Thịnh Thế Đích Phi

Chương 366: Hách Liên binh bại



Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

“Tại hạ thành tâm muốn mời Vương phi đến Bắc Nhung làm khách, Vương phi cần gì phải lạnh lùng như vậy?”

Nghe Hách Liên Bằng nói….khóe môi Diệp Ly hơi cong lên, lạnh nhạt nói: “ Bản phi cũng thành tâm thành ý mời Hách Liên tướng quân lưu lại chốc lát, tướng quân cần gì phải vội vã rời đi như vậy?” Hách Liên Bằng thấy khoảng cách hai người hiện giờ quả thật đã quá xa, rất bất đắc dĩ. Không phải hắn vội vã rời đi mà là hiện tại không đi chỉ sợ thật sự không đi được nữa. Kỳ Lân Mặc gia quân quả nhiên không giống người thường. Mấy người bên cạnh Diệp Ly kia… một mình nam tử áo đen thì Hách Liên Bằng không để vào mắt nhưng mấy người này hợp lực này cùng nhau xuất thủ lại khiến hắn cảm thấy nguy hiểm. Cho nên mới không thể không rút lui ra xa.

Hách Liên Bằng có chút tiếc nuối nhìn Diệp Ly nói: “Nghe nói Kỳ Lân là do Định vương phi tự tay huấn luyện ra, quả nhiên không giống người thường. Khó trách Định Vương vì Vương phi mà ngay cả đại doanh Bắc Nhung cũng dám xông vào.”

Nghe vây, Diệp Ly không khỏi sửng sốt trầm giọng nói: “Ngươi nói gì?”

Thấy nàng phản ứng như vậy, Hách Liên Bằng cũng ngẩn ra. Mặc Tu Nghiêu một mình một ngựa xông vào đại doanh Bắc Nhung chém giết máu chảy thành sông, chuyện lớn như vậy, theo lý mà nói trên dưới Mặc gia quân đã sớm tuyên dương ồn ào xôn xao mới phải. Làm sao hắn biết được Mặc Tu Nghiêu sợ Diệp Ly biết chuyện sẽ tức giận, hạ nghiêm lệnh không cho đem chuyện này truyền ra ngoài, mà đại quân Bắc Nhung cũng không chủ động đi nói ra chuyện ném mặt mũi mình như vậy. Cho tới bây giờ, Diệp Ly vẫn chưa nghe được tin tức kia.

Nhưng mà dù gì cũng đã nói ra rồi, Hách Liên Bằng cũng không thèm để ý nói ít đi vài câu. Mỉm cười nhìn Diệp Ly nói: “ Trước đó vài ngày Định vương một người một ngựa một kiếm xông vào đại doanh Bắc Nhung giết qua giết lại, thì ra Vương phi còn chưa biết sao?”

Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, nhàn nhạt nói: “Đa tạ tướng quân đã báo, hiện tại biết rồi.”

Thấy Diệp Ly phản ứng không như mình dự đoán, giống như chuyện vừa nghe được không phải chuyện lớn gì vậy. Hách Liên Bằng có chút thất vọng nhún vai cười nói: “Xem ra hôm nay không mời được Vương phi đại giá, chúng ta còn nhiều thời gian. Bản tướng quân cũng muốn nhìn một chút xem đại doanh núi Linh Thứu của Vương phi có thể thủ đến khi nào.” Nói xong, Hách Liên Bằng cũng không dừng lại, phi thân lùi về sau. Hắn thân là chủ soái một quân, tất nhiên không thể rời chiến trường quá lâu.

Lâm Hàn đứng bên cạnh nhìn Diệp Ly mặt vô biểu tình một cái, cẩn thận nói: “Vương phi bớt giận, nếu trung quân bên kia không truyền tới tin tức gì thì hẳn là Vương gia an toàn không có gì đáng lo.” Mặc Tu Nghiêu vì không để cho Diệp Ly biết chuyện này cho nên không chỉ Diệp Ly mà ngay cả mọi người trong đại doanh núi Linh Thứu bên này cũng giấu. Cho nên, Lâm Hàn nghe được tin này khiếp sợ không ít hơn Diệp Ly bao nhiêu.

Diệp Ly trầm mặc hồi lâu, mới thở dài nói: “Đợi nơi này đánh xong, trở về rồi hãy nói.” Thay vì nói Diệp Ly giận Mặc Tu Nghiêu gạt nàng chuyện quan trọng như vậy thì không bằng nói là khiếp sợ cùng chua xót trong lòng. Diệp Ly vẫn luôn biết, Mặc Tu Nghiêu đối với mình rất tốt, có thể nói kiếp trước kiếp này cũng không có ai đem mình trở thành người quan trọng nhất như hắn. Nếu nói lần này Mặc Tu Nghiêu cao hứng chạy tới đại doanh Bắc Nhung chém giết một hồi, dù là ai cũng sẽ không tin. Chỉ vì mình bị Hách Liên Bằng tập kích, Mặc Tu Nghiêu lại có thể làm đến như vậy…. Diệp Ly đột nhiên có chút hối hận lúc trước mình rời trung quân tới núi Linh Thứu. Có lẽ, nàng nên ở bên cạnh hắn….

Nhưng mà, hối hận chẳng qua là tâm tình nhất thời. Diệp Ly vĩnh viễn đủ lý trí, nàng không cho rằng mình là sự tồn tại không thể thiếu nhưng cũng biết mình nên ở vị trí nào mới tốt cho toàn cục. Lý trí như vậy, ở một vài thời điểm thoạt nhìn có chút lạnh nhạt thậm chí lạnh lùng nhưng đây không phải là một phương thức thành toàn cho người mình yêu sao? Chỉ có hoàn toàn kết thúc chiến sự này, chỉ có để cho Mặc gia quân và Định Vương phủ tiếp tục trụ vững thì oán hận cùng khúc mắc trong lòng Mặc Tu Nghiêu mới có thể triệt để loại trừ.

Diệp Ly không biết rằng, thời điểm nàng vì Mặc Tu Nghiêu mà lo lắng rối rắm các loại thì Mặc Tu Nghiêu cũng đang ở đây giận dữ vì chuyện của Diệp Ly. Trong đại trướng Mặc gia quân, Mặc Tu Nghiêu âm trầm ngồi trên chủ vị, trầm giọng nói: “Cho nên hiện tại Vương phi và Chu Mẫn chỉ có mười vạn binh mã, bị Hách Liên Bằng dùng hơn hai mươi vạn đJi quân vây dưới chân núi?”

