Thịnh Thế Đích Phi

Chương 232: Liễu Quý phi tự rước lấy nhục



Buổi tối, trở lại trong phòng Diệp Ly còn đang cau mày suy tư về chuyện của công chúa Trường Nhạc. Mặc dù trong mắt Diệp Ly thì công chúa Trường Nhạc vẫn còn là con nít, nhưng thật ra thì cũng đã trưởng thành. Dù nàng thỉnh thoảng khiêu khích Liễu Quý phi nhưng là lại rất rõ ràng cái gì nên nói cái gì không nên nói. Cho nên câu hỏi của Diệp Ly thì nàng cũng chỉ tùy ý tìm cớ vượt qua. Diệp Ly cũng hiểu nàng mặc dù thân là công chúa lại cũng không tự do, cũng không có miễn cưỡng.

“A Ly đang suy nghĩ gì?” Từ phía sau đỡ lấy hai vai của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng hỏi. Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười yếu ớt nói: “Không có gì. . . Ta đang suy nghĩ, chuyện của công chúa Trường Nhạc.” Đường đường Đại Sở vì hôn sự của một công chúa Nam Chiếu để cho một Quý phi và một công chúa tự mình đi tới thật sự là có chút không hợp với lẽ thường. Dĩ nhiên, Liễu Quý phi đi so với công chúa Trường Nhạc đi lại càng không hợp lẽ thường, nhưng Diệp Ly chỉ quan tâm công chúa Trường Nhạc còn đối với Liễu Quý phi tự nhiên không có ý kiến gì rồi. Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh Diệp Ly ngồi xuống, vừa đưa tay vì hai người rót một chén trà, vừa nói: “Trường Nhạc thế nào?”

Diệp Ly nói: ” Chẳng lẽ chàng không cảm thấy đám cưới công chúa An Khê, Mặc Cảnh Kỳ mình không đến coi như xong, nhưng lại phái một Quý phi và một công chúa tới thì rất kỳ quái sao?” Công chúa đi sứ nước khác vẫn còn coi như là đi theo có lý, nhưng là để cho một Quý phi một mình đi sứ nước khác lại lộ ra vẻ quái dị vô cùng.

Mặc Tu Nghiêu đem chén trà hướng trên bàn để xuống, giương mắt nhìn Diệp Ly nói: “Mặc Cảnh Kỳ. . . Đại khái là muốn hòa thân.”

“Hòa thân?” Diệp Ly sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, “Người nào hòa thân? Hòa thân với ai?” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn nàng không nói, Diệp Ly tự mình cũng rất nhanh kịp phản ứng, cau mày nói: “Chàng nói là công chúa Trường Nhạc? ! Nhưng Nam chiếu cũng không có vương tử, dường như cũng không có quý tộc nào cần trưởng công chúa Đại Sở đi hòa thân.”

Nam Chiếu Vương không có nhi tử, thậm chí ngay cả huynh đệ con cháu còn sống cũng không có. Cho nên An Khê công chúa mới được làm Hoàng thái nữ, Nam Chiếu nữ vương kế tiếp. Như vậy, trưởng công chúa sẽ hòa thân với ai? Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: ” Mặc dù Nam Chiếu không có vương tử, nhưng còn có Nam Chiếu Vương.”

“Chàng muốn nói. . . . . .” Diệp Ly lập tức yên lặng, cũng rốt cục hiểu vì sao công chúa Trường Nhạc nghe được câu hỏi của nàng thì thần sắc lại u ám như vậy.

