Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 591: Nữ luật sư



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nói xong, Bạch Nhược Y không muốn nói thêm gì với Nhan Như Ngọc nữa, nên cố lạnh lùng xoay người đi.

Tay phải đặt trên cửa phòng hơi dùng sức

“Rầm” một tiếng, hai người đã đứng cách nhau một cánh cửa, Bạch Nhược Y thu lại tâm trạng thất vọng, buồn ngủ nằm lên giường

Mà Nhan Như Ngọc đứng ngoài cửa, mang vẻ mặt buồn bã cùng uất ức

Lúc này đây, cậu mới nhận ra mình thật lòng thích Bạch Nhược Y.

Lúc trước cậu muốn làm người ngầu nhất thế giới nên đã đổi rất nhiều phong cách cho bản thân

Tuyệt không qua lại với bất kì người nào, nếu thật sự gặp được người mình yêu thích, cậu nhất định sẽ dốc toàn lực để yêu cô ấy.

Nhưng cậu lại chưa nghĩ đến3chuyện người mình thích đã có bạn trai..

Cậu từng khinh thường mấy kẻ thứ ba hay giành giật những người đã kết hôn

Vậy giờ tính là gì đây? Thiêu thân lao đầu vào lửa sao? Ngu không ai bằng

Mà hôm nay, Nhan Như Ngọc lại không kiểm soát được sự khó chịu trong lòng, tiếng tim đập rất rõ ràng, khiến cậu nhận ra sự thật này

Cậu thích một người mà vĩnh viễn sẽ không thích mình, nhưng bản thân lại không tiếp nhận được sự thật ấy

Cậu chỉ muốn dùng thân phận bạn bè đứng bên cạnh Bạch Nhược Y, vậy đã tốt rồi

Bây giờ bị đoạt mất thân phận này, Nhan Như Ngọc có cảm giác bản thân đã thất tình

Quả thật quá buồn cười, rõ ràng chưa từng có, rõ ràng1mọi thứ cũng chưa từng bắt đầu

Bên kia, Thẩm Đình Thâm cũng đã sớm thức dậy, tự mình đến sân bay đón người

Người từ trong sân bay đi ra rất nhiều, đoàn người di chuyển như thủy triều thoáng cái đã bao quanh Thẩm Đình Thâm

Lông mày đen nhánh của anh nhíu lại, tạo thành hai đường cong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua từng người đi bên cạnh mình.

Anh sợ không nhìn thấy Lộ Trạch, người phụ nữ này tính khí khó chịu, mà Thẩm Đình Thâm lại không quá am hiểu việc dỗ dành phụ nữ

Thẩm Đình Thâm đứng ở cổng đợi rất lâu, đã không còn ai đi ra, mà Thẩm Đình Thâm lại chưa nhìn thấy Lộ Trạch.

Ánh mắt có chút không kiên nhẫn, anh cầm điện thoại lướt đến3dãy số của Lộ Trạch, ngón tay thon dài lướt nhanh trên điện thoại, có thể nhìn ra trong lòng Thẩm Đình Thâm thật sự rất gấp.

Thẩm Thanh Du vẫn còn đang ở Cục Cảnh sát, chờ Thẩm Đình Thâm dẫn luật sư đến, chuyện của Thẩm Đình Vũ cũng đang bị cấp trên hối thúc

Cục trưởng đã tốn không ít tâm tư mới tranh thủ được chút thời gian

Đột nhiên bả vai Thẩm Đình Thâm bị người ta vỗ một cái, động tác trên tay anh ngừng lại, sau đó anh ngửi thấy một mùi hương thơm ngát

Sau lưng anh đột ngột xuất hiện một người, đang cười hì hì nhìn Thẩm Đình Thâm: “Này anh, ở đây đợi em sao?”

Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm không có bất kì3độ ẩm nào, ngược lại gương mặt lạnh lùng như băng sơn ngàn năm kia lại càng phát ra vẻ lạnh lùng: “Đêm qua tôi đã nói là tìm em có chuyện gấp, không có thời gian đùa với em đâu.” Gương mặt mỉm cười của Lộ Trạch thoáng cái đã xụ xuống

