Thịnh Thế Đích Phi

Chương 60: Bị ám sát ở rừng trúc



Edit: Thu Huyền Beta: Sakura “Hoàng Thượng có ý tứ là, công chúa Tê Hà vào cung còn công chúa Lăng Vân chỉ hôn cho Lê Vương.”

Diệp Ly nhanh chóng nhìn thoáng qua Diệp Oánh ngồi ở bên cạnh Mặc Cảnh Lê, quả nhiên sắc mặt đang âm trầm nhìn chằm chằm vào công chúa Lăng Vân. Bên phía Nam Chiếu quốc, sắc mặt công chúa Tê Hà cũng rất khó coi. Mà sắc mặt Mặc Cảnh Lê rõ ràng cũng lúng túng, thần sắc tối tăm phiền muộn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ủy khuất của công chúa Lăng Vân. Diệp Ly như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Kỳ trên đại điện hiển nhiên đối với sắp xếp của mình hết sức hài lòng, trong lúc nhất thời có chút không rõ đến cùng hoàng đế này đánh cái chủ ý gì. Chẳng lẽ chỉ vì đơn thuần bởi vì công chúa Lăng Vân chọc giận hắn cho nên mới chỉ nàng cho Lê Vương? Nhưng công chúa Tê Hà đến Sở Kinh cũng được mấy tháng rồi, Mặc Cảnh Kỳ không có khả năng không biết Sở Kinh đồn về công chúa Tê Hà và Mặc Cảnh Lê.

“Hoàng Thượng không có khả năng để cho Cảnh Lê có liên hệ gì với Nam Chiếu. Cho dù không có công chúa Lăng Vân thì Hoàng Thượng cũng không có khả năng chỉ công chúa Tê Hà cho hắn.” Hình như biết Diệp Ly nghi hoặc, Mặc Tu Nghiêu ngồi ở bên cạnh nàng thản nhiên nói, “Nam Chiếu đa số là man di, nói là tiểu quốc nhưng thật ra dân phong cực kỳ bưu hãn. Chỉ là trở ngại nhân số quá ít mới khó lớn mạnh mà thôi.” Diệp Ly nói khẽ: “Hoàng Thượng không hi vọng Lê Vương cùng Nam Chiếu có quan hệ? Nhưng hình như Tây Lăng mạnh hơn Nam Chiếu một ít.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói: “Tây Lăng và Đại Sở chính là kẻ thù truyền kiếp, trừ phi Mặc Cảnh Lê phản quốc nếu không Tây Lăng không cách nào cho hắn chỗ tốt gì. Huống chi… Hoàng Thượng cũng tuyệt không hi vọng bên trong Hoàng Tự xuất hiện hoàng tử có huyết thống Tây Lăng.”

Diệp Ly bừng tỉnh đại ngộ, có chút đồng tình nhìn thoáng qua Mặc Cảnh Lê. Xem ra vị em ruột Hoàng đế này cũng không có làm cho Hoàng đế ca ca của hắn yên tâm ah.

Mặc Tu Nghiêu trầm thấp cười nói: “A Ly, lòng của nàng quá mềm yếu rồi. Trong Hoàng gia cho tới bây giờ không tồn tại người không có dã tâm.”

Diệp Ly khẽ giật mình, tinh tế tự định giá một phen lời Mặc Tu Nghiêu nói, nhìn về phía Mặc Cảnh Lê ánh mắt nhiều thêm vài phần suy nghĩ sâu xa. Nhưng là… đầu óc Mặc Cảnh Lê thật sự đủ để nghĩ nhiều chuyện phức tạp như vậy sao? Có phải hắn một mực giả heo ăn thịt hổ?

Trở lại Định Quốc Vương phủ, Diệp Ly không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nửa ngày thời gian trong cung này so với một tháng này của nàng cộng lại còn mệt mỏi hơn. Sau khi từ biệt Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly trở lại trong nội viên của mình Lâm ma ma và Ngụy ma ma lập tức dẫn người chạy ra đón. Hiển nhiên chuyện buổi chiều trong cung đã truyền đến trong vương phủ rồi. Hai vị ma ma quan tâm đem toàn thân Diệp Ly nhìn một lần xác định nàng hoàn toàn bình yên vô sự mới yên lòng. Diệp Ly bất đắc dĩ yêu cầu ăn khuya nhét đầy cái bao tử, Lâm ma ma phất phất tay để cho người đưa lên một phần cháo thịt gà đã sớm chuẩn bị tốt. Diệp Ly nhìn phần cháo thịt gà chừng ba người ăn trước mắt, “Ma ma, tuy ta rất đói nhưng cũng sẽ không đột nhiên trở nên tham ăn như vậy đâu.”

Ngụy ma ma bất mãn lườm nàng một cái nói: “Vương phi! Ngài cho rằng chỉ có một mình ngài đói bụng sao?”

Diệp Ly trong nháy mắt mờ mịt, Thanh Loan các nàng đã xuống dưới dùng cơm rồi mà.

Vẻ mặt Ngụy ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhét cả khay cháo gà vào trong tay nàng, nói: “Vương gia đi thư phòng rồi, Vương phi vẫn nên đưa qua rồi cùng Vương gia ăn đi.”

“Chuyện này…. Không cần đâu. Ta sai người đưa cho A Cẩn là được rồi.”