Mặc dù lúc nàng ở Nam Chiếu cũng không bái kiến Nam Chiếu Vương, nhưng An Khê công chúa năm nay đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, hình như Nam Chiếu Vương lúc hai mươi tuổi mới có công chúa An Khê, nói cách khác, hiện nay Nam Chiếu Vương này đã gần thiên mệnh chi niên*(giống như gần đất xa trời). Nếu thật sự là như thế, so với công chúa Trường Nhạc thì lúc quận chúa Dung Hoa gả cho Thái tử Bắc nhung coi như là may mắn rồi. Còn có một điều, nếu hai nước thật lòng muốn hòa thân, liền phải làm trước là nộp quốc thư, quyền quý triều thần hai nước sau khi thương nghị chuẩn bị mở hôn lễ, sau đó bên kia phái người tới đón hôn mới chính thức hòa thân. Như bây giờ trực tiếp làm cho người ta mang theo công chúa Trường Nhạc đi tới Nam Chiếu, rõ ràng là muốn đưa công chúa Trường Nhạc cho Nam Chiếu Vương. Kể từ đó, cho dù tương lai thật thành hôn, sự tôn trọng của người Nam Chiếu với công chúa Trường Nhạc cũng có hạn vô cùng. Thật không biết tên Mặc Cảnh Kỳ này rốt cuộc nghĩ như thế nào ?

“Mặc Cảnh Lê âm thầm đều có liên hệ với Thánh nữ Nam Cương và mấy bộ lạc của Nam Cương, công chúa An Khê bởi vì quan hệ với công tử Thanh Trần xưa nay cũng quan hệ tốt với chúng ta. Hiện nay Đại Sở loạn trong giặc ngoài, Mặc Cảnh Kỳ đại khái muốn kết minh với Nam Chiếu Vương.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói.

“Kết minh?” Diệp Ly nhướng mày, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười ôm nàng vào lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu nàng thản nhiên nói: ” Nam Chiếu Vương thế hệ này chính là Chí đại tài sơ*( có dã tâm nhưng không có tài để thực hiện) , năm đó tùy tiện tiến Đại Sở bị Bản vương đánh trở về suýt nữa diệt quốc. Vừa vặn ngược lại, công chúa An Khê từ nhỏ liền biểu hiện ra thiên phú chính trị cực kì cao minh. Năm vừa mới mười bốn là có thể hiệp trợ Nam Chiếu Vương thống trị Nam Chiếu, những năm này nếu không phải có công chúa An Khê thì Nam chiếu cũng không thể sau đại chiến khôi phục lại ban đầu nhanh như vậy. Có nữa Thánh nữ Nam Cương. . . Mặc dù về phía chính sự không quá có tài, nhưng tâm kế thủ đoạn còn có người sau lưng nàng coi như không tệ. Ban đầu Nam Chiếu Vương và Thánh nữ Nam Cương cân bằng áp chế công chúa An Khê, mấy năm này nghe nói công chúa An Khê và Thánh nữ Nam Cương càng đấu càng kịch liệt, Nam Chiếu Vương bị chen chúc ở chính giữa chỉ sợ sống cũng không tốt.”

Diệp Ly hiểu rõ, thì ra là chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa một phụ thân vô năng và hai người con gái lợi hại. Diệp Ly gật gật đầu nói: “Ta hiểu, dù sao Nam Chiếu Vương cũng là Nam Chiếu Vương, cho dù lão ta không có bản lãnh gì, chỉ cần lão vẫn ngồi ở vị trí đó có địa vị ngang nhau với công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm. Ngại từ sau lưng công chúa An Khê và Thư Mạn Lâm có người tương trợ, cho nên Nam Chiếu Vương cũng có ý định kết minh với Đại Sở Mặc Cảnh Kỳ? Lại nói. . . Thư Mạn Lâm sớm nên từ vị trí Thánh Nữ lui qua cái Thánh Địa Nam Cương gì đó dưỡng lão đi chứ ?”

Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nói: “Quy củ là người đặt .” Tự nhiên cũng có biện pháp đánh vỡ, ít nhất hiện tại Thư Mạn Lâm còn thoải mái ngồi ở vị trí Thánh nữ Nam Cương, càng hơn người đó lại có được tự do và quyền lợi nhiều hơn trước gấp mấy lần. Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nói cho cùng đây đều là Mặc Cảnh Kỳ, Nam Chiếu Vương những người này ở giữa quyền lực đánh cờ, mà người hy sinh duy nhất cũng vô tội là công chúa Trường Nhạc.

