Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 487: Định làm gì vậy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Tối hôm qua anh đã làm gì mà có thể ngủ say tới vậy?

Bạch Nhược Y khẽ cười, thầm nghĩ cuối cùng Thẩm Đình Thâm cũng có những lúc sống giống người bình thường, đành bước tới kéo rèm cửa sổ ra

Những tia nắng lấp lánh như thủy tinh đúng lúc chiếu thẳng vào giường

Chiếc ga trải giường màu xám và chiếc chăn màu trắng tinh lộ ra cơ thể khỏe mạnh săn chắc của Thẩm Đình Thâm, sống mũi cao ráo khiến mọi nơi trên cơ thể anh đều vô cùng đẹp đẽ

Đặc biệt là lông mi vừa dày lại vừa dài của anh, khi anh nhắm mắt nhìn vô cùng bắt mắt.

Bạch Nhược Y khẽ ngắm nhìn gương mặt anh,3cảm giác như đang được chiêm ngưỡng một bức ảnh chụp nghệ thuật chưa qua chỉnh sửa vậy

Đẹp nhưng lại không hề thực tế

Ma xui quỷ khiến thế nào Bạch Nhược Y lại ngồi xuống bên cạnh giường của Thẩm Đình Thâm, giữ những ngón tay thon dài chạm vào sống mũi cao ấy

Từ từ vuốt xuống đến khi chạm vào đôi môi

anh.

Nhìn đôi môi mỏng của anh, đột nhiên Bạch Nhược Y lại nghĩ tới một câu nói trước kia, những người môi mỏng thường rất bạc tình

Ngón tay cổ co lại, bỗng nhiên rụt tay lại

Đôi lông mày của anh khẽ giật, như thể có người đang quấy rầy khiến anh tỉnh giấc, từ từ mở mắt ra

Trong tầm mắt0chính là gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Bạch Nhược Y, những cảm giác không vui trong lòng bỗng chốc tan biến hết

Từ trong chăn anh giơ tay ra, kéo Bạch Nhược Y vào lòng, xoay người để cô nằm xuống dưới người mình.

“Anh làm gì vậy?” Bạch Nhược Y khẽ cười, hai tay chống lên ngực của Thẩm Đình Thâm, đề phòng anh định làm gì đó

Thẩm Đình Thâm cong môi, ngáp một cái, nheo mắt lại nhìn ra cửa sổ đã bị kéo rèm

Do anh vừa mới tỉnh lại, nên giọng vẫn hơi khàn khàn: “Ngược lại anh đang muốn hỏi em định làm gì? Sao em lại vào phòng của anh? Không phải của anh đã khóa rồi5sao? Trong nhà cũng không có ai mở cửa cho em được.”

“Anh đoán xem.” Bạch Nhược Y giơ tay che miệng khẽ cười, đôi mắt lấp lánh

Trong lòng Thẩm Đình Thâm khẽ rung động, anh giữ chặt sau gáy Bạch Nhược Y

Không để Bạch Nhược Y lên tiếng từ chối, anh dịu dàng từ từ mà tỉ mỉ hôn lên cánh môi cô

Dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy tham lam.

Bạch Nhược Y còn tưởng Thẩm Đình Thâm sẽ nhân cơ hội này đòi cô một lần, nhưng Thẩm Đình Thâm chỉ dịu dàng hôn rồi thả cô ra

Anh nằm xuống bên cạnh cô, một tay giữ bả vai của Bạch Nhược Y không cho cô ngồi dậy: “Mau nói4đi, em vào nhà bằng cách nào?”

“Em...” Bạch Nhược Y khẽ cười, xoay người ngồi đối diện với Thẩm Đình Thâm: “Em có thuật đi xuyên tường, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại ở Mỹ không, đột nhiên anh xuất hiện trong phòng em, em còn tưởng là anh có khả năng đặc biệt đó.”

Tay Thẩm Đình Thâm khẽ chạm vào mặt của Bạch Nhược Y, từ từ vuốt ve gương mặt cô

Bạch Nhược Y cảm nhận rõ nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, có những vết chai sạn, sờ lên mặt cô hơi buồn

“Anh chưa bao giờ dám nghĩ tới, có một ngày Bạch Nhược Y em lại có thể tới phòng của anh, ngủ bên9cạnh anh.” Thẩm Đình Thâm khẽ khép mi lại, đôi mắt đen lánh cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Nhược Y, giống như cảm giác trong lòng anh lúc này vậy

“Nhưng em cũng không phải tới đây ngủ cùng anh, em tới đây để đánh thức anh!”

