Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 572: Còn nhớ tôi không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nguy cơ của Thẩm thị là nghìn trùng, bất chợt giữa chừng có người giải quyết được

Thẩm Đình Thâm không rõ nội tâm mình có cảm giác gì, đủ loại cảm xúc tiêu cực trào dâng trong lòng anh, cuối cùng hòa trộn thành nỗi mất mát vô tận

Kế đó, bản tin thành phố H chẳng hề cho ba cha con Thẩm gia thời gian để đau thương

Ngay khi Thẩm Thanh Du đang bàn giao mọi việc, công ty Thẩm thị chưa có vị trí Tổng giám đốc thì ông ta bỗng thấy báo đài đưa tin về vị Tổng giám đốc mới sắp nhậm chức

Trên mặt báo toàn đưa tin về Đào Nguyệt và tất cả những gì trước kia chị ta làm để phát triển3Thẩm thị, ngoài ra còn có thể lực nhà chị ta.

Chỉ cần dựa vào thân phận Đào Nguyệt, thị trường chứng khoán Thẩm thị lập tức quay lại trạng thái ngày trước

Tuy hạng mục thương mại điện tử không thể vận hành nhưng Thẩm thị đã lấy lại thế lực trước kia, có thể mua chip vận hành lần nữa, đợi thêm vài năm rồi phát triển thương mại điện tử tiếp.

Thẩm Thanh Du vốn đang cầm báo và ngồi trên ghế, khi đọc thấy những tin tức đẩy mặt báo ấy, ông ta đứng vọt dậy, bàn tay cũng mơ hồ run rẩy: “Rốt cuộc đám Thẩm Lạc đang làm gì? Giao vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị lại cho người ngoài ngồi sao?” Thẩm1Thanh Du cho rằng bọn họ bảo mình nhường chỗ để Thẩm Lạc ngồi lên vị trí ấy, cho nên ông ta nên mới thỏa hiệp mà nhường

Nào ngờ bọn họ dám giao vị trí ấy cho người ngoài

“Sao vậy?” Thẩm phu nhân đang dọn dẹp phòng khách

Nghe tiếng Thẩm Thanh Du, bà lập tức chạy tới rồi nhìn thấy tờ báo trên tay Thẩm Thanh Du in đầy hình Đào Nguyệt

Thẩm phu nhân không khó để nhận ra chị ta.

Gần ba mươi năm trôi qua, người phụ nữ trên báo vẫn giữ nguyên dáng vẻ như ba mươi năm trước, dường như như năm tháng đặc biệt dịu dàng với chị ta.

“Đào Nguyệt!” Thẩm phu nhân bước tới, đón lấy tờ báo từ tay Thẩm Thanh3Du: “Sao cô ta lại quay về?” Bây giờ Thẩm Thanh Du không còn lòng dạ nhớ về quá khứ, ông ta chỉ chú ý đến Tổng giám đốc hiện giờ của Thẩm thị

“Tôi đi tìm Thẩm Lạc đây.” Thẩm Thanh Du bỏ báo xuống, nói xong bèn ra ngoài.

“Bảo Đình Thâm đi với ông đi.” Thẩm phu nhân theo sau lưng ông ta, sợ ông ta tức giận làm tổn hại cơ thể.

“Không cần đâu.”

Dứt lời, Thẩm Thanh Du lái xe rời khỏi nhà rồi đến thẳng công ty.

Khi ông ta tới nơi thì phát hiện tất cả nhân viên đang bận chỉnh đốn lại.

Thấy Chủ tịch tiền nhiệm tới đây, bọn họ không khỏi bàn tán sau lưng, hoàn toàn chẳng để ông ta vào3mắt.

Thẩm Thanh Du không để ý nhiều như vậy

Ông ta cất bước đến phòng họp, phát hiện bảy tám vị đồng sự trong công ty đã tới

Thẩm Lạc ngồi ở chỗ gần phía trước, thấy Thẩm Thanh Du tới thì nở nụ cười chào đón: “Vốn định bảo thư ký đón chú tới họp, không ngờ chú đã tự mình tới đây rồi

Mau qua đây ngồi đi.”

