Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 551: Yêu chí



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lần cuối bị Thẩm Thanh Du từ chối kết hôn, Đào Nguyệt đã tức giận bán tất cả số cổ phần công ty mà mình có...

Chị ta vẫn nhớ rõ ngày hôm đó trời rất đẹp, giữa trưa, Thẩm Thanh Du lái xe tới đón mình

Đào Nguyệt ngồi ở vị trí lái phụ, tâm trạng vô cùng vui vẻ nói chuyện phiếm với Thẩm Thanh Du

Thẩm Thanh Du ngồi ở ghế lái lại có vẻ hơi yên lặng hơn ngày thường

Đào Nguyệt cảm thấy hơi khát nước, nên liếm môi, Thẩm Thanh Du giơ tay đưa cho chị ta chai nước mà chị ta yêu thích

“Sao anh biết là em khát nước?” Đào Nguyệt nở nụ cười như cô thiếu nữ3e ấp, dịu dàng mà lại vô cùng đáng yêu.

Thẩm Thanh Du không đưa thẳng Đào Nguyệt về nhà mà đưa chị ta đến một khách sạn, vừa mở cửa xe giúp cho Đào Nguyệt vừa cười với chị ta: “Em nói suốt dọc đường, đương nhiên là phải khát rồi.”

ẩn giấu bên trong nụ cười của ông ta là cảm xúc vô cùng phức tạp, nhưng Đào Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều tới vậy

Có lẽ lúc đó Đào Nguyệt cũng cảm thấy Thẩm Thanh Du hơi khác thường, nhưng chị ta không hề để tâm tới mà thôi

“Hôm nay sao lại tới đây ăn cơm, không phải đã nói là đến nhà anh nấu cơm hay sao?” Đào Nguyệt nghi1ngờ hỏi Thẩm Thanh Du

Thẩm Thanh Du không hề giải thích gì với chị ta, đưa chị ta đi thẳng về phía trước và dẫn vào khách sạn.

Hai người đi thẳng vào trong, người phục vụ nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh Du thì vô cùng lịch sự đưa họ tới căn phòng mà ông ta đã đặt trước.

“Anh Thẩm, bây giờ mang thức ăn lên chứ?” Nhân viên phục vụ đứng cạnh cửa cười và hỏi Thẩm Thanh Du

Thẩm Thanh Du gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong phòng

Đào Nguyệt đi theo, hơi tò mò về Thẩm Thanh Du ngày hôm nay, trông ông ta vô cùng nghiêm túc

Ăn cơm tối thôi mà, không cần phải nghiêm túc vậy chứ,3chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện gì rồi sao? “Ngồi đi.” Thẩm Thanh Du kéo ghế cho Đào Nguyệt, bảo chị ta ngồi xuống.

“Vâng.” Đào Nguyệt vừa vuốt tà váy phía sau lại ngồi xuống, vừa quan sát cách bài trí bên trong phòng: “Khách sạn này cũng là tài sản của Thẩm thì sao?”

Nói xong Đào Nguyệt chỉ vào logo trên tường: “Biểu tượng này là em và nhà thiết kế đã cùng nhau bàn bạc đấy.“.

“Ừm.” Thẩm Thanh Du ngồi xuống phía đối diện với Đào Nguyệt

Ánh đèn trong phòng không sáng lắm, sắc vàng phản chiếu gương mặt tuấn tú, đầy khí thế “kiêu ngạo hung hăng” của ông ta khiến nó trở nên góc cạnh,3sống mũi cao rất giống người lại.

Nhưng đôi mắt của ông ta đang có tâm sự, chẳng hề sáng rỡ.

Một lát sau, nhân viên phục vụ đã dọn hết món ăn lên.

Đào Nguyệt nhìn thức ăn trên bàn, có tất cả tám món ăn chính, không tính hoa quả và đồ ngọt dùng sau bữa ăn.

“Hai người chúng ta có ăn được hết nhiều như vậy không?” Đào Nguyệt hỏi một cách đầy kinh ngạc, hơn nữa có mấy món ăn đều là món họ không ăn được, vậy Thẩm Thanh Du gọi để làm gì? “Còn một người nữa.” Thẩm Thanh Du trầm giọng, vừa nói vừa nhìn đồng hồ: “Có lẽ cô ấy cũng sắp tới rồi.”

Đôi lông mày9của Đào Nguyệt khẽ nhíu lại, bởi chị ta nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay Thẩm Thanh Du không phải là chiếc mà chị ta đã tặng: “Anh vừa mua đồng hồ à?” Đối với câu hỏi vô cùng trực tiếp của Đào Nguyệt, Thẩm Thanh Du hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không giải thích gì cả.