“Vương phi!” Vẻ mặt Lâm ma ma nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Diệp Ly nói: “Người là thê tử của Vương gia, chuyện đưa đồ ăn khuya như vậy làm sao có thể mượn tay người khác? Chẳng lẽ ở Từ gia Nhị phu nhân đã quên dạy người cách làm vợ?” Nhìn Lâm ma ma biểu lộ chuẩn bị bala bala thuyết giáo, Diệp Ly vội vàng thức thời bưng cháo lên nói: “Ma ma, ta đã biết, vậy thì ta đưa qua cho Vương gia.” Cũng không đợi Lâm ma ma phản ứng bưng cháo gà nhanh như chớp chạy đi. Diệp Ly cảm giác mình rất ủy khuất, hai vị ma ma đều rất lải nhải, nhưng so với vú nuôi, Diệp Ly càng sợ vị Lâm ma ma đi theo mẫu thân này hơn. Chỉ cần nàng mới mở miệng nói nhất định nói có sách, mách có chứng, thu thập lý lẽ rộng rãi để cho mình cúi đầu nhận sai. Người bình thường tuyệt đối không tiếp thu nổi ngôn ngữ cùng với tinh thần song song công kích như vậy.

Bất đắc dĩ bưng đồ ăn khuya đi ở bên trong hành lang vương phủ, sau lưng bọn nha đầu cũng thập phần thức thời cách một khoảng cách không xa không gần đi theo. Mặc Tu Nghiêu vẫn như cũ ở lại trong viện trước khi hắn đại hôn, ngay ở bên cạnh tiểu viện của Diệp Ly. Cho nên trong lòng Diệp Ly còn không có cam lòng thì người đã đứng ở ngoài cửa thư phòng của Mặc Tu Nghiêu rồi. Vừa định gõ cửa, bên trong đã truyền đến thanh âm Mặc Tu Nghiêu, “Là A Ly sao? Vào đi.”

Đẩy cửa đi vào, dưới ánh nến Mặc Tu Nghiêu đang đề bút viết cái gì đó. Thấy Diệp Ly tiến đến ngẩng đầu nhìn nàng một cái hỏi, “Làm sao còn chưa nghỉ ngơi?”

Diệp Ly đi qua đưa đồ vật trong tay để ở một bên hỏi: “Quấy rầy ngươi rồi hả?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nhìn nhìn đồ để trên bàn khiêu mi cười nói: “Nàng đến đưa đồ ăn khuya?”

Không biết làm sao trên mặt Diệp Ly khẽ nóng lên, ra vẻ bình thản hỏi ngược lại: “Như thế nào? Ta không thể đưa đồ ăn khuya cho ngươi sao?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, đặt bút trong tay xuống cười nói: “Ta chỉ hơi tò mò làm sao A Ly sẽ chủ động đưa đồ ăn khuya tới cho ta? Ừ… Khó trách ta trở lại lâu như vậy rồi cũng không có người đưa đến chút ít đồ ăn cho ta. Quả nhiên, sau khi cưới Vương phi thì người khác lại chẳng quan tâm.” Diệp Ly bất đắc dĩ liếc hắn một cái nói: “Vậy ngươi có ăn hay là không ăn?” Mặc Tu Nghiêu gật đầu, “Vương phi tự mình đưa tới há có thể không ăn.”

Hai người ngồi xuống cạnh bản, Diệp Ly lấy ra hai cái chén vì mỗi người múc một chén cháo trước đưa một chén cho Mặc Tu Nghiêu. Tuy những ngày này hai người đều dùng bữa cùng nhau, nhưng cùng một chỗ ăn khuya vẫn là lần đầu tiên. Vừa ăn cháo, Mặc Tu Nghiêu suy nghĩ một chút nói: “Ngày mai nếu không có chuyện gì, theo ta đi gặp mặt Đại tẩu nhé?’ Diệp Ly gật đầu nói: “Đã lâu như vậy xác thực là nên đi bái kiến Đại tẩu. Hi vọng Đại tẩu không trách tội.” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Đại tẩu sẽ không để ý những điều này.”

“Ta cần chuẩn bị cái gì sao?” Diệp Ly hỏi.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Chúng ta chỉ cần đi gặp mặt Đại tẩu là được rồi.”

Nhớ tới vị Đại tẩu không thấy mặt kia, Diệp Ly cũng chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Một nữ nhân ở tuổi đẹp nhất của mình lại để cho bản thân mình trở nên tiều tụy như vậy, thật sự không thể không khiến người khác thở dài.

“Ngươi xử trí cái cung nữ đêm nay như thế nào?” Nghĩ nghĩ, Diệp Ly hỏi tên cung nữ buổi tối cản đường trong cung. Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Đây không phải là cung nữ trong nội cung.”

“Không phải?” Diệp Ly kinh ngạc, lúc nào hoàng cung đã biến thành nơi mà có thể cho người ngoài tùy ý ra vào rồi, hoàng đế buổi tối còn có thể ngủ ngon được sao? Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Không phải cung nữ đăng ký trong danh sách nội cung, nhưng là không thể không nhắc tới là người trong nội cung bày ra. Trong nội cung người có năng lực luôn luôn có át chủ bài không muốn cho người khác biết.”

“ Nhưng là cung nữ kia thoạt nhìn cũng không có gì xuất chúng.”

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Đôi khi là nhân tài hoàn toàn không có mặt nào xuất chúng này mới là đòn sát thủ.”

“Có hỏi ra được người là ai phái tới không?”

