Thịnh Thế Đích Phi

Chương 222: Khảo hạch Kỳ Lân



Dường như trong mấy ngày đó, cái tờ gọi là tàng bảo đồ của cao tổ tiền triều đã truyền khắp toàn bộ Tây Bắc, có thể nói chỉ cần người có chút năng lực cùng thế lực đều có một phần. Đương nhiên, trong thư phòng Định Vương phủ cũng không hề ngoại lệ xuất hiện một tờ tàng bảo đồ như vậy.

Mặc Tu Nghiêu chỉ tùy ý liếc một cái tàng bảo đồ đã qua tay ném cho Phượng Chi Dao bên người. Chỉ nhìn thái độ của Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao cũng biết cái gọi là tàng bảo đồ này tám phần không có thực tài thực liệu gì, ngược lại Hàn Minh Tích rất có hứng thú với cái này. Thò tay kéo từ trong tay Phượng Chi Dao qua chính mình cẩn thận nghiên cứu. Hắn vừa bị Mặc Tu Nghiêu lừa bịp mấy mươi vạn lượng bạc trong lòng đang bị thương rồi, cần số tiền lớn thu vào để đền bù. Bộ dạng phục tùng suy tư một lát, Hàn Minh Tích cau mày nói: “Đây không phải là chỗ lúc trước Vương phi rơi xuống vực sao?” Tuy địa đồ vẽ có chút trừu tượng, nhưng Hàn Minh Tích làm kinh doanh thường xuyên ở bên ngoài chạy, chăm chú xem trong chốc lát vẫn nhận ra địa điểm được đánh dấu trên bản đồ.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đều không nghĩ tới Đàm Kế Chi sẽ giao ra một phần tàng bảo đồ thật sự ra, vị trí kia đúng là tòa Hoàng lăng lúc trước Lâm đại phu mang Diệp Ly đi. Tuy chỗ đó không có ngọc tỷ truyền quốc và bảo tàng cao tổ, nhưng vẫn chắc chắn 100% chính là một cái Hoàng lăng cao tổ . Nếu nói chỉ vì lừa gạt những… người theo dõi hắn, cái giá này cũng không khỏi quá mức lớn một chút.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt một tiếng nói: “Làm gì phải quản hắn muốn cái khỉ gió gì? Tại Tây Bắc hắn còn có thể nhảy lên trời được sao? Hàn Minh Tích, nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi góp náo nhiệt.” Nghe vậy con mắt Hàn Minh Tích lập tức sáng ngời, hắn cũng biết Diệp Ly đã từng là đi vào tòa Hoàng lăng này, vội vàng chuyển hướng Diệp Ly, Diệp Ly cười nói: “Bên trong cũng có nhiều thứ đáng giá. Cũng coi là một Hoàng lăng không tệ, nhưng nếu nói là bảo tàng. . . Đại khái còn kém một chút.” Hàn Minh Tích sáng tỏ, cái này là một tòa lăng mộ của đế vương, không phải bảo tàng trong truyền thuyết. Nhưng như vậy cũng không sao cả, bảo bối bên trong đế vương lăng cũng rất nhiều ah.

Hàn Minh Tích vội vàng cùng thế lực các lộ lục đục tranh đoạt bảo bối Hoàng lăng với nhau, không đến hai ngày Đàm Kế Chi bị người ngoài sáng trong tối truy đuổi khắp nơi truy ngược lại tự mình đưa lên cửa.

Lần nữa nhìn thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, nét kiêu căng trên mặt Đàm Kế Chi đã tan đi rất nhiều. Nhìn thấy hai người cũng cung kính tiến lên chào, Diệp Ly ngậm cười hỏi: “Lâu rồi không thấy, Đàm công tử vẫn mạnh khỏe chứ?” Đàm Kế Chi nhàn nhạt cười khổ, nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi làm gì biết rõ còn cố hỏi?” Đối với Đàm Kế Chi gầy gò mỏi mệt Diệp Ly không có tâm đồng tình gì, dáng tươi cười như cũ, “Việc xảy ra trong khoảng thời gian này Bản phi và Vương gia đều nghe nói, thật sự vất vả Đàm công tử rồi.” Đàm Kế Chi chỉ cảm thấy một cỗ khí nghẹn tại ngực nuốt không nổi cũng phun không ra, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Một hồi lâu mới trì hoãn đi qua chắp tay với hai người nói: ” Hôm nay tại hạ cầu kiến chỉ vì đúng hẹn tới đón Lâm nhi rời khỏi Tây Bắc, không biết khi nào Vương gia và Vương phi định thả người?”

