Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 242



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Chu Du ra khỏi phòng Bạch Nhược Y thì không trở về phòng mình ngay mà lại đến căn phòng đối diện. Chu Du khẽ giơ hai ngón tay ra, nhẹ nhàng gõ cửa. “Cốc cốc...” Một âm thanh rất nhỏ, nhưng người trong phòng vẫn nghe thấy. Theo tiếng bước chân rõ dần, cửa phòng cũng được mở ra.

Người mở cửa phòng chính là Trần Duệ với gương mặt đang ngái ngủ, mái tóc thường ngày được chải gọn gàng giờ rối tung cả lên.

Trần Duệ nheo mắt nhìn, thấy người tới là Chu Du, nghiến răng hỏi: “Chuyện gì thế? Buổi tối không chịu được cô đơn, đến tìm lão phu để đàm đạo chuyện nhân sinh ư?” Chu Dụ tát một cái lên mặt Trần Duệ, đẩy cậu ta ra bước vào phòng. “Làm gì, làm gì? Cô2có chuyện gì thì nói là được rồi, lại còn lằng nhằng.” Trần Duệ đẩy cánh tay của Chu Du, tức giận nhìn cô chằm chằm. Chu Du cũng không hề khách sáo, kéo một cái ghế rồi tự ngồi xuống. Dáng vẻ cổ kiêu ngạo như đang bàn chuyện lớn vậy, khẽ nhíu mày quét qua một lượt phòng Trần Duệ: “Chúng ta phải nghĩ cách gì đó.” “Cái gì?” Trần Duệ không hiểu ý trong lời nói không đầu không cuối của Chu Du, khẽ gãi đầu.

“Chuyện của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đó...” Chu Du nói rồi khẽ thở dài: “Thực ra mọi người cũng có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y thích Thẩm Đình Thâm, nhưng cô ấy không dám biểu lộ, chính là không dám đối diện với trái tim mình.”

“Trời ơi, tôi còn8tưởng là chuyện to tát gì cơ, làm mới cho người khác, tôi khuyên cô đừng làm thì hơn. Mới có mấy tuổi đầu mà cứ như bà già bốn mươi tuổi vậy?” Trần Duệ không hề có hứng thú với chuyện này, vừa nói với giọng đấy mệt mỏi vừa kéo chăn trên giường.

Chu Dự tức giận liếc nhìn Trần Duệ: “Không phải, cái chính là mỗi ngày tôi thấy hai người họ như vậy, trong lòng không thể không để tâm, việc gì phải vậy chứ.”

Trần Duệ vừa mới nằm xuống giường xoay người lại, kéo gối che mặt mình, không muốn nói chuyện với Chu Dụ: “Được rồi được rồi, việc làm mới này cô thích thì làm một mình đi, tôi không giúp được đâu.” Hơn nữa, tất cả mọi người đều biết Cố Thần Trạch cũng2thích Bạch Nhược Y.

Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là anh em, Trần Duệ không muốn tiếp tay cho việc xấu.

Chu Du nhìn thấy phía bên trái của bàn có một chiếc gối ôm, liền cầm lấy đập vào người Trần Duệ: “Anh có giúp hay không! Anh không giúp thì tối nay đừng có hàng nghĩ tới chuyện được ngủ.” Gối ôm đập vào tai của Trần Duệ, cậu ta vốn đã mệt mỏi rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành. Kết quả là lại bị Chu Dụ lại làm phiền, Trần Duệ tâm trạng buồn bực ngồi dậy, trừng mắt nhìn Chu Dụ: “Tôi nói này, có phải là cô thích Cố Thần Trạch không, cho nên mới vội vã kết đối cho Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, như vậy Cố Thần Trạch2sẽ hết hi vọng còn cô thì sẽ có cơ hội?”

Gương mặt Chu Du đỏ lựng lên, cũng may ngọn đèn trong phòng không quá sáng nên không thể thấy rõ. Chu Dụ đằng hắng một tiếng rồi ngồi lên ghế, đôi mắt đen lánh khẽ nhìn: “Trần Duệ, anh đừng có nói linh tinh, tôi không hề có suy nghĩ ấy, ai nói tôi thích Cố Thần Trạch!” Nhìn thấy ánh mắt to tròn của Chu Du, Trần Duệ cười thầm, như vậy mà còn không thừa nhận là thích Cố Thần Trạch.

Nhưng không muốn trêu chọc Chu Du nữa, Trần Duệ khẽ mở mắt, nghiêm mặt chậm rãi nói: “Có phải là cô muốn kết đôi cho Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm?” “Đương nhiên!” Chu Du nói chắc như đinh đóng cột. “Chuyện này cũng không hề6khó, tất cả đều đã là người lớn, cho Bạch Nhược Y một chút mê tình dược sau đó bảo Thẩm Đình Thâm qua đó. Chỉ cần ép cô ấy chính miệng nói ra với Thẩm Đình Thâm, như thể không phải là tốt sao?” Trần Duệ nói mà không hề nghĩ ngợi gì. Chu Dụ ghét bỏ: “Anh... sao lại có thể ghê tởm như vậy?”