Bạch Nhược Y vừa nói một cách đúng đắn, vừa với tay lấy chiếc điện thoại, chỉ vào đồng hồ trên điện thoại nói: “Thấy chưa? 11 giờ rồi, anh còn chưa định dậy sao?”

Thẩm Đình Thâm cướp chiếc điện thoại khỏi tay của Bạch Nhược Y, ném sang một bên, không cho Bạch Nhược Y lấy lại: “Nằm một lát nữa đi mà, không cần phải vội

Đúng rồi, không phải hôm nay em nói là muốn ở nhà làm sủi cảo sao? Sao lại chạy tới đây?”

Đúng là Thẩm Đình Thâm còn tưởng Bạch Nhược Y ở nhà làm sủi cảo, cho nên anh chẳng có việc gì để làm nên mới ngủ một giấc tới tận bây giờ, “Em lại không muốn làm kỳ đà cản mũi ba em, cho nên em mới chạy tới đây tìm anh, nào ngờ anh lại ngủ say tới như vậy.” Bạch Nhược Y giơ tay lên dí vào mũi của Thẩm Đình Thâm

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ khiến họ có thể nhìn thấy rõ đối phương, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn có thể nhìn thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt của Bạch Nhược Y

Hồi ức của một năm qua lại đột nhiên bùng cháy, đôi mắt đen láy của Thẩm Đình Thâm lại nhói lên, giọng điệu trầm lắng mà từ từ dịu dàng: “Em còn nhớ lần đầu tiên em tới đây không?”

Lông mày của Bạch Nhược Y nhăn lại, giống như đang nhớ lại chuyện của một năm về trước, nhưng rất nhanh sau đó, cô lại cúi đầu xuống, không muốn nhắc lại những chuyện đó: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”Thẩm Đình Thâm há hốc mồm, do dự trong chốc lát rồi cũng lên tiếng cười một cách bất đắc dĩ: “Vậy thì không nhắc tới nữa.”

Nói xong anh ôm Bạch Nhược Y xoay một vòng, ôm vào lòng

Thực ra Thẩm Đình Thâm muốn nói rằng, đêm tân hôn hôm đó, Bạch Nhược Y mặc áo cưới được thiết kế đặc biệt, ngồi ở trên giường anh

Gương mặt được trang điểm một cách thanh thoát, trong màn đêm giống như tiên nữ, vô cùng quyến rũ, đẹp đẽ hư ảo

Đôi mắt màu hổ phách của cô tràn đầy sự thơ ngây

Cô ngồi trên giường một cách yên ổn, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt vào tà váy cưới trắng tinh, hồi hộp mà lặng lẽ chờ đợi Thẩm Đình Thâm, lúc đó đầu óc của Thẩm Đình Thâm như muốn nổ tung ra.

Anh không hề tin vào việc vừa thấy đã yêu, nhưng nhìn thấy người ngồi trên giường có quan hệ hôn nhân với mình, hơn nữa cô ấy lại đẹp tới mức không ai sánh nổi

Anh cũng không ngờ mình lại có thể may mắn kết hôn với một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, lại không thể tránh khỏi sự sắp đặt của ông tơ bà nguyệt

Chỉ biết rằng hình ảnh của Bạch Nhược Y lúc ấy vô cùng xinh đẹp vẫn hiện ra trước mắt vô cùng rõ ràng

“Được rồi, dậy đi thôi!” Bạch Nhược Y ngẩng đầu dậy từ trong lòng của Thẩm Đình Thâm

Cô nở một nụ cười rạng rỡ

Thẩm Đình Thâm lật người lại, kéo ngăn tủ đầu giường ra, lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cho Bạch Nhược Y

“Đây là cái gì vậy?” Bạch Nhược Y nhận lấy chiếc hộp, rồi ngồi thẳng dậy, vô cùng hồi hộp mở chiếc hộp ra.

“Tặng em quà năm mới.” Thẩm Đình Thâm cũng ngồi dậy, tựa đầu vào giường, ánh mắt nhìn Bạch Nhược Y vô cùng cưng chiều

Cô mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền, do ngồi trên giường đúng khoảng nắng nên sợi dây chuyền trong tay cô sáng lấp lánh, vô cùng chói mắt

Cô nhìn một cách tỉ mỉ, khẽ sờ vào mặt dây truyền lạnh lẽo không hề có gắn kim cương, tuy đơn giản mà không hề mất đi sự quý phái, đúng kiểu Bạch Nhược Y thích

Bạch Nhược Y nghịch ngợm sờ miệng, lại cố tỏ ra thất vọng nhìn Thẩm Đình Thâm: “Chà! Anh thật là keo kiệt, không có kim cương sao!”

Thẩm Đình Thâm: “...”