Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 289: Anh trai hàng xóm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Không phải, không phải như chị nghĩ đâu!” Bạch Nhược Y cũng chạy theo chị béo, muốn giải thích rõ cho chị ta hiểu, thuận tiện hỏi thêm về chuyện ngày đó của Thẩm Đình Thâm. Thế nhưng chị béo luôn cho rằng Bạch Nhược Y là người bạc tình, cho nên chị ta bước nhanh về cửa nhà mình, đóng cửa “rầm” một phát, ngăn cách Bạch Nhược Y bên ngoài cửa. Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi lập tức đi về hướng nhà mình.

Mà Thanh Chấp thì cứ nhìn chằm chằm vào cổ, đồi mắt dưới tròng kính trong suốt của anh ta mơ hồ hiện lên vẻ lạnh lùng: “Mới nãy chị ta đang nói ai? Ai là chồng2em?”

Bạch Nhược Y nhíu mày nhìn Thanh Chấp, bất đắc dĩ cười: “Chị ấy đang nói về một người bạn của em thôi, có chút hiểu lầm, hiện tại em làm gì có chồng chứ? Có chồng rồi sao có thể dẫn anh về?” Nghe Bạch Nhược Y nói như vậy, sắc mặt Thanh Chấp mới hòa hoãn lại, theo Bạch Nhược Y vào nhà. Đợi đến khi hai người họ thức dậy, Bạch Nhược Y ra khỏi phòng mình đến một phòng khác, vô tình nhìn thoáng qua Thanh chấp đang ngủ trên ghế sofa. Thế nhưng trên ghế sofa trống rỗng, làm gì có ai ở đó? Kỳ lạ, anh ấy đã về nhà rồi sao? Sao lại không nói tiếng nào? Khi Bạch Nhược Y còn đang kinh ngạc thì trong bếp8truyền tới tiếng mở vòi nước. Cô đi về phía nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng cao ráo của Thanh chấp, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khiến anh ta như một bức họa sống động.

Chiếc áo sơ mi vốn được anh ta “đóng thùng” cẩn thận đã rơi ra ngoài. Áo sơ mi trắng thật dài, góc áo lộ rõ, trông rất không chân thực.

Bạch Nhược Y chợt cảm thấy hoảng hốt, dường như bản thân đã trở lại lúc còn bé.

Lúc đó Bạch Kiển còn chưa cưới vợ, chỉ ở trong một ngôi nhà bình thường. Năm đó, những bức tường thấp chỉ để trang trí, Bạch Nhược Y mới 7, 8 tuổi đã có thể leo qua bên kia. Mà bên kia bức tường là nhà Thanh Chấp, ba Thanh Chấp9cũng là một thương gia, đây là nhà của bà nội anh.

