Thịnh Thế Đích Phi

Chương 300: Biện thành bị phá



Biện thành

Bên ngoài Biện thành, Mặc gia quân và đại quân Tây Lăng đóng tại Biện thành giống như mỗi ngày đều tiến hành chương trình tỷ thí vậy. Thống lĩnh Mặc gia quân là một đám người trẻ tuổi chưa đến ba mươi, bất luận bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng khó có thể tạo thành tổn thương nào đối với hàng phòng ngự Long Dương tạo ra. Nhưng mà, ở nơi này mỗi ngày công kích không ngừng nghỉ, Long Dương dần dần nhận ra được cỗ mùi âm mưu. Nhưng mà, lão không cách nào nghĩ ra được Mặc gia quân rốt cuộc muốn làm gì.

“Lão tướng quân, Mặc gia quân lại ở ngoài thành khiêu chiến.” Lôi Đằng Phong bước tới, nhìn Long Dương đang ngồi trầm tư sau thư án trầm giọng nói. Mặc dù mấy ngày nay không phân thắng bại với Mặc gia quân nhưng Lôi Đằng Phong đối với cục diện trước mắt cũng coi như hài lòng. Hắn không phải là người xúc động, hiện tại cũng không yêu cầu mình có thể đánh bại Định Vương phủ cùng Mặc gia quân. Chỉ cần kéo dài tới lúc phụ vương và viện quân từ các nơi đến thì hắn đã thắng rồi.

Long Dương nhíu hạ lông mày, nói: “Tạm thời không cần để ý tới bọn họ.”

Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Sợ rằng không được, lần này tựa hồ không giống trước đó.”

Long Dương đứng dậy, nói: “Ta đi xem một chút.”

Từ trên thành lâu nhìn xuống, quả nhiên không giống mấy ngày trước đó. Mặc dù vẫn không thấy Mặc Tu Nghiêu hay chủ tướng nhưng mà khí thế và đội hình Mặc gia quân cũng cường đại mà mấy ngày trước không có. Đứng khiêu chiến trước trận vẫn là Vân Đình. Mấy ngày nay bọn tướng lãnh trẻ tuổi Vân Đình coi như là bị đả kích hết sức. Bất luận bọn họ lao lực tâm tư bài binh bố trận thế nào, tấn công trong sáng tập kích trong tối đến đâu thì Long Dương cũng có thể nhẹ nhàng tiện tay hóa giải. Nếu không phải hôm nay hai quân đối chọi nghiêm túc thì bọn họ cơ hồ đều cho là Long Dương đang chơi đùa bọn họ.

Bị đả kích không nhỏ, mấy người trẻ tuổi này dần dần thu liễm kiêu ngạo trước đó. Mỗi lần đối trận cũng bắt đầu cẩn thận, không cầu có thể công phá Biện thành nhưng mà có thể kéo ánh mắt Long Dương đem lại môt chút phiền toái cho lão là đủ rồi. Nhóm tiểu tướng sau khi tỉnh táo lại cũng hiểu Vương gia và Vương phi không thể nào để mấy lão tướng kia đi chơi, giao cả Mặc gia quân lại cho mấy người còn trẻ cái gì cũng không hiểu như bọn họ. An bài như vậy tất nhiên là Vương gia và Vương phi vụng trộm có kế hoạch nào đó. Vương gia căn bản không chờ bọn họ đánh hạ Biện thành, như vậy thì bọn họ chỉ cần cố gắng phối hợp với kệ hoạch của Vương gia và Vương phi là tốt rồi.

Quả nhiên, sau vài ngày, bọn họ lần nữa nhận được mệnh lệnh Vương gia, đồng thời cũng hiểu mấy tiền bối có thể một mình đảm đương quân đội kia đã làm gì.

“Long Dương!. Cứ trốn mãi trong thành thì có cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ra ngoài cùng bản tướng quân đánh một trận.” Vân Đình hắng giọng kêu lên.

