trước sau cũng chưa đầy hai khắc chung (30’), nhưng người ở cửa cung cũng đã từ mấy trăm người lúc đầu tăng lên hơn gấp đôi, hơn nữa còn liên tục có người không ngừng gia nhập vào trong đó.

Thấy Hoàng đế đi ra ngoài, đám người quỳ cầu xin càng thêm kích động lên, rối rít hô to xin Hoàng thượng khai ân, xin Hoàng thượng minh giám, Từ gia oan uổng v…vv…, ồn ào đến nỗi khiên cho thân thể Mặc Cảnh Kỳ đã hơi suy yếu vì lo lắng hãi hùng mấy ngày qua cũng phải choáng váng chóng mặt.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Mặc Cảnh Kỳ cả giận nói.

Một người trẻ tuổi quỳ gối ở gần nhất cao giọng nói: “Cả nhà Từ thị, từ khi khai quốc đã thần phục Đại Sở, lịch đại tổ tiên Từ thị lại càng tận tâm giáo dục người, bồi dưỡng nhân tài cho Đại Sở, công tại thiên thu. Xin hỏi Hoàng thượng, Từ thị đã phạm tội gì mà lại bị tịch biên cả nhà?”

Mặc Cảnh Kỳ nghẹn một chút, lửa giận trong lòng càng lớn, “Từ thị mưu nghịch, theo luật xử tử! Các ngươi thân là con dân Đại Sở, lại dám cầu tình cho những loạn thần tặc tử này sao?”

Trong đám người lại có một người ngẩng đầu lên, nói: “Từ thị mưu nghịch, chứng cứ phạm tội ở đâu? Xin Hoàng thượng chỉ rõ!”

Nghe vậy, mọi người quỳ gối trước cửa cung rối rít hô to, “Xin Hoàng thượng chỉ rõ.” Ý tứ rất rõ ràng, nếu Hoàng thượng thật sự lấy ra được chứng cứ chứng minh Từ gia mưu nghịch, như vậy, bọn họ không có lời nào để nói.

Mặc Cảnh Kỳ làm gì có nhân chứng, vật chứng? Ngay cả chính hắn, tội danh lúc đầu muốn định cho Từ gia cũng không phải là mưu nghịch, chỉ là bị những sĩ tử này náo loạn một phen, tức giận trong lòng Mặc Cảnh Kỳ đã bốc cao, nơi nào còn cố kỵ những thứ khác, chỉ muốn đẩy tội danh nghiêm trọng nhất lên người Từ gia. Huống chi, nếu nói Từ gia cấu kết với Định Vương, danh tiếng Định Vương phủ ở dân gian vốn đã không thua gì Từ gia, đến lúc đó, chỉ sợ lại có thêm một trận ồn ào nữa.

“Làm càn! Các ngươi mau giải tán, trẫm miễn tội cho các ngươi!”Mặc Cảnh Kỳ nói.

“Từ thị vô tội, xin Hoàng thượng minh giám!” Những người này đã dám đến cửa cung quỳ cầu xin, thì sao lại để Mặc Cảnh Kỳ nói hai câu là có thể giải tán? Cửa cung ồn ào, ngay cả rất nhiều dân chúng bình thường cũng rối rít nghe ngóng mà đến, hầu như vây kín cả cửa cung đến nước chảy cũng không lọt. Như vậy lại càng  không thể động thủ.