“Là tử sĩ.” Mặc Tu Nghiêu nói, Diệp Ly hiểu rõ, tử sĩ nhiệm vụ thất bại cũng chỉ có chết rồi, tất nhiên hỏi cũng không được gì.

“Nhưng mà, trong cung người có thể có tử sĩ như vậy cũng không nhiều. Cho nên A Ly… về sau nếu như nhất định phải tiến cung nhớ cẩn thận một chút.”

“Ta đã biết.” Diệp Ly gật đầu, nàng cũng không muốn chết.

Trước đây Định Vương phi Ôn thị cũng không ở tại trong Định Quốc Vương phủ, từ lúc Mặc Tu Văn qua đới năm thứ hai Ôn thị cứ thấy cảnh thương tình nên đã đến trong Vô Nguyệt am sống và tu hành ở đó, ở cùng nàng một chỗ còn có hai tiểu thiếp của Mặc Tu Văn. Từ sau khi đến Vô Nguyệt am, trên thực tế hàng năm ngoại trừ ngày giỗ của Mặc Tu Văn, thì Ôn thị không có trở lại Định Quốc Vương phủ. Trước đây ít năm Mặc Tu Nghiêu bởi vì rất nhiều nguyên nhân cũng một mực đóng cửa không ra ngoài, cho nên đối với vị chị dâu này tuy tôn kính nhưng lại không quen thuộc.

Bởi vì đã nhận được sự cho phép của Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cũng rất quang minh chính đại sáng sớm cũng rèn luyện một ít, sau đó cùng Mặc Tu Nghiêu dùng bữa sáng hai người mới ngồi xe ngựa đi đến Vô Nguyệt am ngoài thành.

Vô Nguyệt am nằm ở ngoại ô kinh thành, cảnh sắc trên núi vô cùng đẹp, cũng là từ đường của Định Quốc Vương phủ. Cho nên cũng không có du khách hoặc là khách hành hương tới dâng hương, trên đường đi đến đều vô cùng thanh tịnh ít người. Tiến vào cửa am liền ngửi được trong không khí mùi đàn hương lượn lờ không tiêu tan. Diệp Ly có chút không quen cau cái mũi lại, Mặc Tu Nghiêu ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

Diệp Ly có chút xấu hổ thấp giọng nói: “Ta không tin Phật.” Nếu như thế này đi vào nàng không biết rốt cuộc có muốn bái hay không, người không tin Phật đi thăm viếng nàng thấy không có chút ý nghĩa nào, người khác xem ra có thể cho là không lễ phép .

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Khó trách ta cũng không thấy A Ly xuất kinh dâng hương.” Trong kinh vô luận là tiểu thư khuê các hay là tiểu gia bích ngọc đều yêu thích xuất kinh đến các đại tự miếu am ni cô ngoại ô thắp nhang hoặc cầu xăm. Có cầu mọi chuyện thuận lợi, có hỏi đức lang quân như ý. Nhưng dường như xác thực chưa từng có nghe nói qua Tam tiểu thư Diệp gia có đi qua miếu cầu xăm thắp nhang đấy. Diệp Ly bộ dạng phục tùng nói: “Ta đã không tin thần phật, làm sao lại không biết xấu hổ cầu hắn phù hộ? Nếu như thần phật thực linh, mỗi ngày nhiều thiện nam tín nữ như vậy làm sao ngài ấy có thể xoay sở được?” Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, nhìn Diệp Ly cười nói: “Cho nên, A Ly vẫn tin tưởng chính mình hơn?”

Diệp Ly ngẩng đầu, cười càng tươi hơn, “Nếu ngay cả mình cũng không thể tin, trên đời này còn có cái gì có thể tin hay sao?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu đồng ý, “Vừa vặn, ta cũng không tin. A Ly tùy ý là được rồi.”

Không bao lâu, bên trong liền có tiểu ni cô đi ra mang hai người đi vào. Ôn thị là nữ tử vô cùng dịu dàng, tuy nhiên dung mạo cũng không tính là vô cùng xuất sắc, nhưng là hai đầu lông mày nhàn nhạt tĩnh mịch ôn hòa làm cho dung nhan của nàng tăng thêm vài phần hương vị đặc biệt. Dù cho một thân áo xám tăng y cũng không dấu được xuất thân thư hương môn đệ ôn nhu uyển chuyển hàm xúc. Nhìn thấy hai người tiến đến, trong mắt nàng bình tĩnh không có gợn sóng gì. Rất rõ ràng, nàng tâm như chỉ thủy hoặc là nói tâm như đã khô héo rồi.

“Tu Nghiêu bái kiến Đại tẩu.” Mặc Tu Nghiêu lôi kéo Diệp Ly tiến lên đối với Ôn thị nói: “Đại tẩu, đây là A Ly.”

Diệp Ly cung kính tiến lên chào, “Bái kiến Đại tẩu.”

Ôn thị ánh mắt rơi vào xe lăn cùng trên mặt Mặc Tu Nghiêu, rất nhanh lại chuyển đến trên người Diệp Ly, trong mắt bình tĩnh xẹt qua một tia đau thương, nói khẽ: “Miễn đi. Đệ muội lại đây ngồi đi.” Diệp Ly tạ ơn, đi đến bên người Ôn thị ngồi xuống, Ôn thị lôi kéo nàng xem xem, từ bên cạnh cầm lấy một cái hộp gấm có chút cổ xưa đưa cho nàng nói: “Chị dâu đã xem như không màng thế sự, cũng không có gì làm lễ gặp mặt đưa cho muội. Cái này là năm đó ta vừa gả vào Định Quốc Vương phủ lúc Vương gia… Đại ca muội cho ta đấy, nói là mẫu phi năm đó lưu lại. Muội nhận lấy.”