Mọi người trầm mặc một lát, Nam Hầu đừn lên nói: “ Vương gia, mạt tướng cho rằng không hẳn Vương phi bị vây dưới chân núi mà là để Tôn tướng quân và Hà tướng quân tranh thủ thời gian tiêu diệt đại quân Bắc Nhung ở Lạc Châu và Huệ Vân. Một khi Hà Tướng quân và Tôn tướng quân đứng vững thì ba nơi sẽ vây kín, Hách Liên Bằng ngoại trừ binh bại phải phá vòng vây thì không còn con đường nào khác.”

Phượng Chi Dao cũng nói: “Vương gia, thuộc hạ cho rằng Nam hầu nói không sai. Huống hồ núi Linh Thứu dễ thủ khó công. Hách Liên Bằng muốn đánh hạ đại doanh chỉ sợ không dễ như vậy. Mặt khác, núi Linh Thứu cách Hồng Nhạn quan không xa, nếu quả thật có chuyện gì thì Nguyên Bùi lão tướng quân sẽ không bàng quan đứng nhìn.” Những chuyện này đương nhiên không phải Mặc Tu Nghiêu không nghĩ đến, Phượng Chi Dao nói nhiều như vậy chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu nhất thời xúc động để lại chục vạn đại quân chạy đi ứng cứu núi Linh Thứu.

Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu không xúc động như hắn sợ, mặc dù sắc mặt có chút khó coi những cũng không làm việc quá khích.

“Nếu không phải vạn bất đắc dĩ A Ly sẽ không động tới binh mã ở Hồng Nhạn quan. Phượng Chi Dao ngươi lập tức lĩnh suất hai mươi vạn binh mã đi núi Linh Thứu.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.

Phượng Chi Dao nhíu lông mày nói: “Không được, Vương gia. Nếu phái hai mươi vạn binh mã đi cứu núi Linh Thứu thì đại doanh trung quân chỉ có thể….” Phượng Chi Dao tin tưởng lấy năng lực của Mặc Tu Nghiêu, ba mươi vạn đại quân đối phó bảy tám chục vạn đại quân Bắc Nhung chưa chắc đã rơi xuống thế hạ phong. Nhưng mà cũng phải nhìn xem là lúc nào, nơi nào. Hiện giờ hai quân cơ hồ có thể nói là mặt đối mặt, lúc giao tranh cho dù Mặc gia quân có lợi hại đi chăng nữa thì cũng không thể địch nổi nhiều quân địch như vậy. Quan trọng hơn là, đem nhiều binh mã tinh nhuệ đặt vào núi Linh Thứu như vậy căn bản là lãng phí.

Mặc Tu Nghiêu đương nhiên biết mình an bài không hợp lý, trầm mặc chốc lát rốt cuộc vẫn khoát khoát tay ý bảo thu hồi lời mới nói.

“Vương gia nếu tin tưởng thì để tại hạ đi núi Linh Thứu được không?” Hàn Minh Nguyệt ngồi ở dưới cùng Hàn Minh Tích đột nhiên mở miệng nói. Mọi người đều sửng sốt, cựu thần Định vương phủ đều biết công tử Minh Nguyệt đã từng là huynh đệ tốt của Định Vương, mặc dù không biết tại sao trở mặt nhưng thái độ Định Vương đối với Hàn Minh Nguyệt mấy năm nay thế nào tất cả mọi người đều nhìn vào trong mắt. Nói hờ hững là còn nhẹ, nếu không phải nể mặt Hàn Minh Tích, chỉ sợ Ly thành sớm đã không có chỗ cho công tử Minh Nguyệt dung thân. Cho dù năng lực công tử Minh Nguyệt hơn xa gia chủ Hàn gia là Hàn Minh Tích nhưng Định Vương phủ giống như coi Hàn Minh Nguyệt không tồn tại, có chuyện đều giao cho Hàn Minh Tích, cùng Hàn Minh Tích thương lượng. Cho tới giờ, công tử Minh Nguyệt rõ ràng quyền lợi hay địa vị gì cũng không có, nhưng vẫn bận rộn giúp đỡ đệ đệ mình dọn dẹp các loại cục diện rối rắm.

Chính vì vậy mặc dù Hàn Minh Tích và Hàn Mình Nguyệt luôn luôn đi cùng nhau nhưng Hàn Minh Nguyệt chưa từng công khai mở miệng bất cứ ý kiến gì. Lúc này đột nhiên mở miệng thật sự khiến mọi người có chút ngoài ý muốn. Đám người Nam hầu không biết nửa điểm ân oán giữa Hàn Minh Nguyệt và Mặc Tu Nghiêu, lúc này mới nhớ ra công tử Minh Nguyệt này năm đó cũng là một nhân vật kinh thái tuyệt diễm, trước mắt không khỏi sáng lên.

Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, đang định cự tuyệt, tính phái Phượng Chi Dao dẫn người đưa Diệp Ly về thì thấy Hàn Mình Nguyệt cười nhạt nói: “ Đánh trận ta một chữ cũng không biết. Nhưng mà bàn về cứu người thì ta thông thạo hơn Phượng Tam một chút.” Võ công Hàn Mình Nguyệt cao hơn Phượng Chi Dao hơn nữa hắn không phải thuộc hạ Định vương phủ. Nếu vào thời điểm nguy hiểm mà Diệp Ly không chịu rời đi, thì cho dù là Phượng Chi Dao cũng không làm gì được nhưng nếu là Hàn Minh Nguyệt thì không cần băn khoăn điều này. Trước dùng sức mạnh rồi tính, phần thắng của Hàn Mình Nguyệt cũng cao hơn Phượng Chi Diêu một chút.

Trong đầu Mặc Tu Nghiêu chuyển một cái, gật đầu nói: “Được. Ngươi đi. Hàn Minh Tích lưu lại.” Nếu A Ly xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn, Bản vương lập tức đem Hàn Mình Tích ra cạo. Thấy ánh mắt uy hiếp của Mặc Tu Nghiêu nhưng Hàn Minh Nguyệt cũng không để ý, cười nhạt nói: “ Cứ như vậy đi. Ta đi chuẩn bị một chút rồi sẽ xuất phát.” Thật ra thì Mặc Tu Nghiêu lo lắng là thừa, chỉ bằng tâm ý của Hàn Minh Tích đối với Diệp Ly, hắn cũng sẽ không làm tổn hại Diệp ly. Dù sao, trên đời này…hắn cũng chỉ còn lại một người thân duy nhất.