Long Dương từ trên cao nhìn xuống đám trẻ tuổi dưới thành, cười nói: “Người trẻ tuổi, có bản lĩnh thì ngươi đi lên đây nói chuyện cùng lão phu. Lão phu ở trên này chờ ngươi.”

Vân Đình cười lạnh nói: “Lên thì lên, bản tướng quân sợ ngươi chắc? Ha ha….Long đại tướng quân, có muốn biết Chu Đại tướng quân của các ngươi thế nào rồi không?”

Long Dương trong lòng rét lạnh, híp mắt nhìn phía dưới nói: “ Ngươi muốn nói cái gì?”

Vân Đình cười nói: “ Chu Diễm đã chết, còn có mười mấy vạn Tĩnh Quốc quân giấu trong núi đã toàn diệt. Các ngươi cho rằng ngày ngày trốn trong thành không ra thì Vương gia nhà ta không có cách nào khác sao? Ngươi thật sự cho là Mặc gia quân không có người sao, mấy người chúng ta chẳng qua là đùa chơi với ngươi thôi, chờ Vương gia thu thập Chu Diễm và Tĩnh Quốc quân rồi tự nhiên sẽ trở lại gặp Phụng Thiên đại tướng quân ngươi.”

Chu Diễm đã chết?

Nghe vậy, bị chấn động không chỉ là Long Dương và Lôi Đằng Phong bên cạnh hắn mà còn có thủ tướng Tây Lăng đang thủ thành. Mặc dù hai mươi năm này uy danh ba đại danh tướng Tây Lăng bị Trấn Nam Vương chèn ép nhưng thân là tướng sĩ tự nhiên vẫn biết. Biên thành bị vây chưa tới mấy ngày, mười mấy vạn Tĩnh quốc quân đã bị tiêu diệt hết, ngay cả Tĩnh thiên đại tướng quân cũng chết trận, điều này khiến cho các tướng sĩ Tây lăng sao có thể không khiếp sợ.

Rốt cuộc vẫn là lão tướng cửu kinh sa tràng, Long Dương đè xuống kinh hãi trong lòng, cười lạnh một tiếng nói: “Nói đi nói lại vẫn là ba hoa xích thố, ngược lại ngươi đi lên để lão phu nhìn một chút xem.”

Vân Đình cũng không giống mấy ngày trước, vừa bị Long Dương châm ngòi đã nổi giận lôi đình, cười híp mắt vung chiến kỳ trong tay. Trận doanh Mặc gia quân phía sau nhất thời tiếng trống trận rung trời, nơi tinh kỳ phiêu động tướng sĩ Mặc gia quân cũng di chuyển theo thế trận bày ra, hiển nhiên là chuẩn bị muốn công thành. Long Dương chỉ nhìn một cái liền hiểu vì sao Lôi Đằng Phong nói hôm nay không giống mấy ngày trước. Trận thế thanh thế lớn như vậy tuyệt đối là không phải thứ mấy tiểu tướng trước mắt có thể bày ra, điều này biểu lộ Mặc gia quân đã không còn kiên nhẫn theo chân bọn họ giằng co. Tương tự, trong lòng Long Dương hiểu, mấy lời tiểu tướng Mặc gia quân kia chỉ sợ không phải là trống rỗng. Mười mấy vạn tinh binh ẩn núp và Chu Diễm cũng đã không còn.

Có chút bất đắc dĩ thở dài, Long Dương hạ lệnh tử thù không ra.

“ Lão tướng quân, chẳng lẽ Chu lão tướng quân….” Lôi Đằng Phong lo lắng hỏi. Long Dương nhàn nhạt nói: “Lành ít dữ nhiều.”

“Vậy chúng ta….” Lôi Đằng Phong hỏi.

Long Dương nhìn hắn một chút, lắc lắc đầu nói:”Chúng ta không thể ra khỏi thành nghênh chiến. Cố thủ, đợi viện quân.”