“Cái này…” Tuy cái hộp gấm này thoạt nhìn có chút cổ xưa, nhưng bên trên mài mòn thập phần bóng loáng, có thể nhìn ra được là thường xuyên có người lấy ra chà lau đấy. Đây là kỷ niệm bên người Ôn thị rồi. Ôn thị cười nhạt lắc lắc đầu nói: “Nhận lấy a, ta hiện tại cũng không cần những thứ này.” Diệp Ly cũng không có cự tuyệt nữa, thu hồi hộp gấm nói: “Đa tạ Đại tẩu.”

Ôn thị nhìn lôi kéo Diệp Ly nói: “Đại ca muội cùng nhị đệ là huynh đệ, ta là Đại tẩu của muội đấy… không cần khách khí. Về sau hai người đệ muội và nhị đệ hỗ trợ lẫn nhau, sống cho tốt.” Diệp Ly hiểu Ôn thị nói đến chuyện năm đó Định Quốc vương phủ sinh biến, nàng lại không có ở lại Định Quốc Vương phủ thay Mặc Tu Nghiêu lo liệu sự vụ Vương phủ mà là vứt bỏ Mặc Tu Nghiêu trọng thương tàn tật rời phủ tu hành. Đối với cái này, Diệp Ly cũng không cảm thấy Ôn thị sai. Nàng lúc ấy cũng chỉ là một nữ tử không quá hai mươi tuổi, thậm chí cũng không phải thế gia đại tộc có thể bồi dưỡng được nữ tử vào lúc trượng phu đột nhiên qua đời, dưới tình huống huyết mạch duy nhất trong phủ bị thương nặng tàn tật, nữ tử không đủ kiên cường xác thực rất khó chống đỡ được toàn bộ Định Quốc Vương phủ.

“Đa tạ Đại tẩu dạy bảo.” Diệp Ly gật đầu, nhìn Mặc Tu Nghiêu nói khẽ: “Ta đã thành thân với Vương gia, về sau đương nhiên là cùng vinh nhục.”

“Tốt, như vậy ta an tâm.” Ôn thị vui mừng gật đầu.

Diệp Ly nhíu nhíu mày, do dự một lát mới nói: “Đại tẩu một mình một người ở chỗ này không khỏi cô đơn, không có hay không hồi phủ…Chính là Đại tẩu ở trong phủ tu hành cũng đều thỏa đáng hơn.”

Ôn thị lắc đầu nói: “Ta ở chỗ này thanh tịnh đã quen, trở về lại không quen.” Diệp Ly liên tục khuyên bảo, Ôn thị không chịu chỉ đành phải thôi. Nói một lát, Ôn thị giữ hai người lại cùng dùng cơm rồi nói muốn sao chép kinh phật để cho Mặc Tu Nghiêu mang theo Diệp Ly đi chung quanh một chút.

Mặc dù Vô Nguyệt am chỉ là từ đường, nhưng diện tích không nhỏ chút nào. Diệp Ly phụ giúp Mặc Tu Nghiêu đi lại ở rừng trúc u tĩnh sau am, bởi vì nguyên nhân Ôn thị nên tâm tình khó tránh khỏi có chút trầm trọng.

“A Ly, nếu là nàng thì nàng sẽ không giống như Đại tẩu, thật không?” Hồi lâu, mới nghe được Mặc Tu Nghiêu trầm giọng hỏi.

Diệp Ly gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới Mặc Tu Nghiêu nhìn không thấy động tác của mình mới nói: “Không biết. Ta sẽ tận lực để cho chính mình sống tốt hơn một chút.”

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Như vậy rất tốt. Đại tẩu… kỳ thật cũng không thích hợp làm Vương phi Định Quốc Vương phủ, là Mặc gia chúng ta thực xin lỗi tẩu ấy.” Nếu như không phải Đại ca vì để tránh cho Mặc Cảnh Kỳ nghi kỵ, có lẽ không chọn Ôn thị sinh ra trong nhà thư hương môn đệ bình thường. Diệp Ly có chút suy nghĩ nói: “Có lẽ Đại tẩu cũng không có hối hận.” Thời điểm mỗi lần nghe được Ôn thị nói đến trượng phu Diệp Ly đều có thể thấy được trong đôi mắt bình tĩnh kia nổi lên nhàn nhạt ôn nhu cùng hoài niệm, có lẽ Măc Tu Văn là vì Định Quốc Vương phủ mới lựa chọn nàng ấy, nhưng là Ôn thị đối với Mặc Tu Văn hoặc là nói Mặc Tu Văn đối với Ôn thị cũng chưa chắc là không có cảm tình.

Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: “Định Quốc Vương phủ chưa từng để cho nàng có cơ hội hối hận.” Đại Sở cũng không ngăn cản tang phụ tái giá, nhưng là quả phụ Định Quốc Vương phủ lại không dễ dàng tái giá như vậy. Cũng không đủ dũng khí đối mặt với ánh mắt thế nhân, Ôn thị căn bản ngay cả để cho mình có ý niệm hối hận cũng không thể có, “Nhưng … A Ly, ta cho phép nàng hối hận.”

