Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 271: Mất liên lạc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Tiểu Lục gật đầu “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài. Phòng làm việc to như vậy, chỉ có một mình Bạch Nhược Y cất tiếng thở dài: “Đã ba ngày rồi.” Ba ngày ròng rã, cô không gặp bóng dáng Thẩm Đình Thâm, cũng không nhận được cuộc gọi từ anh.

Ngay cả đêm hôm qua, cô nhịn không được gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy. “Anh vẫn vì chuyện cơn mưa hôm đó trên đảo mà giận em sao?” Bạch Nhược Y vén tóc ra sau đầu, lông mày nhỏ nhắn bất giác cau lại.

Một hôm nọ, Bạch Nhược Y cảm thấy mình lảo đảo. Cô không biết do cơ thể chưa bình phục hẳn hay do cô cứ nhớ mãi Thẩm Đình Thâm. Đến lúc ăn trưa, Bạch Nhược Y vừa gọi Tiểu Lục vào,2định bảo cô ấy tùy ý mang chút đồ ăn cho mình, lời còn chưa nói hết, Cố Thần Trạch đã kích động bước vào, lôi cổ đi. “Địnào, hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa.” Thoạt nhìn tâm trạng Cố Thần Trạch rất tốt, có lẽ do công trình hợp tác với Thẩm gia cuối cùng đã khởi động.

Bạch Nhược Y vừa tránh khỏi tay anh ta, vừa từ chối: “Đừng buông em ra! Em không muốn đi ăn cơm!”

“Tại sao không ăn, cơ thể lại khó chịu à? Để anh xem thử.” Cố Thần Trạch nói xong thì đưa tay sờ trán Bạch Nhược Y, nhưng lại bị cô nghiêng người tránh né. Cô trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Không sao, chỉ là khẩu vị không tốt, tự anh di di!”

Thấy cô dứt khoát8như vậy, Cố Thần Trạch đành cất tiếng thở dài: “Được, em không nể mặt anh, dù gì cũng nể mặt Chu Du chứ!” “Chu Dụ?” Bạch Nhược Y hoang mang nhìn Cố Thần Trạch. Trải qua mấy ngày ở chung trên đảo nhỏ, tình bạn giữa Bạch Nhược Y và Chu Dụ - về bản chất có thể nói là tăng thêm một bậc: “Cô ấy cũng tới rồi à?” “Phải, đang ở dưới nhà hàng Trung Hoa đợi chúng ta đấy.” Cố Thần Trạch không khỏi lắc đầu. Anh ta quen biết Bạch Nhược Y lâu như vậy, thế mà không được nể mặt bằng Chu Dụ. Bạch Nhược Y cúi đầu do dự một lát, nghĩ rằng từ hồi về đây, mình chưa gặp lại Chu Du lần nào. Cô gật đầu: “Được rồi, chúng ta6đi.” Khi hai người tới nhà hàng thì đã trông thấy Chu Du mặc đồ đen, ngồi tại bàn ở vị trí bên cạnh cửa sổ. Dáng người cô ta và mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tao nhã, thoạt nhìn cô ta giống như một nàng thiên nga đen, khiến trước mắt người ta ngời sáng. Bạch Nhược Y vừa nhìn đã thấy cô ta. Cô bước tới vài bước rồi ngồi đối diện với Chu Du, cố tình phóng đại mà đánh giá đối phương, hơn nữa còn kéo tay áo Chu Du rồi sờ lên chất vải: “Chậc chậc, bộ đồ này thật tuyệt, cô chọn được nó ở đâu thế?” Cố Thần Trạch đến ngồi bên cạnh Chu Du, yên lặng gọi món. Nghe hai người nói chuyện, anh ta3nhếch miệng cười: “Anh đặc biệt nhờ bạn ở nước ngoài mua về đó, trong nước chỉ có duy nhất một bộ này thôi.” Bạch Nhược Y liếc qua Cố Thần Trạch: “Tôi chưa bắt đầu ăn miếng cơm nào mà đã phải ăn cẩu lương của hai người à?” “Được rồi.” Chu Du nở nụ cười ngọt ngào, cô ta ngượng ngùng vỗ vào mu bàn tay Bạch Nhược Y: “Cẩu lương gì chứ? Cô và Thẩm Đình Thâm thì sao? Có phải ba ngày qua, ngày nào hai người cũng dính lấy nhau không?” Nghe thấy tên Thẩm Đình Thâm, sắc mặt Bạch Nhược Y bỗng thay đổi. Cô có vẻ mất tự nhiên, kéo kéo cổ tay áo mình: “Anh ấy... Có thể do gần đây công ty anh ấy khá bận nên tôi vẫn chưa5gặp được.” Người phục vụ vừa khéo mang thức ăn lên bàn. Cố Thần Trạch không tiện nói nên chủ động quay qua rót đồ uống cho hai cô gái. “Thưa ngài, ly nước của anh sắp đổ ra kìa...” Người phục vụ chỉ tay vào thức uống trong tay Cố Thần Trạch.