“Vâng.” Lôi Đằng Phong im lặng nói.

Dưới cổng thành, Vân Đình nhìn cửa thành tử thủ, tướng sĩ Tây Lăng không chịu ra ứng chiến mà không nhịn được giơ chân. Trần Vân bất đắc dĩ lôi kéo hắn nói: “Quả nhiên đúng như Vương gia đoán, đối phương sẽ không ra đánh giáp lá cà với chúng ta.” Vân ĐÌnh cả giận nói:”Ta không tin là hắn có thể trốn trong thành cả đời. Còn gì là sát thần Tây Vực, không khác gì với rùa đen rút đầu đâu!.” Trần Vân cười nói: “Hắn không cần trốn trong thành cả đời, chỉ cần hắn có thể thủ một hai tháng, viện binh Tây Lăng chạy tới thì lúc đó gặp phiền toán chính là chúng ta.”

Vân Đình không nhịn được nói: “Bản tướng quân không tin là không có cách nào khiến hắn rời thành! Đánh cho ta!.”

Phía trước Biện thành có một kênh đào để bảo vệ thành. Lòng sông rộng rãi, muốn qua sông trừ phi đối phương buông cầu treo xuống hoặc là bọn họ bên này nghĩ ra biện pháp nào khác. Mấy ngày nay, các tiểu tướng cũng không hoàn toàn lãng phí thời gian vào việc chửi mắng đối phương mà ra lệnh cho xảo tượng ( thợ giỏi) trong Mặc gia quân nhanh chóng chế tạo mười mấy chiếc thang dài. Dựng qua mặt sông, chỉ cần làm thêm mộc bản trải lên nữa là có thể qua sông.

Trần Vân nhìn binh lính xây cầu mạo hiểm tiến về phía trước trong làn mưa tên của quân địch, thấy không ít người chết dưới loạn tiễn thì không khỏi âm thầm cắn răng. Đối với thành trì dễ thủ khó công như Biện thành thì không bỏ ra một lượng thương vong nhất định thì căn bản đừng nghĩ đến việc phá thành. Dứt khoát cho dù mạo hiểm mưa tên thì cũng phải dựng cho xong cây cầu. Nhưng mà tài bắn cung của binh lính Mặc gia quân cũng không phải chỉ để nhìn. Cho dù từ dưới đi lên nhưng cũng không ít binh lính Tây Lăng bị bắn rơi tới tấp xuống đầu thành.

Đại bộ phận Mặc gia quân đã vượt qua sông đào bảo vệ thành, có người bắt đầu leo thang hướng tường thành bò lên. Có người từ dưới bắn tên lên thành, nước thành hào sau lưng cũng dần dần nhuộm đỏ.

Phía sau Mặc gia quân, đoàn người Mặc Tu Nghiêu xuất hiện trên chiến trường. Bọn họ cũng không tham chiến mà đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn. Hồi lâu mới nghe thấy Mặc Tu Nghiêu cười nói: “ Mấy người Vân Đình thoạt nhìn cũng không tệ.” Mấy ngày liên tiếp bại nhiều thắng ít mà vẫn còn kiên trì được, thậm chí còn có thể khiến sĩ khí Mặc gia quân không đi xuống. Đối với mấy tiểu tướng chưa từng chân chính trải qua chiến trường mà nói thì đã là tương đối khá.

Bên cạnh hắn, Trác Tĩnh cười nói: “Không phải Vương gia và Vương phi rất yên tâm với bọn họ sao?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn tường thành nơi xa trầm giọng nói: “Chuẩn bị, công thành!.”

“Vâng.”

Bầu trời quang đãng không có lấy một áng mây đen, một đạo âm thanh khàn khàn vang lên, rất nhanh trên không trung xuất hiện tia khói lửa hoa mỹ.