“Vương gia thật sự nói cho ta biết, nếu như ngươi chết thì ta có thể tái giá?” Diệp Ly khiêu mi hỏi.

Mặc Tu Nghiêu cũng không phản đối, gật đầu nói: “Ừ, ta chính là có ý tứ này.”

Diệp Ly nhìn lên trời, ở chỗ Mặc Tu Nghiêu nhìn không thấy được liếc trắng mắt. Một cỗ nộ khí không biết từ chỗ nào dâng lên làm cho nàng cười lạnh, “Như vậy… Vương gia muốn chết sớm hay là nghĩ chết sớm đây?” Vì câu nói cổ quái của nàng mà khiêu mi, Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Bổn vương vẫn muốn sống hết thọ mới buông xuôi hai tay.”

“Thật sao? Cái này thực không phải tin tức tốt…”

“Tránh ra!” Diệp Ly còn chưa nói dứt, Mặc Tu Nghiêu đột nhiên quay người lại, một tay đẩy Diệp Ly ra.

“Vèo! Vèo! Vèo!” Một hồi tiếng vang phá không xẹt qua, Diệp Ly đến cây trúc bên người lấy ra ba cây phi tiêu hình thoi phát ra ánh sáng màu lam u lãnh.

“Đã đến rồi, sao không đi ra ngoài lộ diện?” Mặc Tu Nghiêu rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm tay vịn xe lăn thản nhiên nói.

“Ha ha… Mặc Tu Nghiêu, rốt cục ngươi cam lòng đi ra khỏi Định Quốc Vương phủ sao? Ta còn tưởng rằng ngươi cả đời đều co đầu rụt cổ ở trong phủ không dám ra gặp người nữa nha.” Một tiếng cười to làm càn, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trong rừng trúc. Rất nhanh, một đám người áo đen đi qua vây ba người ở chính giữa.

Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía người tới, trên môi cười lạnh lùng như tuyết, “Lời này của ngươi…Có dám vạch khăn che mặt lập lại lần nữa?”

Người tới tiếng cười im bặt, đôi mắt u ám mãnh liệt co rụt lại. Khẽ hừ một tiếng đưa mắt nhìn sang Diệp Ly đứng ở một bên, “Vị này…chính là Định Vương Phi rồi?”

“Đúng vậy, các hạ… còn gì thỉnh giáo.” Diệp Ly lạnh nhạt gật đầu nói.

“Thật can đảm.” Nam nhân khen, như có chút tiếc hận nhìn Diệp Ly nói: “Đáng tiếc…”

“Mặc Tu Nghiêu, nữ tử như vậy phải chôn cùng ngươi thì ngươi cũng không có gì tiếc nuối sao?” Nam nhân hiển nhiên cũng không tính nói nhảm, vung tay lên nhíu mày đám hắc y nhân lập tức xông tới.

“Trước mang Vương phi đi.” Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt phân phó. Mấy đạo nhân ảnh cực nhanh lướt vào trong đám người, A Cẩn tay cầm trường kiếm rơi xuống trước mặt Mặc Tu Nghiêu, trường kiếm cảnh giác nhắm vào đám người áo đen chung quanh. Trong đó, hai gã ám vệ rơi vào bên người Diệp Ly một trái một phải lôi kéo Diệp Ly muốn đưa nàng rời đi. Những người còn lại đã cùng người áo đen giao đấu. Diệp Ly nhìn lướt qua những người A Cẩn mang đến chỉ có bảy tám người, chính mình lại mang đi hai người cũng chỉ còn lại có năm người. Mà người áo đen ở xung quanh lại chí ít có hai ba mươi người. Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Ly vung tay tránh khỏi ám vệ lôi kéo mình nói: “Lưu lại hỗ trợ.”

“Vương phi…” Ám vệ sững sờ, không đồng ý muốn nói điều gì. Diệp Ly đã không kiên nhẫn phi thân mà qua, thuận tay đánh ngã một tên hắc y nhân muốn đánh lén lạnh lùng nói: “Nói lời vô dụng làm gì? Trước giải quyết những người này rồi nói sau.” Trong khi nói chuyện một cái trở lại lưu loát đá văng một tên khác đang công kích, lúc rơi xuống đất vừa vặn một cước dẫm lên người tên vừa bị rơi xuống đang muốn nhảy lên. Tên thích khách trên mặt đất kêu rên một tiếng lập tức ngất đi.

Hai gã ám vệ nhìn nhau, vẫn nên tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh Vương phi trước giải quyết những tên thích khách này rồi nói sau. Tuy nhiên cho dù thân là ám vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh bọn hắn cũng không hiểu được Vương phi dùng chiêu thức gì, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng bọn hắn thấy Vương phi một hai chiêu đã ngăn được một tên thích khách hơn nữa giẫm ngất một tên thích khác là sự thật. Tên thích khách trên mặt đất hôn mê bất tỉnh xui xẻo có thể đoán được vận khí tốt cũng cần nằm trên giường tầm năm ba tháng, vận khí không tốt đoán chừng liệt cả đời rồi. Diệp Ly một kích đắc thủ, trong lòng rất bình tĩnh. Mặc dù đối với thân thủ của mình có tin tưởng nhất định, nhưng trên thực tế Diệp Ly một mực nắm không rõ sâu cạn võ học cổ đại. Dù sao ở thời đại này nàng cũng không có chính thức gặp qua tình huống cần động thủ thật. Nếu như dựa theo khinh công vị công tử Phong Nguyệt kia, thật đúng là không dễ đối phó. Dù sao người hiện đại cho dù ngươi càng lợi hại cũng không có tình huống bay tới bay lui khắp nơi như vậy. Nhưng mà may mắn, công tử Phong Nguyệt khinh công bay tới bay lui như vậy cũng không phải người nào cũng có thể có. Nếu như chỉ là cận chiến mà nói Diệp Ly cảm giác mình có thể ứng phó đại đa số cao thủ.