Cô ta không vui cầm túi xách ném lên người Thẩm Đình Thâm: “Thẩm Đình Thâm, anh nhớ cho rõ, giờ anh đang có việc nhờ em, giọng điệu không thân thiện như vậy, em sẽ không giúp cậu đâu.” Thẩm Đình Thâm cẩm túi xách của Lộ Trạch, không hề để tâm đến lời cô ta, anh không cho là đúng nên đi trước: “Được rồi, đi nhanh thôi.” “Này!” Lộ Trạch bị làm lơ, nhếch đổi môi hồng lên, vẻ9mặt không vui: “Thẩm Đình Thâm, anh không thể nể mặt em chút sao!” Người đi ở phía trước, cầm túi xách của Lộ Trạch, vẫn đi nhanh như thường, không hề đáp trả

Lộ Trạch bất đắc dĩ thở dài một hơi, cười chạy đuổi theo bước chân Thẩm Đình Thâm

Hai người cùng nhau lên xe, Thẩm Đình Thâm tự mình lái xe.

“Chuyện tối qua anh nói với em, em đã chuẩn bị xong tài liệu cả rồi.” Lộ Trạch quan sát xe của Thẩm Đình Thâm, cười nói: “Chỉ là em thật sự không ngờ, học cùng anh nhiều năm như vậy, hóa ra anh còn một cậu em trai.”

“Nghĩ kĩ sẽ làm gì để đối đáp chưa?” Thẩm Đình Thâm nhìn Lộ Trạch qua kính chiếu hậu trên xe, cũng coi như đánh giá nhanh bạn học nữ đã vài năm không gặp này

Lộ Trạch là bạn học ba năm cấp ba của Thẩm Đình Thâm, có thể coi như là bạn học duy nhất của Thẩm Đình Thâm trong lớp

Thứ nhất vì so với bạn cùng lớp, tư duy Lộ Trạch kín đáo hơn, ý tưởng lại lớn hơn

Vì vậy trong đám bạn học, cô ta và Thẩm Đình Thâm thân thiết hơn

Thứ hai vì Lộ Trạch cũng quan tâm đến vấn đề kinh doanh, ý tưởng của cô ta còn lớn gấp đôi so với tuổi tác

Dù giới tính khác biệt, nhưng Thẩm Đình Thâm cũng rất tán thưởng cô ta

Nhưng sau đó hai người không còn liên lạc nữa, thứ nhất vì Thẩm Đình Thâm bình thường đều vội đi công tác, thứ hai vì mấy năm trước, Lộ Trạch từng tỏ tình với Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm là người bình tĩnh, anh biết mình muốn gì, không muốn gì

Tuy mấy năm trước anh vẫn thường hay đến quán bar, lưu luyến nơi đó, bên cạnh còn có Hạ Tiêu Tiêu và những người đẹp khác

Nhưng anh biết rõ, anh không có tình yêu nam nữ nào với Lộ Trạch hết

Chính vì Thẩm Đình Thâm xem Lộ Trạch là bạn khác phái duy nhất, nên anh mới có thể từ chối dứt khoát như vậy

Nếu lần này không phải vì chuyện của Thẩm Đình Vũ, Thẩm Đình Thâm đoán chừng đời này cũng sẽ không đi tìm Lộ Trạch

Nghĩ như vậy, có vẻ như anh quá bạc tình

Lúc cần người thì gọi đến, lúc không cần thì tàn nhẫn từ chối.

Hôm nay, phong cách ăn mặc của Lộ Trạch đã có chuyển biến rất lớn, dù là trang điểm hay nước hoa đều lộ ra thần thái lãng mạn của nước Pháp.

Mà gương mặt cô ta cũng không tròn trịa như lúc nhỏ nữa, đôi mắt và gương mặt đều sắc sảo hơn, còn có cả lớp trang điểm

Không thể không nói, bây giờ Lộ Trạch rất thu hút.

Đương nhiên, ngoại trừ tính khí bướng bỉnh khó chịu của cô ta ra.

Lộ Trạch nhìn thấy Thẩm Đình Thâm lén quan sát mình qua gương nên nhếch môi cười haha: “Có phải phát hiện chỉ vài năm không gặp, em đã xinh hơn nhiều hay không.” Thẩm Đình Thâm nhếch môi cười, nhưng không quá rõ ràng, giống như thứ Lộ Trạch thấy chỉ là ảo giác

Trong nháy mắt, Thẩm Đình Thâm đã trở về dáng vẻ nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng

“Sắp đến Cục Cảnh sát rồi, nghĩ ra cách nào tốt chưa?” Từ miệng Thẩm Đình Thâm nói ra, chỉ có chuyện công.

Lộ Trạch bất mãn “Hừ” một tiếng: “Nghĩ xong rồi! Với em mà nói cái này không phải chuyện gì khó.”