Trong đám binh lính thủ thành Tây Lăng có người khiếp sợ phát hiện, ở ngoài thành không biết từ nơi nào xuất hiện một vài giây thừng treo giữa không trung. Sau đó lại thấy những thân ảnh màu đen theo giây thừng nhanh chóng đáp xuống tường thành. Long Dương tự nhiên cũng nhìn thấy tình hình như vậy, ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói: “Bắn cho ta!.” Vô số mưa tên hướng về đám người đang hoạt động trên sợi giây. Nhưng mà trước đó, trong thành cũng xuất hiện toán người áo đen, hướng về những tướng sĩ thủ thành này không chút lưu tình bắn ra cung tên trong tay.

“Chuyện gì xảy ra? Những người này xuất hiện thế nào vậy?” Trong thành, thân ảnh Mặc gia quân mặc nhung trang màu đen không ngừng hiện ra, những người này không giống với Mặc gia quân bình thường. Rõ ràng bọn họ so với binh lính Mặc gia quân còn mạnh mẽ cường hãn hơn, một đám mười mấy người nhưng lại có thể khiến binh lính giữ thành Tây Lăng tổn thất thảm trọng. Quân coi giữ Tây Lăng vừa phải bận tâm đến Mặc gia quân đang toàn lực công thành bên ngoài vừa phải đối phó với những người này, trong nhất thời cả đám loạn hết cả lên.

Trên đầu thành, sắc mặt Long Dương và Lôi Đằng Phong tái xanh, “Lão tướng quân….”

Long Dương cắn răng nói: “Đem tất cả người Đại Sở và Tây Bắc lôi lên tường thành cho ta!.”

“Lão tướng quân!.” Lôi Đằng Phong biến sắc, hắn dĩ nhiên biết Long Dương muốn làm gì. Trên thực tế hai nước giao chiến làm như vậy cũng không ít, nhưng Lôi Đằng Phong thực sự rất hoài nghi làm như vậy có thể thu được bao nhiêu hiệu quả. Lôi Đằng Phong cắn răng nhưng vẫn xoay người rời đi. Mặc dù trong thành xuất hiện không ít Mặc gia quân không biết từ đâu tới nhưng mà dù sao trong Biện thành vẫn có vài chục vạn quân Tây Lăng coi giữ. Số ít người Mặc gia quân này rất khó có thể ảnh hưởng tới toàn cục. Không tới nửa canh giờ, binh lính Tây Lăng đã đem người Đại Sở ở Biện thành lôi lên đầu tường.

Biện thành là thành lớn thứ hai của Tây Lăng, mức độ phồn hoa không thua gì Hoàng thành Tây Lăng. Ở nơi này người của mỗi quốc gia có không ít. Trong đó, người Đại Sở chiếm đa số, mà trong thành cũng có một phần lớn người Tây Bắc, dân chúng dưới trướng Mặc gia quân. Những người này bị bắt lên đầu tường, chắn trước lỗ châu mai của Biện thành. Mặc gia quân phía dưới muốn đi lên thì nhất định phải vượt qua bọn họ, muốn bắn tên thì phải bắn chết bọn họ trước. Những người này phần lớn là dân chúng bình thường, đột nhiên trải qua chiến tranh cũng đủ để khiến bọn họ run sợ trong lòng. Hôm nay còn bị lôi lên đầu tường để đỡ tên Mặc gia quân, rất nhiều người bị dọa đến gào khóc.

“Long Dương! Lão già không biết xấu hổ nhà ngươi!.” Thấy tình hình này, Vân Đình không nhịn được lần nữa chửi ầm lên. Sắc mặt Trần Vân bên cạnh cũng không dễ nhìn. Chưa nói những người này là người Đại Sở và Tây Bắc, chỉ là cho dù đều là dân chúng Tây Lăng thì lấy dân chúng bình thường ngăn trở mũi tên cũng là người làm tướng trơ trẽn vô liêm sỉ.

“Làm sao bây giờ?”