Khóe miệng Hàn Minh Tích giật giật, rồi lại nhịn không nói gì. Không chỉ vì hắn lo lắng cho Diệp Ly mà lần này còn là cơ hội tốt để đại ca nghịch chuyển tình hình. Chỉ cần Hàn Mình Nguyệt có thể bảo vệ Diệp Ly bình an, quan hệ giữa Định Vương và đại ca nhất định sẽ hòa hoãn hơn nhiều. Những năm này nhìn huynh trưởng vì mình mà vất vả bận rộn cái gì cũng không có, trong mắt người ngoài giống như công tử Minh Nguyệt lại loại người phải dựa dẫm vào đệ đệ mà sống, Hàn Minh Tích không phải không đau lòng. Tô Túy Điệp đã chết nhiều năm như vậy, cho dù là trừng phạt thì bấy nhiêu đó cũng đã đủ. Hắn không hi vọng quan hệ Đại ca và Định vương có thể khôi phục lại như lúc trước, có rất nhiều thứ một khi bể nát thì không cách nào tu bổ. Nhưng mà ít nhất có thể làm cho Đại ca có được đãi ngộ công bằng hoặc là khiến hắn có thể tự do đến nơi mình muốn.

“Đại ca, trên đường cẩn thận.” Hàn Minh Tích nhìn Hàn Minh Nguyệt nói.

Hàn Minh Nguyệt cười nhạt, phất tay một cái ý bảo hắn không cần lo lắng, xoay người ra khỏi đại trướng.

Phượng Chi Dao nhìn vạt áo Hàn Minh Nguyệt biến mất sau cửa lều, trong lòng không khỏi thầm thở dài. Ban đầu vì một Tô Túy Điệp mà công tử Minh Nguyệt kinh thái tuyệt diễm rơi xuống hoàn cảnh này. Mà đã từng là huynh đệ tốt của hắn – Định vương điện hạ cũng không tốt hơn là bao, vì Định Vương phi mà làm ra một đống chuyện kinh thiên động địa. Duy chỉ một điều là ánh mắt Mặc Tu Nghiêu tốt hơn Hàn Minh Nguyệt không biết bao nhiêu lần.

Trong đại trướng trầm mặc chốc lát, Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Truyền lệnh của Bản vương, tam quân chờ lệnh. Toàn lực tấn công đại quân chủ lực của Bắc Nhung!.”

Mọi người trong lòng run lên, đứng dậy lên tiếng: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Bên mép Mặc Tu Nghiêu dâng lên một tia cười lạnh, “Đánh Gia Luật Dã một trận hung hăng cho bản vương, Bản vương muốn nhìn một chút xem, Hách Liên Bằng đến cùng có tới cứu hay không.”

Chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua trong trướng, các tướng lĩnh không khỏi run lên: Lạnh quá…..

Trên núi Linh Thứu, Diệp Ly nhìn Hàn Minh Nguyệt đột ngột xuất hiện trước mặt có chút kinh ngạc, “ Tại sao công tử Minh Nguyệt đột nhiên tới đây?” Hàn Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Không phải là phụng mệnh Vương gia tới mời Vương phi di giá sao?”

Diệp Ly không che dấu nét hoài nghi trong đáy mắt, mỉm cười nhìn Hàn Minh Nguyệt. Hàn Minh Nguyệt không để tâm nhún nhún vai nói: “Vốn là Tu Nghiêu tính phái Phượng Chi Dao mang hai mươi vạn binh mã tới tăng viện núi Linh Thứu, Phượng Tam vất vả lắm mới khuyên lại được.”

Diệp Ly gật đầu nói: “Ta tin lời ngươi nói, nhưng ta sẽ không đi cùng ngươi.”

Hàn Minh Nguyệt khẽ cau mày, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng nói: “ Hách Liên Bằng đánh tới đỏ mắt, không biết điều từ đâu không ít binh mã đến đây. Hôm nay binh lực vây quanh núi Linh Thứu không dưới ba mươi vạn. Một khi núi Linh Thứu bị công phá, hắn có nhân cơ hội đó xua binh đánh Hồng Nhạn quan hay không còn khó mà nói, cho dù hắn không tiến lên thì chỉ cần hắn xoay người đi đối phó Hà Túc và Tôn Diệu Võ thì bọn họ chỉ sợ sẽ toàn quân bị diệt.

Hàn Minh Nguyệt thở dài nói: “Cho nên Vương phi tính ở lại kìm chân hắn?”

Diệp Ly gật đầu nói: “ Hành quân đánh giặc sĩ khí rất quan trọng, trong trường hợp khốn thủ một chỗ thì sĩ khí càng quan trọng hơn. Ta thân là thống soái một quân, nếu lúc này lâm trận bỏ chạy, không cần Hách Liên Bằng công kích, chỉ sợ không bao lâu nữa quân lính ở đại doanh núi Linh Thứu sẽ tan rã.” Binh lính nơi này không hoàn toàn là Mặc gia quân ý chí sắt đá thân kinh bách chiến, trong đó phần lớn là tàn binh Đại Sở và binh lính Bắc Cảnh mới đầu nhập vào Định Vương phủ không lâu.

Hàn Minh Nguyệt nhìn Diệp Ly hồi lâu, nhẹ giọng thở dài nói: “Ngươi quả nhiên không giống các cô gái khác. Khó trách….Cũng được, nhưng nếu ta không mang được ngươi trở về chỉ sợ sẽ không hay ho, nên ta cũng muốn nhìn một chút Định Vương phi rốt cuộc có thể làm đến mức nào.”

Diệp Ly rất hiểu ý của hắn, cười nhạt nói: “Thật ra thì Tu Nghiêu lo lắng quá mức rồi. Có Kỳ Lân ở đây, cho dù binh bại thì ta cũng sẽ không bị nguy hiểm gì.”

“Trong chiến loạn, đao kiếm không có mắt.” Bên trong thiên quân vạn mã, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không dám nói là có thể toàn thân trở lui. Huống hồ Mặc Tu Nghiêu luôn cực kỳ lo lắng cho Diệp Ly, quan tâm quá sẽ loạn, không yên lòng là điều tự nhiên.

“Vương gia đi đại doanh Bắc Nhung có bị thương không?” Sau khi thuyết phục Hàn Minh Nguyệt, Diệp Ly mới chuyển đến đề tài mình quan tâm. Mặc dù biết Mặc Tu Nghiêu không sao nhưng vẫn không nhịn được muốn hỏi rõ ràng một chút. Người Định vương phủ e ngại mệnh lệnh của Mặc Tu Nghiêu cho nên nàng cũng không muốn làm khó bọn họ, vừa đúng lúc Hàn Minh Nguyệt lại không phải người bị Mặc Tu Nghiêu quản chế.

Hàn Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ Diệp Ly lại biết chuyện này. Nghĩ lại liền biết người để lộ là ai. Người Định Vương phủ không ai có gan làm trái lệnh Mặc Tu Nghiêu, cho nên chỉ có thể là người ngoài tiết lộ. Thản nhiên đem chuyện từ đầu đến cuối nói ra một lần, mặc dù Mặc Tu Nghiêu bị thương một chút nhưng lúc trở về bọn họ đã xem qua vết thương cũng không tính là thương hại đến da thịt.