Những bọn thích khách này hiển nhiên không ngờ vị Định Vương phi này nhìn như vô hại nhưng lại có thể vừa ra tay đã hạ gục được một người, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì người thứ hai đã bị Diệp Ly một cùi trỏ hạ gục xuống đất.

Diệp Ly kiếp trước sở học có phần phức tạp, lúc nhỏ học tập võ thuật, Taekwondo nhu đạo…, đương nhiên huynh đệ tỷ muội trong nhà kinh nghiệm đánh nhau cũng rất phong phú. Tiến vào bộ đội, đặc biệt là bộ đội đặc chủng, học tập phương hướng liền từ đánh ngã đối thủ biến thành giết chết đối thủ. Nữ tử khí lực vốn là không bằng nam tử, cho nên phương pháp Diệp Ly chuyên tấn công luôn luôn là kỹ xảo cùng với tốc độ, làm sao một chiêu trí mạng. Bình thường đừng nói là nữ tử chính là nam nhân trong đội cũng còn không dám so chiêu với nàng. Vốn vừa mới bắt đầu còn có chút không quá thuần thục, đợi đến đánh ngã hai người Diệp Ly dần dần cảm thấy cảm giác trước kia dường như từ từ trở lại. Những năm gần dây kiên trì không ngừng rèn luyện thân thể thành quả nhận được cũng bày ra, nếu không cho dù Diệp Ly có nhiều kinh nghiệm thực chiến hơn nữa kỹ xảo thân thể theo không kịp cũng không tốt.

“Vương…Vương phi….” Trung thành hộ chủ ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu, A Cẩn thấy tình cảnh bên kia cũng không khỏi kinh ngạc nói không ra lời. Người kia bay lên một cước đem cái tên thích khách còn cao hơn nàng, miệng bị đá một cái phun máu tươi ra thật sự là Vương phi ôn nhu khéo léo sao? A Cẩn có chút hoảng hốt nhớ lại một buổi tối hình như hắn tận mắt thấy Vương phi không biết dùng phương pháp gì làm cho Lê Vương hôn mê. Hắn vẫn cho là Vương phi sử dụng ám khí, hiện tại xem ra hoàn toàn có khả năng là giải quyết bạo lực đi?

“A Ly!” Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu vang lên sau lưng, đồng thời một thanh kiếm lăng lệ ác liệt từ phía sau lưng vung đến. Diệp Ly vội vàng hạ thấp thắt lưng xuống hiểm hiểm tránh được mũi kiếm đâm thẳng tới, đồng thời chẳng biết lúc nào trong tay xuất hiện dao găm nhanh chóng ở trên cổ tay cầm kiếm xẹt qua, sau đó chế trụ cái tay kia mượn lực hắn đứng thẳng dậy sau đó uốn một cái, cả cánh tay răng răc một tiếng người nọ đã trợn tròn mắt chán nản ngã xuống đất. Diệp Ly nghi hoặc cúi đầu xem xét, chẳng biết lúc nào sau lưng người nọ đã bị cắm một thanh tiểu đao, lưỡi đao đâm thẳng vào trong thân thể chỉ còn lại cái chuôi đao ở bên ngoài. Hiển nhiên là bị một đao trí mạng.

Diệp Ly khiêu mi, nhanh chóng tránh bọn thích khách đi đến bên cạnh Mặc Tu Nghiêu. Măc Tu Nghiêu cau mày nói: “Không phải cho nàng đi trước sao?”

Diệp Ly một bên cùng A Cẩn cảnh giác bọn thích khách chung quanh, nghiêng về một bên: “ Vạn nhất vừa đi ra ngoài gặp một nhóm người nữa làm sao bây giờ? Bên phía Đại tẩu sẽ không có việc gì chứ?”

“Có người đi bảo hộ Đại tẩu rồi.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, “Vô Nguyệt am có rất nhiều cơ quan, nếu như những người kia trước tiên xâm nhập Vô Nguyệt am thì chúng ta đã sớm phát hiện rồi.”

Mới không lâu sau, hơn hai mươi tên thích khách đã ngã xuống hơn phân nửa. Nam nhân một mực đứng ở bên cạnh đứng ngoài quan sát cười lạnh một tiếng nói: “Ám vệ Định Quốc Vương phủ quả nhiên là danh bất hư truyền. Chỉ tiếc người ít đi một chút.” Nam nhân đột nhiên nhảy dựng lên trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm về phía Mặc Tu Nghiêu, A Cẩn lập tức cầm trường kiếm tiến lên ngăn hắn lại, hai người trong nháy mắt giao thủ hơn mười chiêu, nhưng rốt cục A Cẩn cũng chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, một lần vô ý liền bị nam nhân một kiếm đánh lui, trên cánh tay để lại một vết máu dữ tợn. Nam nhân cũng không để ý tới A Cẩn, sau khi cho hắn một kiếm tránh đi lập tức lần nữa chuyển hướng đến Mặc Tu Nghiêu. A Cẩn kinh kêu một tiếng, muốn đứng dậy tới ứng cứu lại bị hai tên thích khách sau lưng cuốn lấy không thoát thân được.