“Ta làm sao mà biết được? Đi bẩm báo Vương gia!.” Trần Vân nói, dù sao bọn họ cũng không phải người tâm địa sắt đá. Trên chiến trường tướng sĩ hai bên ngươi chết ta sống là bổn phận của bọn họ, nhưng mà muốn bọn họ bắn chết những dân chúng bình thường không có lực phản kháng này thì bọn họ cũng là rất khó hạ quyết tâm.

Thật ra không cần bọn họ bẩm báo, Mặc Tu Nghiêu vẫn ở phía sau Mặc gia quân tự nhiên cũng nhìn thấy tình hình này. Trác Tĩnh đứng bên cạnh cau mày nói: “Vương gia, phải làm sao bây giờ?” Bọn họ quả thật không nghĩ tới một chiêu này của Long Dương. Bất quá Long Dương khi còn trẻ có danh hiệu sát thần Tây Vực. Năm đó hắn ở Tây Vực giết chết dân chúng bình thường không ít, có hành động như vậy tuy nằm ngoài dự đoán nhưng cũng là hợp lý.

Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, nhàn nhạt nhìn đầu tường nơi xa nói: “Hắn muốn kéo dài thời gian với chúng ta để quét sạch Kỳ Lân bên trong thành.” Biện thành phòng ngự cực kỳ tốt, bọn họ đã tốn nhiều thời gian như vậy nhưng Mặc gia quân có thể tiến vào Biện thành vẫn không đến ngàn người. Nếu như đối đầu với vài chục vạn quân phòng thủ Tây Lăng thì không có chút phần thắng. Long Dương không muốn hai mặt thụ địch, thì nhất định phải quét sạch những quân địch đang ở trong thành, hơn nữa phải tìm ra cách bọn họ vào thành. Mà những chuyện này đều cần có thời gian.

“Qua xem xem.”

Bởi vì dân chúng trên đầu thành nên thế công của Mặc gia quân tạm thời dừng lại. Nhưng mà binh mã hai bên cũng không buông lỏng cảnh giác. Trận doanh Mặc gia quân màu đen đột nhiên tách ra một con đường, một nam tử bạch y tóc trắng từ trong quân chậm rãi bước ra, mấy thị vệ cùng tướng lãnh theo phía sau. Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên liếc mắt nhìn dân chúng bị đẩy ra ngăn trở trên đầu thành, trầm giọng nói: “Tây Lăng Phụng Thiên đại tướng quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Long Dương xuất hiện trên đầu thành nhìn nam tử bạch y tóc trắng trác việt dưới thành, gật đầu nói: “Định Vương Mặc Tu Nghiêu? Hạnh ngộ.”

Lời này vừa ra, dân chúng nức nở khóc thút thít trên đầu thành đều sửng sốt. Nhìn về bạch y nam tử phía dưới, có người kích động kêu cứu, “Định Vương tới! Định Vương tới … Vương gia cứu cứu chúng ta…” Có một người hô lên thì rất nhanh những người khác cũng theo đó khóc rống lên. Nhất thời trên đầu thành một mảnh tiếng khóc thất thanh.

“Phụng Thiên đại tướng quân muốn thế nào?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi. Giọng nói của hắn không lớn, thậm chí không có chút tức giận nhưng lại kỳ dị trong tiếng khóc đầy trời truyền khắp chiến trường. Long Dương nhìn hắn thật sâu nói: “Thân là tướng lãnh lại đi dùng biện pháp như vậy, lão phu cũng cảm thấy rất xấu hổ. Nhưng mà….Xin Vương gia hạ lệnh tạm thời lui binh ba mươi dặm.”

Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Nếu Bản vương không đáp ứng thì sao?”
Long Dương cười nhạt một tiếng, tay nâng lên, hạ xuống một nam tử đứng gần hắn, đầu bị chém rớt tại chỗ, rơi xuống dưới thành. Máu tươi lập tức phun ra, dân chúng bên cạnh cả kinh, rồi lại thêm một trận thét chói tai.