Lúc này Diệp Ly mới thực sự yên lòng, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn rất nhiều.

Hàn Minh Nguyệt tò mò nhìn nữ tử áo trắng dung mạo xinh đẹp, ôn uyển đang ngồi trên chủ vị.Thật ra thì Hàn Minh Nguyệt và Diệp Ly cũng không thân quen cho lắm, mặc dù đã giao thủ mấy lần ngắn ngủi nhưng chưa từng nghiêm túc nói chuyện với nhau lần nào. Nếu như hắn vẫn là bạn chi giao với Mặc Tu Nghiêu như cũ thì có lẽ hắn cũng đã trở thành bạn tốt của vị Định Vương phi này, hoặc giống như mọi người ở Định Vương phủ, thật lòng thán phục nàng. Nhưng từ lúc bắt đầu, hắn đã đứng ở phía đối lập bọn họ, đương nhiên không có bao nhiêu thời gian đi lý giải nữ tử này. Chỉ cảm thấy dung mạo, tài trí, thủ đoạn, thân thủ của Diệp Ly quả thật là nổi bật trong đám nữ tử, có thể nói là hiền thê lương mẫu khó gặp nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu được một cô gái tính tình dịu dàng lạnh nhạt như vậy sao có thể khiến Mặc Tu Nghiêu mê đắm đến thế.

Thật ra chuyện này vốn rất dễ hiểu, giống như thế nhân không cách nào hiểu được tại sao công tử Minh Nguyệt kinh thái tuyệt diễm lại vì một Tô Túy Điệp không có gì ngoài dung mạo mà gần như phá hủy cuộc đời mình, thậm chí còn bồi thêm cả tính mạng vậy. Những chuyện như vậy, rất khó để giải thích…..

Mà bây giờ nhìn Diệp Ly ngồi trên chủ vị, vẻ mặt điềm tĩnh xử lý các loại sổ con chất đống trên bàn đâu vào đấy, Hàn Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình hơi hiểu một chút. Nữ tử này đúng là có khí chất và vẻ đẹp hoàn toàn bất đồng với những cô gái mưu lược khác.

“Hiện tại , ta thật sự có chút hâm mộ Tu Nghiêu và Vương phi.” Hàn Minh Nguyệt có chút cảm thán nói.

Diệp Ly giương mắt nhìn hắn một cái, vứt cho hắn một vẻ mặt nghi hoặc. Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, cười nhạt không nói. Diệp Ly hạ bút, khép lại quyển sổ con cuối cùng, cười nhạt nói: “Có một số việc, nhớ mãi không buông không phải là chuyện tốt. Nếu không tiến về phía trước thì không ai biết liệu phong cảnh trước mặt có đẹp hơn phong cảnh sau lưng không?”

“Nếu không quên được, không buông được thì thế nào?” Hàn Minh Nguyệt có chút xuất thần nói.

Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Trên đường đời, chung quy sẽ có một vài thứ ta không cách nào nắm trong tay được. Bất luận là còn tốt hay đã hỏng, đợi đến rất nhiều năm sau khi ngươi quay đầu lại, thị phi đúng sai, ân oán yên hận thì đó cũng sẽ là một đoạn trí nhớ quý báu trong đời ngươi. Con người, chung quy cũng phải sống vì hiện tại, phải hướng về tương lai.”

Nhìn dáng vẻ Hàn Minh Nguyệt như có điều suy nghĩ, Diệp Ly đột nhiên hỏi: “ Trong lòng công tử Minh Nguyệt có oán hận, là hận Tô Túy Điệp hay hận Mặc Tu Nghiêu?” Đều có khả năng, Hàn Minh Nguyệt vốn là thiên chi kiêu tử nhưng lại vì một nữ tử lợi dụng mình mà mất tất cả, nếu như Tô Túy Điệp vẫn còn sống, nếu như tâm trí Hàn Minh Nguyệt yếu ớt một chút thì nói không chừng Hàn Minh Nguyệt nhất định sẽ hận nàng ta thấu xương. Mà Mặc Tu Nghiêu giết Tô Túy Điệp, những năm này Hàn Minh Nguyệt cũng bị Định Vương phủ quản chế, quả thật Hàn Minh Nguyệt có thể dời mấy phần hận ý này đến trên người Mặc Tu Nghiêu.

Qua nhiều năm như vậy, có rất ít người nhắc tới cái tên Tô Túy Điệp trước mặt Hàn Minh Nguyệt. Hôm nay nghe tới, có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Trầm mặc hồi lâu, Hàn Minh Nguyệt lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Có lẽ là hận bản thân đi.”

“Bất luận là chân ái hay quá yêu thì cũng là một loại trải nghiệm cuộc sống. Nếu như công tử Minh Nguyệt đã đi ra khỏi đoạn chuyện này thì cần gì phải chấp nhất không buông những chuyện đã qua kia? Rốt cuộc thứ công tử chấp nhất là đoạn chuyện này hay là thứ mình đã bỏ ra? Người đã chết, chuyện đã phai, chẳng lẽ công tử muốn vì phần chấp nhất này mà bỏ qua nửa đời còn lại sao?” Diệp Ly nhàn nhạt nói

Hàn Minh Nguyệt trầm mặc hồi lâu, mới đứng lên nói: “Đa tạ Vương phi chỉ điểm. Ta trước đi ra ngoài một chút.”

“Công tử xin cứ tự nhiên.” Diệp Ly cũng không miễn cưỡng. Nói đến vậy, Hàn Minh Nguyệt có nghe vào hay không cũng không nằm trong phạm vi suy tính của nàng nữa. Cùng lắm thì lại giống như mấy năm nay, thêm một người âm thầm chiếu cố hắn là được, có Hàn Minh Tích ở bên, Hàn Minh Nguyệt sẽ không trở thành đại phiền toái gì.

Mặt khác, trong đại doanh đại quân Bắc Nhung dưới chân núi cũng không yên bình. Những ngày qua, Hách Liên Bằng mang theo đại quân từng bước ép tới, trại lính của đại quân Bắc Nhung chỉ cách chân núi Linh Thứu khoảng năm dặm. Mặc dù chưa đánh hạ núi Linh Thứu nhưng đã chặn lại mọi nẻo đường từ trên đỉnh núi xuống. Hách Liên Bằng tin tưởng có vài chục vạn binh mã ở đây, nhiều nhất chưa tới năm ngày tuyệt đối có thể đánh hạ núi Linh Thứu. Đến lúc đó, cho dù Diệp Ly muốn dẫn người phá vòng vây thì mấy vạn nhân mã còn sót lại của nàng ta cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi sự bao vây của mấy chục vạn đại quân. Vừa nghĩ tới đây, Hách Liên Bằng liền cảm thấy mấy ngày nay mình liều lĩnh mạo hiểu triệu tập tất cả binh lực tiến công núi Linh Thứu là hoàn toàn chính xác. Chỉ cần công phá núi Linh Thứu, bắt được Diệp Ly thì cho dù Lạc Châu và Huệ Vân thất thủ thì có sao? Hà Túc và Tôn Diệu Võ kia không phải vì tính mạng của Định Vương phi bọn họ mà ngoan ngoãn nhường lại hai thành trì sao? Thậm chí, chỉ sợ đây cũng là pháp bảo quyết định thắng bại dùng để đối phó Mặc Tu Nghiêu.