Diệp Ly cười nói: “Tùy thời có thể. Bộ dáng Đàm công tử giống như chúng ta tư lợi bội ước vậy. Bản phi cũng đã nói hiện nay công chúa An Khê còn ở Tây Bắc, nếu thánh nữ Nam Cương tùy tiện rời khỏi vương phủ thì cũng không an toàn, nếu Đàm công tử kiên trì, Bản phi cũng không tiện khuyên nữa. Nhưng sau khi thánh nữ Nam Cương rời khỏi vương phủ thì an nguy và bất cứ chuyện gì phát sinh đều không có một xu quan hệ với Định Vương phủ.” Đàm Kế Chi trầm giọng nói: “Điều này là hiển nhiên.”

Nghe hắn nói như vậy, Diệp Ly cũng sảng khoái, phất tay muốn Tần Phong đi mang Thư Mạn Lâm ra. Chỉ chốc lát sau, Thư Mạn Lâm bị mang vào thư phòng, vừa nhìn thấy Đàm Kế Chi lập tức nhào vào trong lòng ngực của hắn, nức nở nghẹn ngào khóc nấc lên. Đàm Kế Chi cúi đầu đánh giá nàng một phen, tuy nhiên gầy gò đi một tí, nhưng cũng có thể nhìn ra được không có ăn khổ gì, Định Vương phủ cũng không làm khó Thư Mạn Lâm, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lôi kéo Thư Mạn Lâm muốn cáo từ, “Đa tạ Vương gia, Vương phi, như vậy tại hạ cáo từ.” Diệp Ly cười nhạt một tiếng, chỉ khẽ nói không tiễn, liền cho người mang hai người đi ra ngoài. Bởi vì không ít người dũng mãnh lao tới phụ cận Hoàng lăng, ngược lại Ly thành lại thanh tịnh khó mà có được. Diệp Ly lúc này mới rút ra thời gian nhàn rỗi ra khỏi thành dò xét nơi đóng quân của Kỳ Lân, đây là lần đầu tiên Diệp Ly ra khỏi thành từ sau khi trở lại Ly thành. Nơi Kỳ Lân đóng quân là trong một sơn cốc kín đáo cách Ly thành ba mươi dặm, hình như bộ dáng tu kiến không khác chỗ lúc trước nàng tu kiến ở gần kinh thành lắm, nhưng lại càng khổng lồ hơn, hạng mục huấn luyện cũng nhiều hơn. Đều do Tần Phong và bọn người Trác Tĩnh Lâm Hàn suy nghĩ ra, bọn người Tần Phong, Trác Tĩnh và Diệp Ly cùng tiến vào sơn cốc, đã thấy trên một mảnh đất trống rộng lớn mấy trăm chàng trai bừng bừng khí khái hào hùng sắp xếp chỉnh tề đội ngũ, tay phải để trước ngực hành lễ với mình, “Bái kiến Vương phi!”

Diệp Ly phóng mắt nhìn lại, đầu tiên đã liếc thấy nhóm người Từ Thanh Phong đứng ngay phía trước. Chỉ thấy giống nhóm Kỳ Lân bên cạnh, bọn họ cũng mặc một bộ quần áo màu xám, sắc mặt nghiêm nghị không khỏi cười nhạt một tiếng.

“Miễn lễ.” Diệp Ly đi đến giữa sân thì đứng lại, nhìn thấy trước mắt là mấy trăm đội viên Kỳ Lân tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn trong mắt tràn đầy vui mừng, “Hôm nay, mấy tháng huấn luyện này của của chư vị đến nay kết thúc. Giống như vậy, một vòng khảo hạch cuối cùng hiện tại sẽ bắt đầu. Chư vị có lòng tin hay không?”