Mặc Tu Nghiêu đưa tay ôm Diệp Ly, ôm nàng vào trong lòng. Một cái tay vỗ nhẹ nhẹ đập tay nàng, thấp giọng nói: “A Ly mềm lòng?”

Diệp Ly thở dài nói: “Công chúa Trường Nhạc vẫn còn trẻ con.” Mặc Tu Nghiêu nói: “Hoàng gia không có trẻ con, con bé biết mình phải làm cái gì.” Diệp Ly nhíu mày, xoay người nhìn hắn nói: ” Công chúa Trường Nhạc hỏi ta muốn môt cây chủy thủ.” Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút nói: “Cho cô bé.”

Diệp Ly gật đầu, một lần nữa dựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu. Nàng không thể cứu công chúa Trường Nhạc, nếu như chỉ là một mình Trường Nhạc, trực tiếp làm cho người ta mang nàng giấu đi là được. Nhưng phía sau công chúa Trường Nhạc liên lụy đến Hoa gia, hoàng thất Đại Sở, hoàng hậu, còn có vận mệnh của vô số người lại cũng không phải là nàng có thể chi phối . Cho nên, nếu không cách nào cứu nàng, như vậy. . . liền cho nàng cái muốn.

“Tu Nghiêu, sau này ta không muốn làm cho Bảo Bảo liên hôn với người khác.” Tựa vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly nhẹ giọng nói.

Mặc Tu Nghiêu nhẹ vỗ về tóc của nàng, đáy mắt tràn ngập nhàn nhạt ấm áp, “Nhi tử của chúng ta không cần dựa vào liên hôn làm bất cứ chuyện gì.” Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi thư thái cười một tiếng, đúng vậy, con của bọn họ không cần vì bất kỳ ích lợi gì bán đứng hôn nhân của mình. Giờ phút này, Diệp Ly vô cùng cảm kích ban đầu Mặc Cảnh Kỳ chỉ hôn nàng cho Mặc Tu Nghiêu. Không chỉ có bởi vì chính nàng, lại càng bởi vì con của nàng, “Tu Nghiêu, ta vừa rồi đã nói chưa, có thể gặp được chàng là chuyện hạnh phúc nhất của ta.”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trong mắt ẩn chứa rừng rực cảm xúc. Cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm mát kia ôn nhu quấn quýt, “Không có, sau này ngày ngày cũng phải nói.”

Ngày tiếp theo, không chỉ có đoàn người Mặc Tu Nghiêu không rời đi Vĩnh Lâm, đám người Liễu Thừa tướng cũng không rời đi. Lại một lần nữa ở trong tửu lâu tốt nhất trong thành đụng phải, Diệp Ly không khỏi nhếch đôi mi thanh tú, liếc qua Liễu Quý phi đứng ở bên cạnh công chúa Trường Nhạc, một tay kéo cánh tay Mặc Tu Nghiêu cười yếu ớt nói: “Quý phi và công chúa cũng đi ra ngoài dạo phố à? Sao lại không thấy Liễu Thừa tướng đi theo?”

Liễu Quý phi trầm mặc nhìn hai người sóng vai mà đứng, Diệp Ly tự nhiên kéo một cánh tay của Mặc Tu Nghiêu, mà hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng không có bất kỳ thần sắc bài xích nào, cúi đầu nhìn Diệp Ly với ánh mắt mang theo ôn tình mà lúc nhìn người bên cạnh chưa bao giờ có. Ánh mắt Liễu Quý phi trầm xuống, thản nhiên nói: “Gia phụ thân thể khó chịu, làm phiền Diệp tiểu thư quan tâm rồi.”