“Tin tức trên báo là sao?” Thẩm Thanh Du nghiêm mặt, trong mắt chứa đựng sự tức giận: “Người có thể giải quyết nguy cơ công ty mà các anh nói chính là Đào Nguyệt?” “Phải.” Thẩm Lạc hồn nhiên đáp lại: “Chú xem, chúng ta vừa tuôn ra tin Đào Nguyệt sắp làm Tổng giám đốc công ty, thị trường9chứng khoán lập tức ẩm lên; công ty lại đứng vững ở vị trí đứng đầu thành phố H, đây không phải giải quyết nguy cơ thì là gì?” Điều đó là thật, kinh tế Thẩm thị và thứ hạng cứ như quả tàu lượn siêu tốc - trong một đêm ngã xuống bàn thờ, vỏn vẹn một ngày đã lên đỉnh cao trở lại

“Vậy các người sẽ giao công ty vào tay người ngoài à? Sản nghiệp nhiều năm của Thẩm thị, các người chắp tay nhường cho kẻ khác sao?” Thẩm Thanh Du không hiểu trong đầu đám người này nghĩ gì, sao bọn họ có thể dễ dàng giao công ty cho Đào Nguyệt như thế.

“Chúng tôi không hề giao Thẩm thị cho người ngoài.” Thẩm Lạc nghiêm túc giải thích với Thẩm Thanh Du: “Cô Đào đã đồng ý rằng, vị trí Tổng giám đốc này giao cho cô ta

Đợi cô ta già đi sẽ giao lại Thẩm thị cho thế hệ sau của chúng ta, do đó Thẩm thị vẫn còn là của Thẩm gia.”

Hơn nữa bây giờ Đào Nguyệt đã hơn bốn mươi, cho dù tám mươi tuổi chị ta về hưu thì cùng lắm cũng chỉ quản lý công ty ba mươi năm thổi

Nhưng nếu chị ta không tới đây làm Tổng giám đốc, công ty sẽ đóng cửa vì Thẩm Đình Vũ

Đừng nói ba mươi năm, cho dù mất một trăm năm cũng khó khiến Thẩm thị lấy lại trạng thái như bây giờ

Thẩm Thanh Du lắc đầu, ông ta không cho rằng Đào Nguyệt đơn thuần muốn giúp Thẩm thị

Nhớ lại mấy chục năm trước, Đào Nguyệt đỏ bừng hai mắt nói với ông ta:

“Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh hối hận.“.

“Còn nhớ tôi không?” Giọng nói thực tại chẳng khác nào hồi ức trước kia khiến Thẩm Thanh Du kinh hãi, sắc mặt biến đổi

Ông ta quay lại nhìn thấy Đào Nguyệt mặc váy dài thắt eo cao, suối tóc đen dài được buộc gọn lên, gương mặt trang điểm sáng rỡ tuyệt đẹp, rất hợp với con người vô cùng kiêu ngạo của chị ta

Chị ta nhếch mép nở nụ cười tự tin đắc ý, dùng tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối đi tới trước mặt Thẩm Thanh Du

“Ngồi xuống nói đi.”

Dứt lời, Đào Nguyệt tiếp tục cất bước chầm chậm

Dưới cái nhìn chằm chằm của Thẩm Thanh Du, chị ta ngồi xuống vị trí trung tâm đứng đầu phòng họp.

Đám trưởng bối ngồi cạnh chẳng hề bất mãn trước việc chị ta giữ chức này, thậm chí còn thấy khó chịu vì Thẩm Thanh Du đến đây

“Cô về từ bao giờ?” Thẩm Thanh Du biết Đào Nguyệt đã về một khoảng thời gian

Kể từ lúc đảm trưởng bối tới nhà cảnh cáo, bọn họ đã bị Đào Nguyệt sai khiến rồi, làm nền để chị ta thành công ngồi lên vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị.

“Bảo Đình Thâm đi với ông đi.” Thẩm phu nhân theo sau lưng ông ta, sợ ông ta tức giận làm tổn hại cơ thể.

“Không cần đâu.”

Dứt lời, Thẩm Thanh Du lái xe rời khỏi nhà rồi đến thẳng công ty.

Khi ông ta tới nơi thì phát hiện tất cả nhân viên đang bận chỉnh đốn lại.

Thấy Chủ tịch tiền nhiệm tới đây, bọn họ không khỏi bàn tán sau lưng, hoàn toàn chẳng để ông ta vào mắt.