Hách Liên Bằng ở Bắc Nhung đã lâu, dĩ nhiên cũng không hiểu về Định Vương phủ và Diệp Ly cho lắm. Cho nên hắn hoàn toàn không để cảnh cáo của Gia Luật Dã trong lòng, tự nhiên cũng không hiểu tại sao quyền quý các nước tình nguyện động thủ với Mặc Tu Nghiêu cũng không dám động đến Diệp Ly. Nếu như có thể thuận lợi bắt sống Định Vương phi, dĩ nhiên là lấy được lá bải tẩy tuyệt hảo. Nhưng, thứ nhất Định Vương phi cũng không dễ bắt như vậy, thứ hai, bắt được cũng chưa chắc Định Vương phi còn sống. Ban đầu Lôi Chấn Đình cũng không định lấy mạng Diệp Ly, nhưng Diệp Ly tình nguyện trụy nhai mà chết cũng không muốn để hắn lấy mình uy hiếp Mặc Tu Nghiêu. Nếu như thật sự giết chết Định Vương phi, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu kia điên lên, khi đó mới thật sự là không chết không thôi. Đặc biệt là sau khi Nhậm Kỳ Ninh gặp xui xẻo, quyền quý các nước đều có chung một nhận thức không cần nói ra lời. Trừ phi giết chết Mặc Tu Nghiêu trước, nếu không, vẫn không nên chọc đến Định Vương phi thì hơn. Diệp Ly là người Mặc Tu Nghiêu quan tâm nhất, nhưng chưa hẳn là nhược điểm của hắn.

Hách Liên Bằng không biết suy nghĩ của những người ngồi trên cao này, cho nên dù hôm đó nhận được một bài học ở đại doanh Bắc Nhung thì Hách Liên Bằng vẫn chưa thực sự buông tha ý định bắt sống Diệp Ly. Chỉ là, hắn không định dùng phương pháp không lên được mặt bàn kia nữa. Hắn sẽ quang minh chính đại đánh bại Diệp Ly, bắt nàng làm tù binh, cho dù là Mặc Tu Nghiêu thì cũng không thể nói gì.

Nhưng lúc này, sắc mặt Hách Liên Bằng có chút khó coi. Mới vừa rồi đại doanh Bắc Nhung tuyền đến mệnh lệnh của Gia Luật Dã, mấy ngày nay đại quân Bắc nhung bị Mặc Tu Nghiêu đánh cho liên tiếp lui về sau, Gia Luật Dã muốn hắn lập tức buông tha núi Linh Thứu, mang binh liên hợp với đại doanh Bắc Nhung đối phó Mặc Tu Nghiêu. Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, mà cứ như vậy rút lui, điều này sao Hách Liên Bằng chịu được?

“Tướng quân, Thất điện hạ ra lệnh….” Nam tử tới truyền lệnh hỏi.

Hách Liên Bằng trầm ngâm chốc lát nói, :” Ngươi trở về bẩm với Thất điện hạ, không quá ba ngày Bản tướng quân có thể phá được núi Linh Thứu, bắt sống Định Vương phi. Đến lúc đó ta sẽ phái binh tăng viện Thất điện hạ.”

Nghe vậy, sắc mặt người truyền lệnh có chút khó coi: “Hách Liên tướng quân, đây là mệnh lệnh của Thất điện hạ.” Bất kể mệnh lệnh của Thất điện hạ là đúng hay sai thì vẫn có câu quân lệnh như sơn, Hách Liên Bằng này thật to gan nên mới không chút suy nghĩ đã khước từ mệnh lệnh của Thất điện hạ. Hách Liên Bằng nói: “Bản tướng quân lập tức đánh hạ núi Linh Thứu, hiện tại rút quân chẳng phải thất bại trong gang tấc sao? Ngươi trở về bẩm báo Thất điện hạ, Thất điện hạ nhất định sẽ hiểu.”

Người truyền lệnh tức giận, cả giận nói: “ Chẳng lẽ Thất điện hạ lại không biết tướng quân đang tấn công núi Linh Thứu sao? Nhưng hiện nay toàn quân đã phải lui về sau, duy chỉ có tướng quân vẫn muốn tiến về phía trước, nếu như lọt vào nội địa Đại Sở, chẳng phải cánh quân cô độc của tướng quân không có chỗ dùng sao?” Hắn không dám nói, nếu không phải Hách Liên Bằng ngươi từng bước ép sát tấn công núi Linh Thứu thì Định Vương như thế nào lại điên cuồng công kích đại doanh Bắc Nhung.

Hách Liên Bằng không vui, xụ mặt xuống nói: “Ngươi chỉ cần trở về đem lời của Bản tướng quân bẩm báo cho Thất điện hạ là được. Một tên chân chạy truyền lệnh nho nhỏ như ngươi há có thể chất vấn đại sự trong quân hả?”

Người kia nổi đóa, biết không lay chuyển được Hách Liên Bằng nên chỉ hừ một tiếng xoay người ra khỏi doanh trại, cưỡi khoái mã chạy về đại doanh Bắc Nhung.

Thấy Hách Liên Bằng dùng ba lời đã khiến người truyền tin của Gia Luật Dã tức giận bỏ đi, các tướng lĩnh đang ngồi đó cũng có chút lo lắng. Hách Liên Bằng là con nuôi của Hách Liên Chân, thì có lẽ không sao. Nhưng mà ngộ nhỡ Thất điện hạ trách tội xuống thì mấy thuộc hạ như bọn họ không gánh nổi. Một tướng lĩnh đứng dậy, do dự một chút khuyên nhủ: “Tướng quân, Thất điện hạ gọi ta trở về. Chắc hẳn là chiến sự nguy cấp, chúng ta không phải nên…”

Hách Liên Bằng lạnh nhạt nói: “Trong đại doanh của Thất điện hạ có bảy tám chục vạn binh mã, Mặc gia quân còn chưa đến năm mươi vạn người. Nói vậy chờ hai ba ngày hẳn là không vấn đề gì. Chúng ta cần phải nhanh chóng đánh hạ Núi Linh Thứu, bắt sống Định Vương phi. Như vậy Thất điện hạ không những không trách tội mà càng cao hứng khen ngợi các ngươi. Không cần nói nữa, truyền lệnh của ta, trong vòng ba ngày nhất định phải đánh hạ núi Linh Thứu.”