“Hoàng thượng! Từ gia phạm tội gì mà Hoàng thượng muốn tịch biên cả Từ gia?” Đang lúc càng ngày càng ồn ào, đột nhiên truyền đến một giọng nói, trong đám người rối rít nhường ra một con đường, chỉ thấy Hoa lão Quốc Công râu tóc bạc trắng mang theo một nhóm người cuồn cuộn tiến đến. Sắc mặt của Mặc Cảnh Kỳ đã đen như mực, nhìn chằm chằm Hoa lão Quốc Công long hành hổ bộ (bước đi vững vàng nhanh nhẹn) mà đến, trong lòng thầm mắng một tiếng lão bất tử. Hoa Quốc Công tiến lên, nhấc vạt áo lên quỳ xuống trên mặt đất, nói: “Từ gia trung nghĩa, Thanh Vân tiên sinh lại danh dương khắp các nước. Không biết Từ thị đã phạm tội gì làm cho Hoàng thượng tức giận như thế, xin Hoàng thượng chỉ rõ.” Đi theo phía sau ông cũng là một ít thanh lưu trong triều, thậm chí có không ít tôn thất quyền quý và một ít cựu thần của Tiên đế đã trí sĩ ở nhà, cũng là người rất có giao tình với Thanh Vân tiên sinh và Từ gia. Tất cả cũng rối rít kêu lên phụ họa, muốn Hoàng đế cho một đáp án rõ ràng.

Mặc Cảnh Kỳ tức giận: “Từ thị mưu nghịch! Hoa Quốc Công muốn bao che cho những nghịch tặc này phải không?”

Hoa Quốc Công ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Nếu Từ thị thật sự mưu nghịch, lão phu nguyện ý bị bắt giam cùng, tùy ý Hoàng thượng trừng phạt. Nhưng Hoàng thượng, xin hỏi chứng cứ ở đâu?”

Mặc Cảnh Kỳ nói: “Từ gia là nhà ngoại của Diệp Ly, là gia tộc bên vợ của Mặc Tu Nghiêu, bây giờ Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc, nghiễm nhiên muốn đối nghịch với triều đình. Chẳng lẽ Từ gia không nên bị tịch biên sao?”

Hoa Quốc Công không đồng ý, cất cao giọng nói: “Định Vương có đối nghịch với triều đình hay không còn chưa biết được, chỉ nói việc người trong thiên hạ đều thấy, Từ gia chưa bao giờ qua lại thân thiết với Định Vương phủ, hơn nữa chưa bao giờ nói nửa lời giúp cho Định Vương. Hoàng thượng chỉ vì nguyên nhân của Định Vương, mà lại muốn tịch biên cả Từ thị đã bồi dưỡng vô số hiền tài cho Đại Sở, thì thật sự khó mà phục chúng!”

“Hoa Quốc Công, ngươi làm càn!” Trước ngực của Mặc Cảnh Kỳ càng không ngừng phập phồng, chỉ vào Hoa Quốc Công, hồi lâu cũng không nói ra được một câu. Liễu quý phi đứng ở một bên vội vàng vươn tay đỡ hắn, Mặc Cảnh Kỳ hít sâu vài lần, đang muốn mở miệng, thì đột nhiên ở cửa cung truyền đến giọng nói hơi bén nhọn của nội thị, ” Hoàng thái hậu đến! Hoàng hậu nương nương đến!”

Còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, thì ở cuối phố cũng truyền đến tiếng bẩm báo lớn, “Đại trưởng công chúa Phúc Hi đến! Trưởng công chúa Chiêu Dương đến!” Hình như ông trời còn ngại Mặc Cảnh Kỳ chưa đủ rối loạn, nên lúc thấy nghi giá của Đại trưởng công chúa Phúc Hi và Trưởng công chúa Chiêu Dương chậm rãi đi tới, trên một con đường khác, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, người đến chính là người đang bị nghi ngờ chưa từng hồi kinh đã lâu – Lê Vương Mặc Cảnh Lê. Chỉ thấy Mặc Cảnh Lê phi thân xuống ngựa, mang người bước nhanh đi tới cửa cung, hắn còn đến sớm hơn Đại trưởng công chúa một chút nữa.

“Thần đệ bái kiến hoàng huynh, nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hành lễ xong, Mặc Cảnh Lê mới đứng dậy, cười nói: “Sao cửa cung lại náo nhiệt như vậy, hoàng huynh, mẫu hậu, hoàng tẩu, còn có nhiều người như vậy, đang làm gì ở đây vậy?