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói: “Một khi Biện thành phá, Bản vương sẽ chặt ngươi ra làm trăm mảnh.” Long Dương không thèm để ý cười nói: “Nếu như Biện thành bị phá thì mệnh của lão phu cũng chấm dứt. Nếu đều là chết thì chết thế nào có gì khác nhau? Vậy đáp án của Vương gia là?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười một tiếng, trầm giọng nói: “Đáp án của Bản vương chính là….”

“Vèo!.” Mặc Tu Nghiêu xoay người lại, lấy ra mũi tên trong tay binh lính bên cạnh. Mở cung lắp tên, cơ hồ trong nháy mắt hoàn thành đầy đủ một bộ động tác. Mọi người kinh ngạc nhìn mưa tên mang theo quang mang màu bạc phá không bắn tới, không chút trở ngại cắm thẳng vào ngực một nam tử trẻ tuổi trên đầu thành. Mặc Tu Nghiêu đem mũi tên ném trở về, trầm giọng nói: “Công thành!.”

Lệnh vừa ban ra, tiếng chém giết lại bắt đầu. Gặp tai họa trước hết chính là dân chúng vô tội trên đầu thành. Trong tiếng chém giết cùng kêu khóc, Mặc Tu Nghiêu hờ hững xoay người đi, chỉ lưu lại một bóng lưng lạnh lùng như tuyết cùng giọng nói âm lãnh trầm thấp, “Long Dương, Bản vương muốn ngươi và dân chúng toàn thành chôn theo!.”

Cuộc chiến công thành kịch liệt không ngừng, lần này hai bên đều hiểu không còn là tiểu đả tiểu nháo như mấy ngày trước đó. Trừ phi một bên thất bại, một bên toàn thắng nếu không thì chính là không chết không thôi. Có lẽ bởi vì mấy trăm dân chúng Đại Sở vô tội trên đầu thành kích thích mà binh lính Mặc gia quân tiến công càng thêm hãn dũng, sau mấy canh giờ, phòng ngự Biện thành rốt cuộc dần có khuynh hướng lụn bại.

Trong thành, Long Dương ảm đạm ngồi trong gian phòng trống xuất thần. Lão biết Chu Diễm đã chết. Không bao lâu nữa Biện thành cũng sẽ bị phá. Lúc tuổi già còn có thể tái chiến sa trường, có lẽ là vận may của lão. Nhưng mà một trận thảm bại chẳng biết tại sao như vậy khiến lão khó có thể đối mặt. Chuyện lần này cũng là sai lầm lớn nhất của ông, lời nói Mặc Tu Nghiêu lúc rời đi, ông nghe được rõ ràng. Dân chúng toàn thành cùng chôn theo! Mặc Tu Nghiêu muốn tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành! Đối với lời nói của Mặc Tu Nghiêu…. Long Dương không hề hoài nghi. Lúc trẻ, chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành lão cũng không phải chưa từng làm, nếu không cũng sẽ không có danh hiệu sát thần Tây Vực này. Thậm chí, nếu như là lúc còn trẻ thì lão cũng không cảm thấy Mặc Tu Nghiêu giết hại dân trong thành có gì không đúng. Nhưng mà hôm nay…chung quy cũng già rồi. Trong Biện thành còn vài chục vạn dân chúng, nếu quả thật Mặc Tu Nghiêu tàn sát hàng loạt dân trong thành….

“Tướng quân!.” Binh lính ngoài cửa có chút vội vàng tiến lên bẩm báo.

Binh lính nói: “Bên Đông thành sắp không giữ nổi nữa, Xin tướng quân mau chóng rút lui.”

“Rút lui?” Long Dương cau mày hỏi: “Ai nói muốn rút lui ?” Có lẽ là giọng nói Long Dương quá mức bén nhọn, binh lính cẩn thận bẩm báo nói: “Là Thế tử Trấn Nam Vương, Thế tử Trấn Nam Vương nói Biện thành không giữ được, muốn rút lui đến Dung thành, ở đó tiếp tục ngăn trở bước chân Mặc gia quân.”