“A Ly, tránh ra.” Mặc Tu Nghiêu đẩy Diệp Ly ra, hơn nữa đồng thời trượt xe lăn lui về phía sau. Tránh được một kiếm thì kiếm thứ hai càng hung hiểm hơn tiếp theo mà đến. Người ngồi ở xe lăn không cách nào di chuyển linh hoạt tự nhiên như người đứng, Mặc Tu Nghiêu nghiêng về một bên mũi kiếm đâm vào trên ghế dựa xe lăng, đồng thời Mặc Tu Nghiêu đột nhiên duỗi tay ra nắm mũi kiếm, ống tay áo khẽ nhúc nhích một đám ám khi lao thẳng đến nam nhân mà đi. Trong lòng nam nhân cả kinh vội vàng cất kiếm nhanh chóng đẩy ra mấy trượng xa mới tránh được, tránh nhé được ám khí đến trước mặt. Nam nhân cười lạnh một tiếng, lần nữa phi thân xông về phía trước. Hắn hiển nhiên đã nhìn ra được nhược điểm lớn nhất của Mặc Tu Nghiêu là không cách nào di chuyển, cho dù bản lãnh của hắn lớn, ám khí nhiều hơn nữa luôn luôn dùng cũng hết. Mặc Tu Nghiêu cũng không hề tránh né nữa, xoát một tiếng, một cây trường tiên ngang trời mà ra, hai người khoảng cách lập tức kéo ra, trong khoảng thời gian ngắn đúng là ai cũng không động đến ai được.

Diệp Ly đứng ở một bên cũng không gấp gáp, thỉnh thoảng giúp đỡ giải quyết một vài tên muốn đánh lén Mặc Tu Nghiêu. Một bên nhìn chằm chằm vào người nọ xem nghiên cứu chỗ sơ hở của hắn.

Rốt cục, đợi đến lúc trường tiên của Mặc Tu Nghiêu quấn lên mũi kiếm của nam nhân là lúc Diệp Ly cười lạnh một tiếng nhổ xuống kim châm trên đầu hướng cổ tay nam nhân ném qua, lập tức tay nam nhân bị ép rơi kiếm xuống, chủy thủ trong tay không chút lưu tình nào công kích chỗ hiểm trên người nam nhân. Cho dù chiêu thức của Diệp Ly cũng tuyệt đối được xưng tụng tàn nhẫn so với sở hữu tất cả bí tịch võ công , không quá năm ba chiêu tay phải của nam nhân kia, vai trái tất cả đều trúng một đao. Diệp Ly bất mãn hừ nhẹ một tiếng, bí quá hóa liều không để ý đến nam nhân kia tay phải vung lên chưởng phong đem dao găm đâm vào ngực nam nhân. Nam nhân kia sắc mặt đột biến, tay phải vừa mạnh lại hung ác đánh tới Diệp Ly. Diệp Ly lúc này muốn lui đã không còn kịp rồi, đột nhiên đầu trường tiên đã vòng quanh eo Diệp Ly, sau đó bị một cỗ lực nhanh chóng kéo đi. Diệp Ly thuận thế tránh được chưởng lực của nam nhân vững vàng rơi xuống trước người Mặc Tu Nghiêu.

Nam nhân cách đó không xa sắc mặt xám trắng, cắn chặt răng máu từ vết thương trên ngực chảy ra như rót. Lúc mới vừa bị trường tiên của Mặc Tu Nghiêu mang đi Diệp Ly thuận thế đem chủy thủ cắm trước ngực hắn xoay một cái, chủy thủ sắc bén ở trong ngực hắn xoay nửa vòng mới bị rút ra ngoài, lúc này trên ngực lỗ máu dữ tợn lấy tay che cũng che không được.

Diệp Ly cúi đầu nhìn chủy thủ trong tay có chút bất mãn cau mày. Loại chủy thủ này cùng với loại dao găm ba cạnh trong quân đội mà nàng yêu thích nhất quả thực tựa như rác rưởi.

“Khụ khụ…Hay cho một Định Quốc Vương phi. Không nghĩ tới thâm tàng bất lộ như vậy.” Nam nhân đè lại vết thương trên ngực, ho một tiếng mới khàn giọng nói.

“Người không phạm ta ta không phạm người.” Diệp LY nhìn hắn lạnh lùng nói.

“ Hôm nay ám toán thất bại. Mặc Tu Nghiêu, hôm nay coi như ngươi mạng lớn cưới được một Vương phi lợi hại như vậy.” Nam nhân nhìn thoáng qua thuộc hạ đã bị giải quyết không dư lại mấy tên, tất nhiên trong lòng biết ám sát sắp thành lại bại rồi. Dù cho còn có bảy tám tên chèo chống, nhưng thuộc hạ của mình dưới tình huống số lượng ngang nhau là tuyệt đối không có khả năng địch nổi ám vệ của Định Quốc Vương phủ, “Nhưng mà, ngươi tránh được lần một lần hai, trốn không được mười lần tám lần. Mặc Tu Nghiêu, chính ngươi có bao nhiêu người muốn lấy mạng của ngươi không. Ha ha… Ha ta ở dưới địa phủ chờ ngươi!” Nói xong, nam nhân kia buông tha cho Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, nghiêm nghị kêu lên: “Buông tha nhiệm vụ, rút lui.” Sau đó mấy tên thích khách còn lại nhao nhao rút lui lúc ám vệ chặn đường muốn truy kích, người cuối cùng bị một kiếm mất mạng.