Những người khác liếc mắt nhìn nhau, có người nói: “Nhưng mà….Cho dù chúng ta hạ được núi Linh Thứu thì cũng chưa chắc bắt được Định vương phi mà. Thủ hạ của Định Vương phi là Kỳ Lân rất lợi hại, cho dù không địch lại thiên quân vạn mã nhưng che chở Định Vương phi chạy trốn hẳn là không thành vấn đề.” Hách Liên Bằng lạnh nhạt nói: “Bản tướng quân tự có chủ trương, bọn ngươi chỉ cần toàn lực tiến công đánh hạ núi Linh Thứu là được.”

Hách Liên Bằng khư khư cố chấp, các tướng lĩnh khác cũng không thể làm gì được. Dù sao trừ phi Gia Luật Dã đương trường bãi bỏ chức quan của hắn, nếu không Hách Liên Bằng vẫn là Đại tướng quân, vẫn là thống soái của bọn họ, bọn họ chỉ có thể nghe lệnh hắn mà hành sự.

Trên núi Linh Thứu, các tướng sĩ rõ ràng cảm nhận được thế công dưới chân núi ngày càng mãnh liệt, giống như có gì đó đang đè ép những binh lính Bắc Nhung vốn hung hãn kia càng thêm không sợ chết không ngừng vọt lên núi. Như vậy áp lực của Mặc gia quân càng tăng thêm nhiều. Gần như là một ngày người hai canh giờ không phút nào nghỉ ngơi, luôn luôn phải canh giữ phòng tuyến, rất nhiều binh lính mệt mỏi không chịu nổi.

Nhưng mắt thấy ba ngày đã qua, mặc dù mấy lần binh lính Bắc Nhung suýt nữa đã xông lên được sườn núi nhưng vẫn bị binh sĩ Mặc gia quân ngoan cường đuổi xuống. Hách Liên Bằng giận đến hai mắt phiếm hồng, nhìn chằm chằm tinh kỳ tung bay trên doanh trại Mặc gia quân nơi sườn núi, hai mắt bốc lên từng trận sát khí.

“Định Vương phi, lập tức bảo người của ngươi đầu hàng, nếu không, đừng trách Bản tướng quân phóng hỏa đốt núi.” Tiếng nói của Hách Liên Bằng mang theo nội lực truyền từ dưới núi lên. Lời này vừa nói ra, không chỉ Mặc gia quân trên núi mà ngay cả tướng lĩnh đi theo Hách Liên Bằng cũng sợ hết hồn. Lúc này đã cuối tháng chín, là thời điểm cây cối rụng lá, nếu Hách Liên Bằng thật sự phóng hỏa đốt núi, chỉ sợ không chỉ mình núi Linh Thứu gặp tai ương.

Trên núi, Hàn Minh Nguyệt đứng bên cạnh Diệp Ly mỉm cười nhìn cô gái sắc mặt vẫn trấn định như thường nói: “Vương phi, nếu Hách Liên Bằng thật sự phóng hỏa đốt núi thì chúng ta liền xong rồi.”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Lấy võ công của công tử Minh Nguyệt, lửa trên núi này sao có thể làm gì được công tử?”

Hàn Minh Nguyệt thản nhiên cười một tiêng, đúng là hắn không lo lắng. Cho dù Hách Liên Bằng phóng hỏa thì hắn cũng có thể dễ dàng mang Diệp Ly phá vòng vây ra ngoài. Chỉ là, chiến sự đã đến nước này, Hàn Minh Nguyệt thật tò mò không biết Diệp Ly tính giải quyết khốn cục trước mắt thế nào, “Vương phi có cách nào phá rách vòng vây của Hách Liên Bằng không?”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Không có. Chân núi có hơn hai mươi vạn đại quân vây khốn, cho dù có phá vòng vây thì mấy vạn người của ta cũng không xông ra được.”

“Vậy Vương phi định làm thế nào?”

Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Tiên hạ thủ vi cường.”

Hàn Minh Nguyệt sửng sốt, không hiểu lời này của Diệp Ly có ý gì. Diệp Ly từ trên cao nhìn xuống đại doanh của Hách Liên Bằng dưới chân núi, thản nhiên nói: “Bàn về hỏa công, nó…. mới là ông tổ.”

Dứt lời, cũng không quản Hàn Minh Nguyệt có nghe hiểu không, Diệp Ly quay ra hỏi Lâm Hàn: “Đồ hôm qua ta cho người chuẩn bị đã làm xong chưa?” Lâm Hàn gật đầu nói: “Khởi bẩm Vương phi, chuẩn bị xong rồi.”

Hàn Minh Nguyệt tò mò nói : “Vương phi biết trước Hách Liên Bằng sẽ đốt núi sao?” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không biết, chẳng qua là hắn không định đốt núi thì ta cũng sẽ làm vậy. Nếu không, chúng ta ngay cả một ngày cũng không thể trụ thêm.”

Chỉ chốc lát sau, Lâm Hàn mang tới một thứ đồ gì đó trông giống như đèn lồng, mặc dù thủ công đơn sơ nhưng Hàn Minh Nguyệt vẫn nhìn ra đây đúng là một cái đèn lồng. Không hiểu nhìn Diệp Ly nói: “Thứ đồ chơi này không phải là đèn lồng đấy chứ?”

Diệp Ly gật đầu cười nói: “Đây đúng là đèn lồng, gọi là đèn Khổng minh.”

“Thứ này dùng để làm gì?” Gặp qua vô số loại đèn lồng tinh xảo, Hàn Minh Nguyệt thưởng thức chiếc đèn lồng đơn sơ trong tay lơ đễnh nói. Diệp Ly cười híp mắt nhìn đèn lồng nói: “Cái này hả, lát nữa Hàn công tử sẽ biết thôi.”

Rất nhanh, Hàn Minh Nguyệt liền biết Diệp ly tính làm cái gì. Chỉ thấy vô số đèn lồng từ từ bay lên trời, chậm rãi hướng về phía đại doanh Bắc Nhung. Bởi vì lúc này là ban ngày, lại đang chiến tranh, cho nên nhất thời người Bắc Nhung cũng không chú ý tới rất nhiều đèn lồng đang bay trên đầu. Hoặc có lẽ, bọn họ có thấy nhưng không để ý mà thôi.

Diệp Ly hài lòng nhìn mấy ngọn đèn khổng minh này bay đến vị trí mà mình dự tính, sau đó từ từ rơi xuống.