Long Dương lắc đầu một cái, cười khổ nói: “ Ngay cả Biện thành còn không chống đỡ nổi Mặc gia quân thì Dung thành một kích cũng không chịu nổi làm sao có thể chống đỡ Mặc gia quân? Ngu xuẩn! Toàn quân lưu lại, ở trong thành cùng Mặc gia quân chiến đấu trên đường phố, có lẽ vẫn có thể tiêu hao phân nửa binh mã Mặc gia quân!.” Chiến đấu trên đường phố chính là đem mạng người trừ bỏ, không liên quan đến chiến thuật mưu kế gì cả. Huống hồ bọn họ trong thành có thể chiếm thế chủ động,năng lực của Mặc gia quân và đại quân Tây lăng chênh lệnh không nhiều, ít nhất thì Long Dương có lòng tin hai binh lính Tây Lăng tuyệt đối có thể đối phó một Mặc gia quân. Như vậy, ít nhất có thể tiêu diệt một nửa binh mã Mặc gia quân ở Biện thành, quân phòng thủ ở phía sau mới có thể giữ chân được Mặc gia quân.

Người binh lính kia có chút do dự nhìn Long Dương một chút nói: “Nhưng mà…. Thế tử Trấn Nam Vương đã mang theo binh mã chuẩn bị rút lui rồi ạ.”

“Cái gì?” Long Dương đột nhiên đứng dậy, binh lính vội vàng nói: “Thế tử Trấn Nam Vương nói nếu để Mặc gia quân tiến công vào thành thì không còn kịp nữa. Cho nên đã lĩnh suất mười mấy vạn binh mã còn lại chuẩn bị từ cửa Tây rút lui ra ngoài rồi.”

Long Dương nhanh chóng đi ra ngoài cửa vừa nói: “Ngu xuẩn! Trong tiểu thành trước mặt còn có mấy vạn Mặc gia quân coi chừng, hắn muốn rút lui về đâu!.”

Thời điểm Long Dương chạy tới Tây thành thì chỉ còn thấy vó ngựa đại quân Tây Lăng đã đi xa, bụi tung mù mịt. Lôi Đằng Phong mang theo đại quân tinh nhuệ nhất của Tây Lăng cũng là mười mấy vạn đại quân đứng đầu, những nhân mã này vừa rút lui ra ngoài thì phòng ngự vốn coi là chắc chắn nhất thời mở ra mấy lỗ hổng lớn. Mặc gia quân giống như thủy triều trào vào trong thành. Tại cửa Tây, Long Dương mệt mỏi nhắm mắt, thấp giọng thở dài nói: “Chu Diễm….Chúng ta đều xong rồi…”

Mặc dù nói Lôi Đằng Phong mang đi phần lớn người nhưng dù sao binh lính Tây lăng cũng không phải để trang trí. Đến khi Mặc gia quân chân chính chiếm được Biện thành thì đã là buổi trưa ngày hôm sau. Liên tục chém giết một ngày một đêm, cho dù là mấy tướng sĩ dũng mãnh thiện chiến trứ danh của Mặc gia quân thì cũng mệt mỏi không nhẹ. Ai nấy đều ánh mắt đỏ rực khắp người mệt mỏi, đợi đến khi hoàn toàn quét sạch quân coi giữ Tây Lăng trong thành thì tất cả binh lính đều phát ra từng trận hoan hô. Có nhiều người trực tiếp ngồi xuống mái hiên bên cạnh ngủ thiếp đi.

