Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 295: Chen thang máy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Chu Du hít một hơi, hai tay đút vào túi áo khoác, xoay người đi ra ngoài: “Không cần đâu, công ty còn có rất nhiều việc đợi tôi giải quyết.” Lời vừa dứt, bóng dáng cô ta cũng biến mất khỏi căn nhà của Cố Thần Trạch. Lần này Cố Thần Trạch thông minh đã học được cách, vội vã đuổi theo.

Khoảnh khắc thang máy đóng lại, một bàn tay lớn ngắn của thang máy. Tiếp đó cửa thang máy dần mở ra, Chu Dụ trông thấy Cố Thần Trạch vào thang máy với khuôn mặt gượng gạo, sau đó ấn tầng một. Cố Thần Trạch cũng nhìn thấy Chu Du đã ẩn tầng âm một (-1)là chỗ để xe, anh ta lặng lẽ đứng bên cạnh Chu Du, cũng không lên tiếng nói chuyện với cô ta.

Tiếp đó, tầng ba2tầng bốn cũng có không ít người tiến vào, có lẽ vì đây là thời gian đi làm nên rất nhiều người trong tòa nhà đều vào thang máy. Lúc đến tầng ba, thang máy đã sắp đầy đủ rồi. Chu Du và Cố Thần Trạch bị người ta chen lấn đến phía sau rồi tách ra, Cố Thần Trạch quay đầu qua cũng không nhìn thấy Chu Du đầu, bên cạnh có cả đống người cao thấp không đồng đều đang đứng. Chu Dụ không khỏi cảm khái, Cố Thần Trạch rõ ràng là Tổng giám đốc một công ty đã lên sàn chứng khoán, tại sao lại sống ở tiểu khu thể này chứ. Anh ta hoàn toàn có thể tự mua một tòa biệt thự mà, việc gì phải chen chúc trong thang máy từ sáng sớm với nhiều người8như vậy.

Còn những người trong tòa nhà này thì nhiều đến mức không bình thường. “Đừng chen nữa, người bên ngoài đợi chuyển sau đi, sắp chật kín rồi.” Mọi người bị chen chúc trong thang máy đến nỗi không chịu nổi nữa mà lần lượt bất mãn oán than.

“Phải đấy, phía sau đã chật đến nỗi không thể thở được rồi!”

Nhưng vẫn có người tiến vào, vừa cười trừ bảo người bên trong chen thêm chút, vừa xin lỗi: “Ngại quá, vì sắp muộn giờ rồi, mọi người đều sống trong cùng một tòa nhà, thông cảm chút, thông cảm chút nhé...” Trong thang máy nhỏ hẹp, có người cầm sandwich, có người xách mì ở nhà, mùi của những món ăn đó hòa lẫn với mùi nước hoa trên người một vài người phụ nữ và cả một vài thử mùi9kì lạ bốc lên. Hai bên Chu Du đều là hai người đàn ông cao lớn, để giữ khoảng cách với họ, Chu Du cố gắng nghiêng người dựa vào thang máy. Nhưng phía trước cô ta lại là một người đàn ông vừa béo vừa cao, ép cả người cô ta dán chặt vào tường. Chu Du thật sự cảm nhận sâu sắc câu nói “chật đến nỗi không thể thở” mà người kia nói hồi nãy. Cũng không biết là ai, người phía trước đột ngột lùi một bước về sau, người phía sau đương nhiên lùi lại. Hình như gã béo phía trước Chu Dụ không nhận ra phía sau mình còn có một người, đã béo tưởng phía sau không có ai bèn lùi thẳng luôn, Thấy cơ thể khổng lồ của gã phía trước sắp ép mình vào2tường, Chu Dụ kinh hãi trợn mắt, vươn tay huých eo đối phương, lên tiếng nhắc nhở: “Anh ơi, anh đừng lùi nữa, mũi chân tôi sắp không có chỗ đặt rồi!” Trong thang máy vẫn còn không ít người đang nói chuyện, giọng của Chu Du trở nên rất nhỏ, có vẻ gã béo căn bản không nghe thấy, vẫn lùi từng bước nhỏ về sau. Chu Du thầm mắng một câu chết tiệt, ôm túi chặn trước ngực mình, chuẩn bị sẵn sàng nếu bị gã ta ép thành bánh nhân thịt.