Diệp Ly cũng nghe nói ngày hôm qua chuyện Liễu Thừa tướng bị ép buộc té xỉu tại chỗ. Muốn nói trong Định Vương phủ có thể ép buộc người nhất chính là ….ngoại trừ Phượng Chi Dao chính là Trác Tĩnh rồi. Phượng Chi Dao quang mình chính đại dùng ngôn ngữ công kích để biểu hiện sự miệt thị, mà Trác Tĩnh mặc dù thời gian làm {ám vệ} dưỡng thành biểu lộ mặt than, nhưng trong lòng của hắn lại không có tê liệt một chút nào. Mang thù cũng không cần nói, còn có thỉnh thoảng toát ra lời nói ác độc cũng rất dễ dàng đả kích người. Liễu Thừa tướng đồng thời chọc tới hai người kia còn có Mặc Tu Nghiêu cái chủ tử không có trách nhiệm chưa bao giờ ước thúc thuộc hạ, Liễu Thừa tướng trừ giả bộ bất tỉnh thật cũng không có biện pháp nào khác có thể rút lui. Nói thân thể khó chịu, không bằng nói là xấu hổ gặp người đi?

“Thì ra là như vậy.” Diệp Ly không có hứng thú rốt cuộc Liễu Thừa tướng bị làm sao, cho nên cũng chỉ là gật đầu cười nói: “Vậy thì chúc Liễu Thừa tướng sớm ngày khang phục. Vợ chồng chúng ta còn muốn đi dùng bữa, sẽ không quấy rầy Quý phi và công chúa nữa. Trường Nhạc. . . Lễ vật ngươi muốn, ta đã thay ngươi chuẩn bị xong, trở về sẽ để người mang qua cho ngươi?” Liễu Quý phi này ngay cả cách gọi cũng muốn làm ra vẻ, nàng ta cho rằng xưng hô nàng là Diệp tiểu thư thì nàng sẽ không phải là Định Vương phi sao? Công chúa Trường Nhạc nhoẻn miệng cười nói: “Cám ơn Vương phi.”

“Nếu hai vị cũng chưa dùng bữa, không bằng vào cùng nhau đi.” Liễu Quý phi tiến lên một bước, bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói.

Mặc Tu Nghiêu thì làm như không thấy, đôi mi thanh tú của công chúa Trường Nhạc hơi chau lại. Nơi này hiện tại mặc dù không có người ngoài nào, nhưng rốt cuộc vẫn đang ở bên ngoài, vị ái phi này của phụ hoàng nàng không khỏi cũng quá không chú ý một chút, “Liễu Quý phi, Định Vương thúc và Vương phi cùng dùng bữa, chúng ta người ngoài đi theo tham gia làm cái gì? Nếu như ngươi muốn ăn thì chúng ta đi khách sạn a.”

Lúc này cuối cùng công chúa Trường Nhạc đã hiểu Liễu Quý phi luôn luôn biến mình làm không khí tại sao lại lôi kéo mình đi ra ngoài dùng bữa rồi. Còn nói cái gì sợ đồ ăn khách sạn không hợp khẩu vị của nàng, dọc theo con đường này cũng không thấy nàng ta quan tâm đồ ăn. Nếu không phải nàng không muốn ở khách sạn phiền muộn, ai muốn cùng nàng ta đi ra ngoài ăn cơm? Đối với gương cho là thánh khiết không thể xâm phạm, nàng mới không có khẩu vị đó? Lại lôi kéo nàng tới cùng Định Vương thúc và Định Vương Phi vô tình gặp gỡ. Nếu bây giờ không phải là ở bên ngoài mà đang trong cung, thì công chúa Trường Nhạc đã sớm không chút khách khí trách cứ nàng không biết liêm sỉ rồi! Từ trước đã nghe nói Liễu Quý phi ái mộ Định Vương thúc, lại không biết nàng ta mặt dầy như vậy quấy rầy vợ chồng người ta dùng bữa.

Liễu Quý phi lại không thèm nghe Trường Nhạc công chúa khuyên bảo, ngược lại bình tĩnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Chúng ta coi như là quen biết cũ , chẳng lẽ ngay cả mời một bữa cơm cũng không được sao?”