Giữa trưa, dưới ánh mặt trời chói chang, đoàn người Mặc Tu Nghiêu mới bước vào trong Biện thành. Nhìn đường cái đầy thi thể tướng sĩ hai quân còn chưa kịp dọn dẹp, hai bên đường rất nhiều binh lính trực tiếp ngủ trên mặt đất. Mặc Tu Nghiêu khoát tay ngăn trở người bên cạnh muốn cao giọng thông báo. Vừa lướt qua từng cỗ thi thể đi về phía trước, vừa thấp giọng hỏi: “Long Dương đang ở đâu?”

Trác Tĩnh thấp giọng nói: “ Long Dương đang ở trong một gian phòng trống bên thành Tây. Đã có người canh chừng ở đó. Mặt khác, Long Dương để không ít dân chúng trong thành chạy ra ngoài….” Cõ lẽ là vì lời Mặc Tu Nghiêu nói muốn dân chúng toàn thành chôn theo….cho nên ngày hôm qua, đêm vừa xuống Long Dương liền mở cửa thành Tây, thả rất nhiều dân chúng ra ngoài. Mặc gia quân kỷ luật nghiêm minh, mặc dù Mặc Tu Nghiêu có nói như vậy nhưng rốt cuộc cũng không chính thức hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân trong thành, cho nên khi giao chiến, chỉ cần dân chúng bình thường không ngăn trở hay công kích thì bọn họ sẽ không động thủ với dân chúng. Tối qua, ước chừng có gần nửa dân chúng chạy ra ngoài.

Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý lắc lắc đầu nói: “Đi xem Long Dương một chút. Bên Vương phi thế nào rồi?”

Trác Tĩnh nói: “Tối hôm qua Lôi Đằng Phong mang người bỏ chạy, ở phía Tây đánh một trận với Trương tướng quân. Mang theo khoảng hai ba vạn tàn quân xông ra. Vương phi hạ lệnh tạm ngừng truy kích, toàn quân ở Biện thành chỉnh đốn hai ngày. Ước chừng một hồi nữa Vương phi sẽ trở về.” Nghe vậy, trong mắt Mặc Tu Nghiêu xẹt qua một tia ấm áp, nhàn nhạt nói: “ Sai người quét dọn chiến trường, để cho binh lính phía dưới nghỉ ngơi thật tốt. Đi đem Long Dương tới đây.”

“Vâng, Vương gia.”

Trác Tĩnh lĩnh mệnh rời đi, Mặc Tu Nghiêu xoay người đi tới phủ Thái Thú trong Biện thành. Phủ Thái Thú đã sớm có người xử lý xong xuôi, vốn là chiến sự trong thành cũng không ảnh hưởng quá lớn đến tòa phủ này. Đám quan văn chưa kịp chạy trốn trong Biện thành cũng đã bị Mặc gia quân nhốt ở nơi này. Vừa nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào, những quan viên Tây Lăng này thần thái khác nhau, van xin có mà kiên nghị bất khuất có, sợ hãi và oán hận cũng có. Lúc này Mặc Tu Nghiêu không có tâm tư để ý đến bọn họ, trực tiếp phất tay một cái cho người mang xuống. Ngồi xuống nghỉ ngơi không lâu, thị vệ ngoài cửa liền đi vào bẩm báo, “Vương gia, đã dẫn Long Dương.”

Mặc Tu Nghiêu mở mắt, đáy mắt tràn ngập lạnh lẽo, “Cho hắn đi vào.”

Chỉ chốc lát sau, Long Dương chầm chậm bước vào. Trác Tĩnh đi sau nhưng cũng không sai người áp tải lão. Long Dương vẫn một thân xiêm áo vải thô màu trắng, nhìn qua càng thêm già nua mệt mỏi so với mấy ngày trước. Dõi mắt nhìn lại phảng phất như một lão nhân sơn dã bình thường, không chút nào nhìn ra bộ dáng tàn nhẫn đem dân chúng vô tội ra làm khiên đỡ trên cổng thành hôm đó.

Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nhìn lão nhàn nhạt nói: “Phụng Thiên đại tướng quân, hạnh ngộ.”