Thẩm Thanh Du không để ý nhiều như vậy

Ông ta cất bước đến phòng họp, phát hiện bảy tám vị đồng sự trong công ty đã tới

Thẩm Lạc ngồi ở chỗ gần phía trước, thấy Thẩm Thanh Du tới thì nở nụ cười chào đón: “Vốn định bảo thư ký đón chú tới họp, không ngờ chú đã tự mình tới đây rồi

Mau qua đây ngồi đi.”

“Tin tức trên báo là sao?” Thẩm Thanh Du nghiêm mặt, trong mắt chứa đựng sự tức giận: “Người có thể giải quyết nguy cơ công ty mà các anh nói chính là Đào Nguyệt?” “Phải.” Thẩm Lạc hồn nhiên đáp lại: “Chú xem, chúng ta vừa tuôn ra tin Đào Nguyệt sắp làm Tổng giám đốc công ty, thị trường chứng khoán lập tức ẩm lên; công ty lại đứng vững ở vị trí đứng đầu thành phố H, đây không phải giải quyết nguy cơ thì là gì?” Điều đó là thật, kinh tế Thẩm thị và thứ hạng cứ như quả tàu lượn siêu tốc - trong một đêm ngã xuống bàn thờ, vỏn vẹn một ngày đã lên đỉnh cao trở lại

“Vậy các người sẽ giao công ty vào tay người ngoài à? Sản nghiệp nhiều năm của Thẩm thị, các người chắp tay nhường cho kẻ khác sao?” Thẩm Thanh Du không hiểu trong đầu đám người này nghĩ gì, sao bọn họ có thể dễ dàng giao công ty cho Đào Nguyệt như thế.

“Chúng tôi không hề giao Thẩm thị cho người ngoài.” Thẩm Lạc nghiêm túc giải thích với Thẩm Thanh Du: “Cô Đào đã đồng ý rằng, vị trí Tổng giám đốc này giao cho cô ta

Đợi cô ta già đi sẽ giao lại Thẩm thị cho thế hệ sau của chúng ta, do đó Thẩm thị vẫn còn là của Thẩm gia.”

Hơn nữa bây giờ Đào Nguyệt đã hơn bốn mươi, cho dù tám mươi tuổi chị ta về hưu thì cùng lắm cũng chỉ quản lý công ty ba mươi năm thổi

Nhưng nếu chị ta không tới đây làm Tổng giám đốc, công ty sẽ đóng cửa vì Thẩm Đình Vũ

Đừng nói ba mươi năm, cho dù mất một trăm năm cũng khó khiến Thẩm thị lấy lại trạng thái như bây giờ

Thẩm Thanh Du lắc đầu, ông ta không cho rằng Đào Nguyệt đơn thuần muốn giúp Thẩm thị

Nhớ lại mấy chục năm trước, Đào Nguyệt đỏ bừng hai mắt nói với ông ta:

“Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến anh hối hận.“.

“Còn nhớ tôi không?” Giọng nói thực tại chẳng khác nào hồi ức trước kia khiến Thẩm Thanh Du kinh hãi, sắc mặt biến đổi

Ông ta quay lại nhìn thấy Đào Nguyệt mặc váy dài thắt eo cao, suối tóc đen dài được buộc gọn lên, gương mặt trang điểm sáng rỡ tuyệt đẹp, rất hợp với con người vô cùng kiêu ngạo của chị ta

Chị ta nhếch mép nở nụ cười tự tin đắc ý, dùng tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối đi tới trước mặt Thẩm Thanh Du

“Ngồi xuống nói đi.”

Dứt lời, Đào Nguyệt tiếp tục cất bước chầm chậm

Dưới cái nhìn chằm chằm của Thẩm Thanh Du, chị ta ngồi xuống vị trí trung tâm đứng đầu phòng họp.

Đám trưởng bối ngồi cạnh chẳng hề bất mãn trước việc chị ta giữ chức này, thậm chí còn thấy khó chịu vì Thẩm Thanh Du đến đây

“Cô về từ bao giờ?” Thẩm Thanh Du biết Đào Nguyệt đã về một khoảng thời gian

Kể từ lúc đảm trưởng bối tới nhà cảnh cáo, bọn họ đã bị Đào Nguyệt sai khiến rồi, làm nền để chị ta thành công ngồi lên vị trí Tổng giám đốc Thẩm thị.