“Hả? Hả?” Cố Thần Trạch phục hồi tinh thần lại, vừa cúi xuống đã phát hiện ly nước của mình sắp tràn đến nơi, anh ta vội vàng bỏ nó xuống. Chu Du cau mày, lấy khăn giấy và lau ngón tay cho Cố Thần Trạch: “Anh sao thế? Rót nước uống mà cũng rót thành thế này, đang nghĩ gì đó nên không tập trung à?” “Không, tại hôm nay họp lâu quá nên bị ngớ người.” Cố Thần Trạch cười khô khốc, ánh mắt anh ta trốn tránh Bạch Nhược Y, không dám dừng lại một giây nào. “Được rồi, biết anh đi làm vất vả, cứ để em rót nước uống cho.” Chu Dụ cười nhìn Cố Thần Trạch, động tác vô cùng dịu dàng.

Vậy mới nói, làm gì có cô gái nào gai góc đầy người chứ? Hoặc là chưa gặp người trong lòng, hoặc là chưa gặp người thương mình thôi.

Bạch Nhược Y bưng bát cơm lên, gắp một đũa rau xanh bỏ vào miệng. Nhạt nhẽo vô vị, ngay cả việc nhai nuốt cũng là sự giày vò đối với cô. “Phải rồi Cố Thần Trạch, quan hệ cá nhân giữa anh và Thẩm Đình Thâm tốt lắm phải không? Mấy ngày qua anh ta bận gì, anh có biết không?” Chu Dụ cầm khăn giấy để sang một bên, vừa cầm đũa ăn cơm vừa thong thả hỏi Cố Thần Trạch. Ở trên đảo nhỏ lâu như vậy, Chu Du đã nghe Trần Duệ kể sự tích anh dũng thời đại học của cả ba người, nhờ đó cô ta đã hoàn toàn hiểu ra quan hệ giữa ba người họ thân thiết đến đâu.

Bạn tri kỷ sáu năm.

Bạch Nhược Y nghe vậy thì ngước mắt nhìn Cố Thần Trạch, ánh mắt kèm theo sự mong đợi.

Cô thật sự rất muốn biết động tĩnh gần đây của Thẩm Đình Thâm, xem như bây giờ cô được trải nghiệm một phen rồi, một ngày không gặp anh tựa như cách ba thu.

Cơ thể Cố Thần Trạch lập tức cứng đờ, anh ta thật sự không biết nói dối, nhất là dưới cái nhìn chăm chăm của Chu Dụ và Bạch Nhược Y, khiến anh ta khó mà mở miệng.

Anh ta nhất quyết cúi đầu xuống ăn cơm, nói theo kiểu mơ hồ: “Không biết nữa, vừa về thì chuyện công ty đã nhiều đến vậy rồi. Anh nghĩ chắc cậu ấy bận chuyện công ty tới mức choáng váng đó, qua đợt ngày chắc cậu ấy sẽ tới tìm em thôi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

“Ừ...” Bạch Nhược Y gật đầu, tỏ vẻ thất vọng. Cô nhìn cơm trắng nóng hổi trong bát mà chẳng nuốt trôi miếng nào.