“A?” Hàn Minh Nguyệt kinh ngạc, những đèn lồng này có thể bay lên đã đủ khiến Hàn Minh Nguyệt kinh ngạc không dứt, huống hồ nay lại có thể rơi xuống đúng vị trí như vậy, Nếu không phải thiên chân vạn xác biết DIệp Ly là người bình thường thì Hàn Minh Nguyệt đã cho rằng nàng ấy sử dụng yêu pháp gì đó, “ Trong mấy ngọn đèn kia có không ít gỗ tẩm dầu, cho nên không thể đốt xong nhanh như vậy, Vương phi là muốn…”

Hàn Minh Nguyệt nhanh chóng hiểu được tính toán của Diệp Ly, Diệp Ly đây là muốn lợi dụng những cây đèn chứa gỗ tẩm dầu này phát tán đến đại doanh dưới chân núi hoặc trên người Bắc Nhung, sau đó….

Quả nhiên, chỉ nghe Diệp Ly trầm giọng nói: “Bắn tên.” Vài chục mũi tên được tẩm lửa phá không bắn về phía những ngọn đèn vẫn ở trên trời chưa rơi xuống kia. Vì vậy, người dưới chân núi đều nhận ra mười mấy hỏa cầu đang từ trên trời rơi xuống, có cái rơi trên thân người, cóc cái rơi xuống doanh trướng đựng lương thảo trong quân, rất nhanh đã bắt lửa. Không lâu sau, đại doanh Bắc Nhung dưới chân núi đã biến thành biển lửa.

Như vậy, trước hết binh mã Bắc Nhung nào có tâm tư tiến lên tấn công phóng hỏa đốt núi, chỉ có thể vội vàng trở về cứu lửa. Nhưng mà khắp nơi trong đại doanh đều rơi đầy gỗ tẩm dầu, chỉ chốc lát, lửa đã lan tràn khắp nơi không thể cứu. Trong tiếng hô vang của Mặc gia quân, Diệp Ly hạ lệnh, “ Xuống núi từ phía Nam, rút lui về Hồng Nhạn quan.”

Chuyện này vừa xong, Hách Liên Bằng nhất định sẽ giận điên lên. Đến lúc đó quả thật có khả năng tiến lên phóng hỏa đốt núi, Diệp Ly đương nhiên không thể để mấy vạn binh mã không duyên cớ ở lại chịu chết. Vì vậy nhân cơ hội đại quân Bắc Nhung náo loạn cứu hỏa, trên dưới Mặc gia quân ngừng công kích lặng lẽ xuống núi từ phía Nam.

Bên ngoài đại doanh, Hách Liên Bằng nhìn biển lửa bên ngoài, tròng mắt muốn nứt ra, “Diệp Ly…Diệp Ly, Bản tướng quân nhất định phải giết ngươi!.”

“Khởi bẩm tướng quân, Mặc gia quân trên núi đang rút lui.” Thám tử phía trước vội vội vàng vàng tiến lên bẩm báo.

Hách Liên Bằng biến sắc, “Rút lui theo hướng nào?”

Thám tử nói: “Hình như là rút lui về phía Hồng Nhạn quan.”

“Đuổi theo!.” Hách Liên Bằng nói.

“Tướng quân!.” Sắc mặt mấy tướng lĩnh đều rất khó coi. Vốn là bọn họ đối với mệnh lệnh vô căn cứ của tướng quân rất không phục nhưng bản thân Hách Liên Bằng lại quá mức lợi hại, cho nên bọn họ không dám nói thêm điều gì. Nhưng mà lúc này đại doanh bị đốt, lương thảo cũng mất, bọn họ lấy cái gì đuổi theo Mặc gia quân. Hồng Nhạn quan kia có hơn hai mươi vạn Mặc Tích quân đang chờ đó. Hơn nữa, những thứ Mặc gia quân kia không giống như núi Linh Thứu tinh nhuệ cùng tàn binh lẫn lộn, mà là binh lính tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân. Cho dù Hách Liên Bằng có lợi hại hơn nữa thì không có mười ngày nửa tháng chỉ sợ không công nổi, mà hiện tại bọn họ ngay cả lương thảo ngày mai đang ở nơi nào cũng không biết.

“Lương thảo quân ta toàn bộ đã bị hủy, căn bản không thể chiến thêm được nữa. Xin tướng quân nghĩ lại.” Các tướng lính khuyên nhủ.

Sắc mặt Hách Liên Bằng biến thành đen, sao hắn không biết lương thảo của bọn họ đã bị đốt rụi. Chẳng qua là một vố này của Diệp Ly, khiến hắn bất luận thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này. Trầm giọng nói: “ Thu lương từ dân chúng phụ cận.”

Đại quân Bắc Nhung nói thu lương chỉ là cho dễ nghe mà thôi, chứ bản chất không khác gì cướp lương cho lắm. Nhưng hiện giờ, toàn phương Bắc cũng chẳng có mấy người, nếu có cũng đều rút lui về sau lưng Mặc gia quân hết rồi, bọn họ cho dù muốn chém giết cướp lương thảo thì cũng chẳng được bao nhiêu. Chỉ sợ, ngay cả một bữa cho vài chục vạn binh mã cũng chia khôngđủ.

“Hách Liên tướng quân, mạt tướng cảm thấy chúng ta nên lập tức rút lui, trước hết đến liên hiệp với Thất điện hạ và Hách Liên lão tướng quân đã.” Một tướng lĩnh kiên định nói.

Hách Liên Bằng âm trầm nói: “Đuổi theo! Đuổi không kịp hẵng nói, quyết không thể để bọn họ cứ như vậy rời đi!.”

Bất đắc dĩ, mấy tướng lĩnh thái độ cương quyết đem người của mình rời đi, chỉ còn mấy tướng lính vẫn đi theo Hách Liên Bằng đem chưa đến mười vạn người đuổi theo. Hách Liên Bằng nhìn đại doanh biến thành biển lửa trước mắt, ánh lửa hồng ngất trời chiếu lên gương mặt hắn tạo nên vẻ dữ tợn đáng sợ.

Mấy vạn binh mã còn dư lại của Mặc gia quân đều không phải là kỵ binh, tự nhiên là đi không nhanh. Mà Bắc Nhung đa số đều cưỡi ngựa, không bao lâu đã đuổi kịp đội ngũ Mặc gia quân. Hách Liên Bằng nhìn chằm chằm Diệp Ly, ánh mắt không còn vẻ thong dong đắc ý ngày thường, “Định Vương phi, Bản tướng quân vốn không muốn đả thương ngươi,nhưng lần này cũng là do ngươi tự tìm.”