Mặc Tu Nghiêu khẽ cau mày, đang ở lúc Liễu Quý phi cho rằng khuôn mặt hắn rốt cục buông lỏng nở ra nụ cười, mới ngẩng đầu lên cau mày nói: “Bản vương không quen ngươi.” Nụ cười trên mặt Liễu Quý phi còn chưa kịp hoàn toàn nở ra lập tức đọng lại ở trên mặt. Nghiêm túc mà nói, Mặc Tu Nghiêu và Liễu Quý phi thật không tính là quen thuộc. Thời điểm còn trẻ hắn sớm có hôn ước nên sẽ không đi nhìn cô gái khác, cho dù không có hôn ước thì hắn cũng không thể nào thích một nữ tử người nhà mà cha và huynh trưởng không kết giao. Sau khi Tô Túy Điệp rời đi hắn bởi vì bị thương nên đóng cửa không ra mà Liễu Quý phi đã sớm vào hoàng cung, đợi đến sau khi cùng Diệp Ly thành hôn thì trong mắt lại càng không để ý đến bất kỳ cô gái nào, cho nên hắn không quen Liễu Quý phi.

Hiển nhiên Liễu Quý phi bị câu nói không quen này làm cho thương tổn rồi, dung nhan mĩ lệ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, cắn răng nói: “Ta. . . Chẳng lẽ cứ như vậy không thể vào mắt ngươi?”

Diệp Ly cau mày, lôi kéo Mặc Tu Nghiêu nói: “Ta đói bụng, chúng ta đi vào trước dùng bữa đi. Quý phi và công chúa Trường Nhạc cùng đi chứ?” Cũng không phải Diệp Ly mềm lòng muốn mời các nàng, mà chỗ bọn họ đứng mặc dù không có người nào nhưng vẫn là tửu lâu chỗ người đến người đi. Liễu Quý phi chính mình không quan tâm danh tiếng nhưng nàng lại không thích nghe được chuyện xấu của trượng phu mình cùng với nữ nhân nào khác. Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, lôi kéo Diệp Ly xoay người vào sương phòng đã sớm định tốt cách đó không xa. Thời điểm đi qua bên cạnh Liễu Quý phi, chỉ nghe Liễu Quý phi thấp giọng cắn răng nói: “Không cần phải ngươi giả vờ làm người tốt!” Diệp Ly dừng lại cước bộ, quay đầu lại tự tiếu phi tiếu nhìn nàng giễu cợt nói: “Vậy ngươi đến hay là không đến?” dung nhan tái nhợt của Liễu Quý phi nhất thời đỏ lên, cắn răng cuối cùng vẫn cất bước đi theo.

Mặc Tu Nghiêu người này xưa nay không có đạo đãi khách gì. Này dĩ nhiên cũng không thể trách hắn, từ nhỏ đến lớn vô luận đi đến chỗ nào cũng có người khác nhiệt tình khoản đãi hắn, người có thể làm cho hắn chiêu đãi chỉ đầu ngón tay cũng không hết. Cho nên khi Liễu Quý phi và công chúa Trường Nhạc chậm mấy bước tiến vào thì Mặc Tu Nghiêu đã gọi các món ăn cho tiểu nhị đem đi. Không chút nào ngoài ý muốn đều là đồ mà hắn và Diệp Ly thích ăn, Diệp Ly bởi vì cùng Hoa Thiên Hương rất quen thuộc nên mới có chút hiểu rõ công chúa Trường Nhạc, lại thêm mấy món mà công chúa Trường Nhạc thích ăn.