Thậm chí cô ta còn thở dài một hơi tuyệt vọng, tức tối nhìn bóng lưng gã đó đang không ngừng dựa sát mà bất lực không thể làm gì. Đúng lúc này, một bàn tay lớn vỗ đốp vào lưng gã béo. Chu Du chỉ thấy bàn tay vươn2qua thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng, gân xanh nổi lờ mờ trên mu bàn tay cho thấy chủ nhân của bàn tay này tráng kiện mạnh mẽ. Khi tiếng “bốc” vang lên, đập vào chiếc lưng đầy cholesterol của gã béo, cơ thể thịt mỡ đó cũng run theo. Gã béo ngã chúi mấy bước về phía trước, cả thang máy đều rung lên, sau đó gã ta mắng một câu: “Đậu xanh, ai đánh tối đẩy!” Gã xoay người trong chiếc thang máy chật chội rất khó khăn, đau đớn vươn tay xoa lưng mình. Còn Chu Dụ thì nhìn sang theo bàn tay ấy, trông thấy một khuôn mặt với đường nét như được tổ chì, rõ nét như thế, hoàn hảo như thể khiến Chu Du thực sự hiểu chớp mắt đã vạn năm” là cảm giác gì. Đầu mày anh ta khẽ nhíu lại, mang theo chút khó chịu và cả chút tao nhã, còn bàn tay kia thì khoác qua ôm vai Chu Dụ một cách tự nhiên. Anh ta nhìn anh chàng béo bằng ánh mắt rực lửa: “Ngẫm lại việc này mới làm, xem ra mày thèm ăn đòn quá nhỉ!”

Chu Dụ ở sau lưng gã béo, không trông thấy nụ cười dâm tà trên mặt gã trước đó. Gã béo vừa vào thang máy đã phát hiện Chu Du, người xinh đẹp như thế ở giữa đám người trong thang máy thực sự quá chói mắt. Gã ta cố ý đi đến trước mặt Chu Du, cũng biết lát sau sẽ có rất nhiều người, ngày nào vào giờ này thang máy đều sẽ trở nên cực kì chật chội. Gã bảo cố ý chen về sau, muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ.

Bị Cố Thần Trạch nói trúng tim đen, gã ta không nói gì nữa, nhỏ giọng mắng chửi vài câu. Đúng lúc cửa thang máy tầng hai mở ra, gã ta lập tức vọt ra ngoài, kéo theo sự chỉ trỏ của đám người trong thang máy ở phía sau gã: “Đúng là tởm lợm mà, béo như thế mà tâm tư còn không ngay thẳng.” “Bây giờ loại người muốn nhân lúc thang máy chật chội để giở trò nhiều lắm, không có gì làm lạ cả.”

Những tiếng bàn tán đó lọt vào tai trái của Chu Du, rồi lại truyền ra từ tai phải. Cô ta căn bản không nghe thấy họ đang nói gì, trong thang máy chật chội, cô ta chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch như trống dồn đầy kém cỏi.

Còn bàn tay Cố Thần Trạch khoác lên vai Chu Dụ thì đang dùng sức giam cơ thể cô ta vào lòng, anh ta cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi hương trên tóc Chu Dụ. Cố Thần Trạch nghĩ, đã rất lâu mình không ôm Chu Du rồi.

“Anh xin lỗi, mấy hôm nay, anh nhớ em lắm.” Giọng nói trầm thấp của Cố Thần Trạch truyền đến tại Chu Dụ khiến cô tê dại.