DIệp Ly cũng không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Hai quân giao chiến, thắng bại tự lo. Hách Liên tướng quân không khỏi quá không chịu thua nổi đi?”

Trên mặt Hách Liên Bằng nổi gân xanh, “ Được! Từ khi Bản tướng quân lãnh binh tới nay, tất cả đều thua trong tay Định vương phi!. Hôm nay, ta và ngươi quyết một trận tử chiến!” Diệp Ly lạnh nhạt lắc đầu cười nói : “Bản phi biết, Hách Liên tướng quân là hậu duệ do Hách Liên Chân tự mình bồi dưỡng. Chỉ tiếc…Trung Nguyên chúng ta có một từ không biết Hách Liên tướng quân đã nghe qua chưa?”

Hách Liên Bằng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng nói: “Bản tướng quân đang muốn thỉnh giáo Vương phi.”

Diệp Ly cười nhẹ nói: “Lý luận suông.”

“Diệp Ly, ngươi quá cuồng vọng rồi đó.” Hách Liên Bằng giận dữ, ngôn ngữ chữ viết Trung Nguyên hắn học không tệ lắm, đương nhiên biết từ này có nghĩa là gì. Cho nên, Diệp Ly đang châm chọc hắn căn bản không biết cách dùng binh. Diệp Ly nhìn bộ dáng giận dữ của hắn, thiêu mi nói: “Hách Liên tướng quân không cần cho rằng Bản phi đang hạ nhục ngươi. Mặc dù từ nhỏ ngươi đã đi theo Hách Liên Chân học tập nhưng trên thực tế trước đó ngươi chưa từng dẫn binh dù chỉ một ngày. Nếu không phải dựa vào một thân võ công cao cường, thì chỉ sợ ngươi không cách nào áp chế được tướng lĩnh dưới trướng mình. Thứ cho Diệp Ly nói thẳng, bản lĩnh điều binh khiển tướng của ngươi, người tài giỏi hơn ngươi trong Mặc gia quân chỗ nào cũng có. Mấy ngày nay, nếu không phải ỷ vào ưu thế binh mã, ngươi cho rằng ngươi thật sự sẽ thắng sao?”

Sắc mặt Hách Liên Bằng vừa trắng vừa tím, hồi lâu mới hắc hắc cười lạnh hai tiếng nói: “Được, cho dù Bản tướng quân không biết cách dùng binh thì thế nào? Hôm nay ngươi vẫn phải chết ở đây!.” Nói xong, cũng không cho Diệp Ly cơ hội nói chuyện đã mang đao phóng ngựa về phía Diệp Ly. Bên cạnh Diệp Ly, trường kiếm trong tay Hàn Minh Nguyệt rời khỏi vỏ, cắt ngang đường đao của Hách Liên Bằng. Lúc trước ở đại doanh Bắc Nhung Hách Liên Bằng đã gặp qua Hàn Minh Nguyệt một lần, người dám xông vào đại doanh Bắc Nhung cứu Mặc Tu Nghiêu, võ công đương nhiên không yếu. “Ngươi là ai?”

Hàn Minh Nguyệt mỉm cười chắp tay nói: “Tại hạ là Hàn Minh Nguyệt, ra mắt Hách Liên tướng quân.”

“Công tử Minh Nguyệt?” Mặc dù Hách Liên Bằng là người Bắc Nhung nhưng sư phụ hắn là người trong võ lâm Trung Nguyên. Mặc dù Mộ Dung Hùng đã già, nhưng đối với cao thủ danh tiếng Trung Nguyên vẫn có hiểu biết. Chẳng qua là, đã nhiều năm Hàn Minh Nguyệt không xuất hiện bên ngoài. Trừ Định Vương phủ, chỉ sợ rất nhiều người cho rằng công tử Minh Nguyệt ẩn cư hoặc là đã chết.

Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Chính là tại hạ.”

Hách Liên Bằng cười lạnh nói: “Bản tướng quân không cần biết ngươi là công tử gì, người cản ta, đều phải chết.”

“ Lãnh giáo cao chiêu của tướng quân.” Hàn Minh Nguyệt cười nói.

Hách Liên bằng không nói một lời, trực tiếp động thủ. Hàn Minh Nguyệt cũng không khách khí, huy kiếm chào đón. Năm đó Hàn Minh Nguyệt có thể được Mặc Tu Nghiêu coi là hảo hữu chi giao, lại chấp chưởng tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ Thiên Nhất các, võ công đương nhiên rất cao. Mặc dù so ra còn kém tứ đại cao thủ đứng đầu thiên hạ, nhưng không kém Hách Liên Bằng là bao. Hai người giao thủ tự nhiên là đánh đến mức khó bỏ khó phân.

Hách Liên Bằng đang vội bắt hoặc giết Diệp Ly nhưng Hàn Minh Nguyệt lại không gấp. Hắn chỉ cần ngăn không cho Hách Liên Bằng tổn thương Diệp Ly là được, cho nên đánh nhau hết sức nhẹ nhõm.

Bên kia, Lâm Hàn vừa che chở cho Diệp Ly vừa xem cuộc chiến, Lâm Hàn hỏi: “Vương phi, có cần giúp công tử Minh Nguyệt một tay không?”

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Võ công công tử Minh Nguyệt không kém Hách Liên Bằng là bao, chúng ta tùy tiện xuất thủ chỉ khiến cho hắn thêm loạn mà thôi.”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Dõi mắt nhìn lại, xung quanh đã tạo ra một chiến trường mới.Binh lính Bắc Nhung đang cùng binh lính Mặc gia quân đang chiến đấu sinh tử. Hôm nay binh lực song phương ngược lại tương đương, đánh giáp lá cà nên không cần biết trận pháp binh pháp gì cả, liên tiếp chém giết như vậy chỉ sợ kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương đồng quy vu tận.

Lâm Hàn đang định khuyên Diệp Ly rời đi trước thì xa xa truyền đến một trận vó ngựa kinh thiên động địa. Lâm Hàn hơi ngẩn ra, lắng tai nghe, không khỏi vui mừng nói: “Vương phi, là người của Nguyên Bùi tướng quân.” Phương hướng đó là từ Hồng Nhạn quan mà đến, có thể đi từ nơi đó ra, đương nhiên là người của Nguyên Bùi tướng quân.

Diệp Ly gật đầu một cái, đưa mắt nhìn lại, chỉ chốc lát sau, cờ ký màu đen mang dấu hiệu Mặc gia quân xuất hiện ở bình địa phía xa, vô số tuấn mã màu đen chạy như điên về bên này. Quay đầu nhìn lại tướng sĩ Mặc gia quân vẫn đang chìm trong chém giết, trên mặt Diệp Ly không khỏi lộ ra nụ cười buông lỏng.