“Có!” Mọi người cùng kêu lên. Diệp Ly thoả mãn gật đầu nói: “Rất tốt, hiện tại ta mệnh lệnh, nội dung khảo hạch lần này là. . . Một: hành quân về hướng tây cách 120 dặm. Yêu cầu trước canh 5 buổi sáng ngày mai toàn bộ đến vị trí được chỉ điểm. Hai: dùng đích đến làm tâm điểm, trong phạm vi mười dặm tất cả những ai không phải bình dân Tây Bắc, toàn bộ bắt trói lại. Nếu gặp phản kháng có thể giết chết ngay tại chỗ. Ba: cấp dưới phải toàn bộ bắt sống không được có bất cứ thương tổn gì, sau đó sẽ đem danh sách xử trí cho các ngươi. Tất cả mọi người phân tổ hành động, một người trong tiểu tổ thất bại toàn thể bị loại. Rõ chưa?”

“Thuộc hạ tuân mệnh!” Chúng đội viên Kỳ Lân cùng kêu lên, trong ánh mắt đều chớp động kích động cùng với hưng phấn sáng rọi. Bọn họ đã trải qua đủ loại huấn luyện mà lúc trước ngay cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua trong sơn cốc này hơn nửa năm, hiện tại bọn họ càng thêm bức thiết muốn đi ra ngoài nhìn xem. Muốn biết chính mình mạnh như thế nào. Diệp Ly thoả mãn gật đầu cười nói: “Chúc các vị tất cả thuận lợi.” Tần Phong tiến lên, lại cho người đưa các loại trang bị cùng với vũ khí cần thiết cho các đội viên Kỳ Lân, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm trang nhìn bọn thuộc hạ nói: ” Các ngươi đều nghe rõ mệnh lệnh của Vương phi. Mặt khác, Bản thống lĩnh bổ sung một số quy định. Bắt lầm ngộ thương bình dân, bị loại! Tổn thương mục tiêu nhiệm vụ, bị loại! Thả chạy mục tiêu nhiệm vụ, bị loại! Giải tán!”

“Thuộc hạ rõ.” Nhóm người Kỳ Lân cao giọng đáp, sau đó nhanh chóng phân thành mười tiểu đội từng người chạy về phía mục đích của bọn họ.

Bọn người Diệp Ly đứng tại chỗ cũ thấy âm thanh của bọn hắn biến mất trong sơn cốc, Trác Tĩnh cau mày nói: “Vương phi, theo {ám vệ} bẩm báo hiện tại tất cả đạo nhân mã tụ tập bên cạnh Hoàng lăng chí ít có hơn ngàn người, chỉ phái những người này đi được sao?” Diệp Ly quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trác Tĩnh nói: ” Tuy bọn họ chưa tính là hoàn thành huấn luyện cuối cùng, nhưng so với huấn luyện lúc trước của các ngươi đã nhiều hơn rồi. Trác Tĩnh không tin tưởng bọn họ sao? Tần Phong, ngươi thấy thế nào?” Tần Phong nghiêm túc nói: “Nếu ngay cả chút chuyện ấy cũng không làm được, thuộc hạ tình nguyện đưa bọn họ toàn bộ loại đi, mặt khác tuyển người một lần nữa huấn luyện. Vương phi cứ việc yên tâm, thuộc hạ cam đoan những… tiểu tử này sẽ không để người thất vọng.” Diệp Ly gật đầu nói: “Rất tốt, như vậy chúng ta cũng đi qua đi. Xem thành quả huấn luyện của bọn họ rốt cuộc ra sao.”

Bên cạnh dãy núi Hồng Châu, mấy ngày nay có thể nói là còn náo nhiệt hơn Ly thành nhiều. Tuy đột nhiên nhiều đạo nhân mã như vậy tụ tập đến đây, rất nhiều người cũng biết sự tình không đúng, ước chừng chính mình bị Đàm Kế Chi đùa bỡn. Nhưng đại đa số người đều không thể kháng cự được mị lực của ngọc tỷ truyền quốc, vốn tất cả mọi người vẫn chỉ âm thầm bình thường từng người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng buổi chiều một ngày nào đó, lúc một đội ngũ trong đó rốt cuộc tìm được cửa vào Hoàng lăng, mới chính thức náo nhiệt lên. Ước chừng bởi vì sớm đã biết rõ chuyện Hoàng lăng, lúc này nhân mã khắp nơi đều dẫn theo không ít cao thủ trộm mộ tới. Cho nên tại cửa vào gần Hồng Châu có thể được tìm được cũng chẳng có gì lạ rồi. Chỉ là cái cửa vào gần Hồng Châu này vốn chỉ ra được mà không vào được, muốn mạnh mẽ phá cửa mà vào cần tốn hao nhân lực hiển nhiên không cần phải nói, sơ sẩy một cái còn rất có thể sẽ làm sụp toàn bộ mộ đạo thậm chí là cung điện dưới mặt đất, đến lúc đó đã có thể được không bù lại mất đấy. Cho nên tất cả đạo nhân mã cũng không sốt ruột, thậm chí cuối cùng mọi người còn mơ hồ có ý đồng tâm hợp lực đến giải quyết cửa vào.