Đến lúc này, phụ nữ luôn cảm nhận được người đàn ông của họ đã có chuyện gì đó

Nhưng Đào Nguyệt không hề biểu hiện gì ra ngoài, bởi vì rất nhiều người đã gửi ảnh một người phụ nữ khác đi cùng Thẩm Thanh Du cho Đào Nguyệt.

Cho nên chị ta luôn biết rằng Thẩm Thanh Du đã qua lại thân mật với người phụ nữ khác, nhưng thế thì đã sao? Người có hôn ước với Thẩm Thanh Du chính là chị ta, bây giờ Thẩm Thanh Du còn trẻ, ông ta chơi chán rồi sẽ quay về bên chị ta thôi.

“Đợi lát nữa sẽ có người tới, là một người phụ nữ đúng không?” Đào Nguyệt hơi lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời mang đầy vẻ tự tin của người phụ nữ thành đạt

“Ừm.” Thẩm Thanh Du lên tiếng.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Thanh Du.” Đào Nguyệt nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy lụa màu trắng

Thậm chí Đào Nguyệt còn có thể nhận ra nhãn hiệu quần áo trên người đối phương, đối phương không trang điểm quá đậm, chỉ nhấn vào đôi mắt to tròn mà thôi

Khi Đào Nguyệt nhìn về phía bà ấy, trong lòng trào dâng bốn chữ xinh đẹp mỹ miều

Bà ấy chính là vợ của Thẩm Thanh Du sau này.

Thẩm phu nhân khẽ cười với Đào Nguyệt, sau đó bước tới bên cạnh Thẩm Thanh Du

Thẩm Thanh Du quan tâm kéo ghế cho bà ngồi, đôi mắt ông ta nhìn bà đong đầy yêu thương không hề che giấu.

“Chào cô, cô Đào.” Thời trẻ, Thẩm phu nhân luôn mang trên mình nét đẹp dịu dàng không kiêu ngạo nhưng cũng không hề tự ti, vô cùng dễ gần.

Dù là tình địch của Đào Nguyệt, nhưng bà không hề tỏ vẻ khinh ghét chị ta.

“Chào cô.” Đào Nguyệt bất giác ngồi thẳng lưng, có lẽ sâu tận đáy lòng chị ta không muốn thua thiệt về khí thể khi đối diện với hai người ấy

Thẩm Thanh Du thấy đã đủ người, ông ta là đàn ông cũng cần phải nói rõ ràng với hai người phụ nữ này.

“Đào Nguyệt, hôm nay anh hẹn em tới đây là muốn nói về hôn ước giữa hai chúng ta.” Thẩm Thanh Du vừa nhìn chằm chằm Đào Nguyệt, vừa nắm chặt bàn tay đang để dưới bàn của Thẩm phu nhân.

“Em đã hiểu ý anh.” Đào Nguyệt nở nụ cười lạnh nhạt, lúc đầu chị ta chỉ tưởng rằng Thẩm Thanh Du còn trẻ, muốn nếm trải cuộc đời

Không ngờ Thẩm Thanh Du lại ngu ngốc tới mức vì một người phụ nữ bình thường mà hủy cả hôn ước với chị ta.

“Nhưng em không đồng ý.” Đào Nguyệt nói thẳng, kèm theo sự kiên quyết

Thẩm Thanh Du hiểu tính tình của Đào Nguyệt, nhưng ông ta cũng là người không nói hai lời

Cũng có thể do tính cách đôi bên quá giống nhau nên dẫn tới chuyện ông ta chưa bao giờ thích Đào Nguyệt

“Đào Nguyệt, anh không phải đang cầu xin sự đồng ý của em.” Thẩm Thanh Du biết mình muốn gì, ánh mắt vô cùng kiên quyết: “Em cũng biết đấy, giữa chúng ta chỉ là một cuộc hôn nhân mang tính thương mại giữa hai gia đình, không hề có tình cảm

Hôm nay anh nói thẳng với em không phải vì sự xuất hiện của cô ấy, mà đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi

Chẳng lẽ em cảm thấy một cuộc hôn nhân không có tình yêu có thể đi tới cuối cùng được sao?” Cho tới bây giờ, Thẩm Thanh Du chưa từng nghĩ Đào Nguyệt thật lòng thích mình

Ông ta vẫn cho rằng Đào Nguyệt ở bên cạnh chẳng qua chỉ là lợi ích công ty, lợi ích của hai nhà mà thôi

Vì vậy trong mắt Thẩm Thanh Duy Đào Nguyệt là người phụ nữ điển hình của công việc, công ty mới là điều quan trọng với chị ta.