Cho nên sau khi một bàn món ăn đi lên, sắc mặt Liễu Quý phi càng thêm khó coi. Diệp Ly nhìn Liễu Quý phi đối diện sắc mặt âm trầm chỉ chọn lấy vài miếng rau cỏ có chút nổi lên nghi ngờ. Cho dù không có hoàn toàn dựa theo tâm ý của nàng gọi thức thì món ăn của tửu lâu này cũng không quá khó ăn đến loại tình trạng này đi? Diệp Ly đang nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu đã gắp một chút món ăn nàng thích món ăn thả vào trong chén của nàng, nhẹ giọng nói: “Đầu bếp của tửu lâu này thủ nghệ coi như cũng khá. Nếm thử xem. . . . . .”

Diệp Ly cúi đầu nếm thử một miếng, thấy được quả nhiên cũng không tệ lắm. Mặc dù vẫn kém đầu bếp chuyên dụng của Định Vương Phủ và đầu bếp của Ngưng Hương các, nhưng tuyệt đối tốt hơn tay nghề của Diệp Ly nhiều. Diệp Ly cũng không phải là người kén ăn, ngay cả thức ăn mình làm cũng có thể ăn ngon huống chi là tay nghề như thế này. Đưa tay lên cũng gắp cho Mặc Tu Nghiêu một khối thịt gà xào nấu hết sức ngon miệng cười nói: “Nếm thử cái này, ăn thật ngon.” Thần sắc trên mặt Mặc Tu Nghiêu lập tức càng thêm ôn hòa rồi, mặc dù nhìn thịt gà nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu nuốt trọn khối thịt gà vào. Nhìn bộ dáng Mặc Tu Nghiêu thật tình dùng bữa, Diệp Ly cười nhạt thỉnh thoảng thay hắn gắp một chút món ăn. Bởi vì trong mười năm Mặc Tu Nghiêu bị thương kia, mặc dù đồ ăn vô cùng thanh đạm nên cũng không thích ăn thức ăn mặn. Nhưng Diệp Ly cho rằng mặc dù ăn nhiều món ăn chay là cần thiết , nhưng vẫn phải ăn mặn phối hợp. Cho nên thỉnh thoảng liền gắp một chút thịt cho Mặc Tu Nghiêu. May là mặc dù Mặc Tu Nghiêu không thích ăn những thứ này, nhưng chỉ cần là Diệp Ly gắp thì hắn luôn không nói một lời ăn xong, mấy năm trôi qua cũng thầm dưỡng thành thói quen thời điểm hai người cùng nhau ăn cơm Diệp Ly sẽ gắp thức ăn cho hắn. Thế cho nên một lần Diệp Ly vừa nghĩ chuyện vừa ăn cơm đã quên gắp thức ăn cho hắn, đợi đến thời điểm phát hiện thế nhưng Mặc Tu Nghiêu đã ăn hơn nửa chén cơm trắng, nhất thời vì người nào đó trẻ con mà dở khóc dở cười.

“Định Vương thúc và Vương phi tình cảm thật tốt .” Công chúa Trường Nhạc nhìn hai người một chút, rất là hâm mộ cười nói. Mặc dù đã gặp rất nhiều vợ chồng trong đó không thiếu có người ân ái vạn phần , nhưng công chúa Trường Nhạc vẫn cảm thấy tình cảnh trước mắt tốt đẹp như thế lại để cho người ta hâm mộ. Trong cung, phụ hoàng ăn một món ăn cũng phải làm cho người thử không biết bao nhiêu độc, hơn nếu cung nữ thái giám đặc biệt thử ăn mới có thể yên tâm nuốt xuống. Dưới tình huống này, làm gì có người phi tử hoặc là con gái nào dám gắp thức ăn cho phụ hoàng? Ít nhất ở trong trí nhớ của Trường Nhạc, cho tới bây giờ mẫu hậu và phụ hoàng đều là mình ăn của mình.

Diệp Ly liếc nàng một cái, tức giận nói: “Tiểu nha đầu biết cái gì tình cảm có được hay không? Định Vương thúc của ngươi rất khó hầu hạ đấy.”