“Ghê tởm?” Trần Duệ khinh thường đánh giá Chu Du, nghĩ thầm có lẽ nào Chu Du đã lớn như vậy rồi vẫn là gái trinh đó chú: “Chuyện này là quá bình thường, vừa trực tiếp vừa thuận tiện! Tốt biết bao.”

Nói xong, Trần Duệ lại nheo mắt nhìn Chu Du, vẻ mặt đùa cợt: “Đợi chút, Chu Du cô sống ở nước ngoài đã lâu như vậy mà vẫn còn bảo thủ thể sao, hay là cô vẫn còn zin vậy?” “Anh... anh nói bậy bạ gì thế!” Chu Du kích động nhảy dựng lên đánh Trần Duệ, gương mặt đỏ bừng: “Ai nói là tôi bảo thủ! Tôi thấy, tôi thấy cách này rất hay, vấn đề là, chúng ta đang ở trên đảo, lấy đâu ra thứ kỳ lạ đó.”

Trần Duệ cười, xoay người nhảy khỏi giường, kéo ngăn kéo, lấy ra một viên thuốc kỳ lạ.

“Tèn, tén, ten, cô xem này, đây là thứ mà tôi vẫn thường mang theo, có thể tăng cảm giác sinh lý cho cả nam và nữ trong chuyện ấy.” Trần Duệ đưa cho Chu Du như một báu vật, cho cô ấy xem vài lần. Chu Du vội vàng xua tay, liếc nhìn Trần Duệ: “Tôi nói này, trên đảo nhỏ này chỉ có tôi và Bạch Nhược Y là con gái, anh mang theo thứ này, là muốn cho ai dùng đây?”

Sắc mặt của Trần Duệ khẽ thay đổi: “Đừng đùng đùng, cô đừng có vu oan cho tôi, Bạch Nhược Y là người của Thẩm Đình Thâm, tôi không dám mơ tưởng gì hết, cô thì... tuy dáng người của cô cũng được nhưng lại quá ngây thơ, tôi không thích những người phụ nữ quá thụ động trên giường.” “Này, Trần Duệ!” Chu Dụ dùng hết sức đập vào phía sau lưng của Trần Duệ, suýt nữa thì khiển mức tim cậu ta nhảy ra ngoài. Trần Duệ liền hừ một tiếng, vẻ mặt ai oán nhìn Chu Dụ: “Bà cô ơi, cô có thể nhẹ nhàng hơn được không, đập tôi đau muốn chết.” “Được rồi, nói chuyện đứng đắn chút đi!” Chu Dự trừng mắt kéo ghế ngồi xuống: “Vấn đề là làm sao để Bạch Nhược Y dùng được nó? Không thể cho cô ấy ăn được, người ta không nghi ngờ hay sao? Nếu trộn vào thuốc thì Cố Thần Trạch sẽ phát hiện ra mất.”

“Ừm... đó là một vấn đề nan giải.” Trần Duệ ngồi trên giường, cũng lo lắng suy nghĩ. Một lát sau, đôi mắt Trần Duệ sáng ngời, kéo ngăn kéo ra lấy một hộp hương thơm: “Em xem đi, cái này đặt trong phòng, sau đó chúng ta đóng cửa phòng lại, người phụ nữ nào ngửi nó thì năm phút sẽ có phản ứng.” “Đồ chơi kiểu này của anh cũng quá đầy đủ nhỉ...” Chu Du nhìn thấy Trần Duệ có đủ loại, không khỏi thán phục, đứng thẳng dậy: “Vậy... vậy cứ vậy đi, tối về ngủ trước đây.”

“Ừm, ngủ ngon nhé.” Trần Duệ gật đầu, đứng dậy, đi theo phía sau Chu Dụ. Chu Dụ giật mình, hoảng sợ nhìn chằm chằm Trần Duệ: “Anh... anh định làm gì, phòng tôi đối diện không cần anh phải tiễn.” Trần Duệ khẽ nheo mày, không hiểu Chu Du đang e ngại chuyện gì: “Tôi có thể làm gì chứ? Tôi muốn đi đóng cửa! Sợ tối cô không ngủ được lại mò sang phòng tôi, làm những chuyện gì đó với tôi.” “Anh đi chết đi!” Chu Dụ giơ tay tát cậu ta một cái. Cũng may Trần Duệ giờ đã tỉnh táo, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn nên tránh kịp: “Được rồi, ngủ đi!”