“Truy đuổi.”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Giặc tới cùng đường chớ đuổi. Về trước đi.”

Ám vệ muốn truy kích lập tức dừng bước, A Cẩn dưới sự chỉ huy xem xét thích khách trên mặt đất.

A Cẩn không để ý tay phải của mình bị thương, chặt chẽ cầm lấy kiếm của mình, “Vương phi… thật là lợi hại.”

Diệp Ly lắc đầu, “May mắn mà thôi.” Mới vừa rồi nhìn như thắng được nhẹ nhàng, nhưng nếu như không có Mặc Tu Nghiêu tượng trợ cho dù có thể đả thương tên thích khách kia thì mình cũng khó tránh khỏi trọng thương. Đến cùng vô luận là lực lượng hay độ nhanh nhẹn vẫn chưa đủ, có nhiều lần mình rõ ràng đã đánh trúng vào người nọ, nhưng vì lực lượng chưa đủ nên không đủ để tạo thành tổn thương lớn. Còn có cho dù đã tìm được sơ hở của đối phương, mình cũng sẽ bởi vì tốc độ không cao mà không cách nào thành công.

“Rất lợi hại, A Cẩn đánh không lại hắn.” A Cẩn kiên trì nói.

Diệp Ly cười nói: “Chỉ trong khoảnh khắc nếu như ta không giải quyết được hắn thì người chết chính là ta.”

“Vương phi rất lợi hại, A Cẩn có thể học võ với Vương phi không?” A Cẩn dùng ánh mắt trẻ con đầy hy vọng, đôi mắt trông mong không ngại nhìn chằm chằm vào Diệp Ly. Nếu như hắn lợi hại được như Vương phi, vừa rồi không cần Vương gia ra tay.

Thần sắc Mặc Tu Nghiêu phức tạp nhìn Diệp Ly, nói: “Ta cho rằng A Ly chỉ có công phu tự bảo vệ mình, hiện tại xem ra là ta sai rồi. A Ly luôn có thể làm cho ta kinh hỉ.” Vừa rồi thời điểm Diệp Ly đối địch hắn đều xem ở trong mắt, ánh mắt như vậy còn có ra tay gọn gàng tuyệt đối không phải nữ tử tầm thường có thể đạt được. Coi như là ám vệ trong rất nhiều người cũng không quả quyết ngoan lệ như nàng. Hắn dám khẳng định nói, cho dù ba ám vệ đồng thời ra tay với nàng, thua cũng chưa hẳn là Diệp Ly. Chỉ là Mặc Tu Nghiêu như thế nào cũng nghĩ không thông, Diệp Ly một thiên kim tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng, tại sao có thể có thân thủ như vậy. Người không biết còn tưởng rằng đây là một người trải qua sa trường quen với xuất sinh nhập tử mà không phải một tiểu thư khuê các xuất thân danh môn.

Diệp Ly cười nhạt một tiếng, cũng không vội mà vì mình giải thích, “Chỉ cần Vương gia cảm thấy không phải kinh hãi là được rồi.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng chăm chú hồi lâu, rốt cục vẫn phải than nhẹ một tiếng hỏi: “A Ly, nàng thực là Tam tiểu thư Diệp gia, ngoại tôn nữ của Từ gia sao?”

Diệp Ly nói: “Tất nhiên phải.”

“Như vậy….đợi đến lúc nàng muốn nói rồi tính sau.”

Diệp Ly sững sờ, nhìn Mặc Tu Nghiêu hồi lâu không nói gì. Lấy thân phận Mặc Tu Nghiêu cùng với tình cảnh Định Quốc Vương phủ có thể nói ra lời nói như vậy quả thật làm cho nàng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Sau nửa ngày, Diệp LY mới thấp giọng nói: “Ta hiện tại tuy không thể nói rõ cho ngươi biết rõ sự tình, nhưng ta có thể cam đoan ta xác thực là Diệp Ly. Hơn nữa, ta gả vào Định Quốc Vương phủ cũng không có mục đích gì.”

“Ta tin tưởng nàng, chúng ta là vợ chồng mà đúng không?” Mặc Tu Nghiêu nói khẽ.

“Đa tạ.” trong lòng Diệp Ly ấm áp, thấp giọng nói. Nàng không phải là không có nghĩ tới nếu như bị phát hiện mình khác thì nên làm cái gì bây giờ, vốn nghĩ trước đi theo Mặc Tu Nghiêu tìm kiếm sư học võ, sau đó thời gian dần qua để cho mọi người quen. Kỳ thật như vậy dường như cực kỳ không đáng tin cậy, ít nhất nàng không xác định có thể giấu diếm được Mặc Tu Nghiêu hay không, nếu đưa tới Mặc Tu Nghiêu hoài nghi vậy thì càng phiền toái. Hiện tại ngược lại bớt việc rất nhiều, bất kể như thế nào ít nhất Mặc Tu Nghiêu nguyện ý tin tưởng mình. Mặc kệ cái tin tưởng này có bao nhiêu đã tốt hơn dự tính của nàng rất nhiều rồi.