“Diệp tiểu thư, ngươi biết rõ Vương gia không thích ăn những thứ đó, vì sao còn cố ý gắp cho hắn?” Liễu Quý phi vẫn trầm mặt đột nhiên mở miệng nói, hơn nữa trong lúc mọi người nhìn chăm chú thì gắp một ít măng non xào chay đến trong chén của Mặc Tu Nghiêu, cười nhạt nói: “Ta nhớ được Vương gia thích ăn măng non nhất .” Trong sương phòng lập tức yên lặng, không khí trở nên ngưng trọng. Mặc Tu Nghiêu mới vừa buông đũa xuống định bưng canh gà hầm nấm sâm do Diệp Ly múc cho lên uống thì bất thình lình thấy Liễu Quý phi gắp thức ăn vào trong chén của mình, sắc mặt lập tức chìm xuống, đang uống một nửa súp cũng không cần liền giơ chén lên ném qua Liễu Quý phi.

Liễu Quý phi cũng không phải là cô gái yếu đuối, vừa nhìn thấy chén canh trước mặt đến lập tức nghiêng người tránh ra. Đáng tiếc cái bàn vốn cũng không lớn, khoảng cách hai người cũng không coi là xa cho nên mặc dù tránh ra một chút nhưng vẫn bị canh gà đổ lên bên bả vai. Chén sứ trắng tinh xảo kia đụng vào trên tường phía sau Liễu Quý phi, kêu lớn mà vỡ ra.

“Định Vương, ngươi!” Liễu Quý phi thế nào cũng không còn nghĩ đến Mặc Tu Nghiêu lạ sẽ trực tiếp đối đãi thô bạo với mình như thế, trong lúc nhất thời khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy nói không ra lời.

Nhìn sắc mặt khó coi của Liễu Quý phi thì trong lòng Diệp Ly không có chút nào đồng tình. Nếu không phải không muốn làm cho mình quá mức thất lễ, Diệp Ly quả thực muốn trực tiếp mở miệng mắng: rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không? !

Loại chuyện gắp thức ăn cho người ta này, đừng bảo là thời đại này, coi như nàng ở kiếp trước cũng là người hết sức thân mật hoặc là giao tình tốt mới làm. Giống như Liễu Quý phi thì Diệp Ly không biết trong đầu nàng nghĩ cái quái gì.

“Cút ra ngoài!” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm Liễu Quý phi lạnh lùng nói.

“Ngươi. . . . . .” Liễu Quý phi không chịu nổi cắn môi, nhìn Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu bất vi sở động, lần này lời của hắn càng thêm đơn giản, “Cút!”

Vẫn là cô gái, lại bị Mặc Tu Nghiêu đối đãi tuyệt tình như thế, rốt cục Liễu Quý phi vẫn phải đứng dậy chạy ra khỏi sương phòng. Mặc Tu Nghiêu ghét bỏ nhìn măng non trong chén của mình, đưa tay đẩy chén sang một bên. Diệp Ly không tiếng động đưa canh gà còn chưa uống qua ở phía trước mình đặt ở tay hắn nhẹ giọng nói: “Uống thêm một chút.” Mặc Tu Nghiêu lúc này mới lại bưng canh gà lên từ từ uống hai hớp, chân mày đang nhíu chặt cũng dần dần mở ra.

Diệp Ly lại từ một bên lấy ra cái chén không chưa dùng qua, một lần nữa múc một chén cơm cho hắn mới cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn của mình.

Công chúa Trường Nhạc cười híp mắt nhìn hai người, nói: ” Đương nhiên ta biết rõ Định Vương thúc và Vương Phi tình cảm tốt. Bởi vì Định Vương phi gắp đồ ăn cho Vương thúc mặc dù không thích thì Định Vương thúc cũng sẽ toàn bộ ăn sạch. Nhưng là người khác cho dù đưa cho Vương thúc món ăn hắn thích ăn, Định Vương thúc cũng sẽ đập chén. Vương Phi, ngài thấy ta nói có đúng hay không?”

“Quỷ sứ!” Diệp Ly mím môi cười nói.