Hàn Minh Tích cũng không đi tham gia náo nhiệt, ai cũng biết hắn là người Định Vương phủ, cho dù hắn muốn đến góp mặt, người ta ước chừng cũng không chào đón hắn. Cho nên hắn chỉ vừa vặn mang theo mấy thuộc hạ của mình xa xa theo sát, chuẩn bị lúc nào nhìn đúng thời cơ đi chiếm chút tiện nghi. Dù sao một tòa Hoàng lăng lớn như vậy, những người này cũng không có khả năng trông coi hết toàn bộ. Nhưng Hàn Minh Tích hơi nghi hoặc trong lòng. Cho dù chỗ này cách Ly thành có một khoảng cách nhưng Vương gia và Vương phi cũng không có khả năng hoàn toàn không biết tình hình bên này, rõ ràng hoàn toàn bỏ mặc một tòa núi vàng, còn mặc kệ những người này như vậy, tuyệt không phải tác phong và tính tình của Định Vương ah.

“Đại ca, chuyện này huynh thấy thế nào?” Lấy lại tinh thần Hàn Minh Tích hỏi Hàn Minh Nguyệt ngồi bên cạnh mình.

Từ sau khi Tô Túy Điệp chết thì Hàn Minh Nguyệt liền không gượng dậy nổi, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nhìn mặt mũi của Hàn Minh Tích nên cũng lười quản hắn khỉ gió, chỉ ném hắn cho Hàn Minh Tích trông nom. Vô luận là Hàn Minh Tích nhớ tình huynh đệ cùng tánh mạng Hàn Minh Nguyệt, hay là vì an nguy của Hàn thị nhất tộc đều trông nom Hàn Minh Nguyệt thật kĩ, không cho hắn gây chuyện. Những ngày này, Hàn Minh Nguyệt luôn ở trong phủ của Hàn Minh Tích đóng cửa không ra, hiện tại nhìn một cái cả người tái nhợt vô thần phảng phất như một thi thể hoạt động, ở đâu còn có phong độ cùng với say mê hấp dẫn của công tử Minh Nguyệt năm đó. Hàn Minh Tích thật sự nhìn không được, lần này chuyện tới Hoàng lăng dù sao coi như là chuyện riêng của hắn, cho nên vừa vặn dắt Hàn Minh Nguyệt đi ra.

Cũng không biết có phải không nghe thấy câu hỏi của Hàn Minh Tích hay không, con mắt nhàn nhạt của Hàn Minh Nguyệt bỗng nhúc nhích nhưng cũng không trả lời. Hàn Minh Tích hiện tại cũng không trông cậy đại ca này có thể cho chỉ điểm nhắc nhở gì mình. Chỉ ngóng trông hắn đừng gây chuyện còn sống thật tốt, mình đã không phụ ân giáo dưỡng của đại ca cùng với liệt tổ liệt tông Hàn gia rồi. Cho nên Hàn Minh Nguyệt trầm mặc cũng không khiến Hàn Minh Tích tức giận, hắn chỉ không đếm xỉa tới dựa vào dưới tàng cây, như có điều suy nghĩ mà nói: “Ta cảm giác, cảm thấy Định Vương sẽ không dễ dàng cho ta lợi nhuận tiền riêng như vậy.”

Hàn Minh Nguyệt cúi đầu trầm mặc không nói. Hàn Minh Tích vung tay lên thở dài nói: “Được rồi, đến lúc đó sẽ biết là chuyện gì xảy ra.” Hắn cũng không tin Định Vương thật đúng có thể bỏ mặc nhiều người như vậy làm ẩu ở Tây Bắc.