Lúc đó Thanh Chấp đã 15 tuổi, là người có gương mặt nổi bật trong số mấy bạn nhỏ đồng trang lứa, khiến không ít nữ sinh rung động, cứ tìm cách hỏi bài anh ta, cùng anh ta đi về nhà. Nhưng Thanh chấp là một người nổi tiếng lạnh lùng, đối với những bạn nữ học chung cũng chẳng nói gì nhiều, dù có dẫn họ về nhà chơi, cũng chưa từng nhiều lời với họ. Nhưng bà nội Thanh Chấp rất nhiệt tình, mỗi lần các bạn học nữ đến nhà đều được bà đối xử tử tế, bà còn bảo bảo Thanh Chấp nói chuyện nhiều hơn với bạn bè, Mỗi lần như vậy, Thanh Chấp sẽ cố ý đá2tường, khiến nó phát ra tiếng “đùng... đùng.” Sau đó sẽ có một bóng dáng nho nhỏ leo tường từ bên kia qua, có khi còn bị té ngã trên mặt đất. Khi còn bé Bạch Nhược Y hơi mũm mĩm, dù sao giọng nói của cô cũng không lớn, hơn nữa còn kèm theo mùi sữa nồng đậm: “Thanh Chấp, Thanh Chấp, hôm nay ba em lại không về, em không có gì ăn hết.” Thanh Chấp lập tức chạy đến, bỏ lại những bạn học nữ kia rồi chạy tới ôm lấy Bạch Nhược Y nho nhỏ, hơn nữa còn nhịn không được mà gõ đầu cô, dạy dỗ: “Gọi là anh, không được phép gọi thẳng tên anh nghe chưa?” Đôi mắt Bạch Nhược Y sáng long lanh như hổ phách, nói2với vẻ đáng thương: “Em đói bụng rồi.” Sau đó Thanh Chấp sẽ nhoẻn miệng cười, nắm bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của Bạch Nhược Y và dẫn tới phòng bếp: “Anh làm cái gì đó cho em ăn, em muốn ăn cái gì?” “Em muốn ăn bánh trứng.” Bạch Nhược Y vội vàng dùng đôi chân ngắn chạy theo, cổ đuổi kịp bước chân Thanh Chấp. Bình thường cứ đến lúc này, những bạn học nữ kia thấy Thanh Chấp đi cùng với Bạch Nhược Y thì sẽ tự mình rời khỏi. Còn Bạch Nhược Y sẽ tìm một cái ghế đẩu, ngồi ở cửa nhà bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Thanh Chấp, chỉ trong chốc lát cô đã lập tức ngửi được mùi thơm của bánh trứng. Sau cùng, bởi vì công ty của Bạch Kiến càng ngày càng lớn, Bạch Nhược Y cũng chuyển sang nơi tốt hơn. Số ngày cô gặp Thanh Chấp cũng càng ngày càng ít đi, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh, Thanh Chấp sẽ tìm tới chơi với cô. Sau đó nữa, nhà Thanh Chấp xảy ra sự cố nên cũng rất hiếm khi anh ta đến tìm Bạch Nhược Y. Anh ta thường đi du lịch khắp nơi, tìm kiếm các loại rượu cổ quái, quý hiếm, thời gian gặp mặt cô càng lúc càng ít. Có đôi khi, Bạch Nhược Y đã quên mất trong cuộc sống của mình từng xuất hiện một người dịu dàng như vậy. Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt tràn vào mũi cổ, kéo cô trở về từ hồi ức. Cổ dựa vào của nhà bếp, nở nụ cười nhạt: “Đã lâu rồi anh không nấu cơm cho em ăn đó nha.” Thanh Chấp nghe thấy tiếng nói thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y, anh ta bỏ kính ra nên phải nheo mắt lại mới nhìn rõ cô: “Em dậy rồi à?” Bạch Nhược Y cười gật đầu, tiến lên giúp Thanh Chấp bưng thức ăn: “Em rất hiếu kỳ đó, anh bỏ kính ra thì không nhìn thấy rõ đồ vật, sao lại có thể nấu cơm được chứ?” “Một mình anh bôn ba nhiều nơi như vậy, không phải đồ ăn nơi nào anh cũng nuốt trôi được nên tất nhiên phải tự mình nấu, làm quen rồi cũng không cần nhìn rõ nữa.” Thanh Chấp và Bạch Nhược Y cùng nhau bưng đồ ăn lên bàn, hai người ngồi đối diện nhau. Bạch Nhược Y nghiêng người, ngửi mùi thức ăn, đủ loại mùi thơm ùa vào mũi cố. Còn chưa động đũa, cô đã có cảm giác được thỏa mãn vị giác của mình: “Wow, chỉ với mấy nguyên liệu nấu ăn đơn giản mà anh có thể làm ra nhiều

món phong phú như vậy sao?” “Em còn chưa ăn mà đã vội khen anh rồi à?” Thanh Chấp lấy kính từ trong túi áo ra, nhẹ nhàng deo vào.

Không đeo mắt kính, anh ta dịu dàng như ngọc.

Đeo kính rồi, anh ta trở nên sắc sảo.

“Em đã nếm thử trước rồi.” Bạch Nhược Y cầm đũa, món nào cô cũng gắp một ít, ăn miếng nào cũng giơ ngón cái lên khen Thanh Chấp: “Đúng thật là rất tuyệt, Thanh Chấp à, thật không biết sau này ai có phúc lấy được anh nữa.”

Thanh Chấp đang ăn cơm, nghe vậy, nụ cười trên mặt anh ta dần tắt ngúm, bộ dạng tươi cười đã không còn. “Anh... Anh nghĩ cả đời này, ở một mình cũng tốt.” Thanh Chấp vừa ăn đồ ăn, vừa bình thản đáp. “A?” Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn Thanh Chấp, cô biết rõ anh ta chưa từng thích cô gái nào, nhưng cô chỉ cho là anh ta chưa gặp được người mình thích thối. Cô cho rằng, trên đời này, tất cả mọi người đều không toàn vẹn, chỉ khi tìm được nửa kia của mình mới xem như viên mãn. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới, hóa ra Thanh Chấp lại muốn ở một mình cả đời.