Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 703: Cùng một thủ đoạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Bạch Nhược Y vừa lặng lẽ thắt dây an toàn vừa liếc Bạch Kiến, “Ba, mấy ngày nay con thấy trạng thái của ba là lạ.

Sao vậy? Công ty đã xảy ra vấn đề gì à?” Bạch Kiển mới vừa khởi động xe, nghe vậy liếc sang Bạch Nhược Y, sau đó cười nhạt, “Không có, chỉ là mấy ngày nay việc công ty hơi bận nên không nghỉ ngơi đủ.” “Ba lừa dì Nhạc còn được chứ không lừa được con đâu.” Bạch Nhược Y nghiêm túc nhìn Bạch Kiển, trong lòng cô cũng đoán công ty đã xảy ra vấn đề, Công ty có vấn đề gì lớn ạ?” Xe chạy trên đường, lông mày Bạch Kiển càng ngày càng nhíu chặt.

Ông vốn không muốn nói chuyện của công ty với Bạch Nhược3Y.

Ông biết tâm trạng của cô không được tốt lắm bởi vì chuyện của Thẩm Đình Thâm.

Cho nên càng ngày ông càng làm việc không cẩn thận, mới có thể khiến công ty rơi vào tình trạng như bây giờ.

Hơn nữa bây giờ Bạch Kiển còn thiếu một khoản tài chính lớn để bàn vụ làm ăn tiếp theo, hơn nữa vụ làm ăn kia có liên quan đến sự tồn tại của Tập đoàn Bạch thị.

Bạch Kiến vừa lái xe vừa kể những chuyện này cho Bạch Nhược Y, cô nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Cô không biết hóa ra trong năm năm mình không ở đây, một mình Bạch Kiển đã mở rộng công ty đến mức đó, cũng không biết lòng ham muốn của Bạch Kiển lại lớn như2thế.

Hơn nữa lúc biết được mọi chuyện, Bạch Nhược Y còn biết công ty đang ở trong một cuộc khủng hoảng rất lớn, thảo nào mấy ngày nay sắc mặt Bạch Kiến trông rất tệ.

Nhưng rất nhiều việc không giấu được, đặc biệt là ở trước mặt người thân nhất của mình vẫn sẽ để lộ nét mỏi mệt.

Bạch Kiến thật sự buồn phiền vì chuyện của công ty cho nên mới nói rõ hết mọi chuyện trước sự chất vấn của Bạch Nhược Y, “Vốn dĩ năm nay chúng ta có rất nhiều dự án lớn.

Ba cũng dùng những dự án này để tiếp cận những dự án lớn hơn, nhưng tất cả các dự án trước đây của chúng ta đều đã bị dừng lại.” Bàn tay Bạch Kiên đặt trên vô3lăng vô thức run lên, ông cũng không ngờ sẽ xuất hiện nhiều vấn đề như vậy.

Hơn nữa quả thật chúng là vấn đề có tính áp đảo.

Năm năm nay Bạch thị xuôi chèo mát mái đã làm Bạch Kiến quên mất chuyện thành lập công ty vốn dĩ là một chuyện không dễ dàng.

“Ba có biết rốt cuộc những dự án đó đã xảy ra vấn đề gì không?” Bạch Nhược Y nhíu mày, lo âu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Bạch Kiển, “Thoạt nhìn tình trạng thế này lại làm con chợt nhớ đến cuộc khủng hoảng mà Tập đoàn Thẩm thị gặp phải năm năm trước.” “Ba cũng cảm thấy như vậy.” Bạch Kiển gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thật ra ông đã nghi ngờ là Thẩm Đình Thâm9giở trò quỷ từ lâu.

Suy cho cùng, ở thành phố H, người có thể có năng lực làm những việc này cũng chỉ có mấy nhà.

Bạch Kiến chẳng có thù oán với những tập đoàn hay gia tộc lớn, cũng không có gì đáng để bọn họ bận tâm gây rắc rối cho Bạch thị.

“Ba vẫn chưa hỏi con, rốt cuộc sau khi đi tìm Thẩm Đình Thâm, hai đứa nói chuyện thế nào?” Bạch Kiến vừa hỏi vừa lo lắng liếc Bạch Nhược Y qua gương chiếu hậu, “Nếu khủng hoảng của công ty chúng ta đúng là do Thẩm Đình Thâm gây ra, vậy hôm đó rốt cuộc con đã nói gì với cậu ta mà để cậu ta ra tay với Bạch thị chúng ta.” “Dừng xe.” Bạch Nhược Y nghiệm mặt3lại, hình như nhớ ra điều gì, “Con muốn đón taxi đến công ty Thẩm thị.” “Đi làm gì?” Bạch Kiển không làm theo lời Bạch Nhược Y, ngược lại còn khóa chặt hết cửa xe, sợ cô làm trò ngu ngốc như mở cửa xe nhảy thẳng xuống.

Thật ra ông đã nghi ngờ là Thẩm Đình Thâm giở trò quỷ từ lâu.

Suy cho cùng, ở thành phố H, người có thể có năng lực làm những việc này cũng chỉ có mấy nhà.

Bạch Kiến chẳng có thù oán với những tập đoàn hay gia tộc lớn, cũng không có gì đáng để bọn họ bận tâm gây rắc rối cho Bạch thị.

“Ba vẫn chưa hỏi con, rốt cuộc sau khi đi tìm Thẩm Đình Thâm, hai đứa nói chuyện thế nào?” Bạch Kiến vừa hỏi vừa lo lắng liếc Bạch Nhược Y qua gương chiếu hậu, “Nếu khủng hoảng của công ty chúng ta đúng là do Thẩm Đình Thâm gây ra, vậy hôm đó rốt cuộc con đã nói gì với cậu ta mà để cậu ta ra tay với Bạch thị chúng ta.” “Dừng xe.” Bạch Nhược Y nghiệm mặt lại, hình như nhớ ra điều gì, “Con muốn đón taxi đến công ty Thẩm thị.” “Đi làm gì?” Bạch Kiển không làm theo lời Bạch Nhược Y, ngược lại còn khóa chặt hết cửa xe, sợ cô làm trò ngu ngốc như mở cửa xe nhảy thẳng xuống.

Bạch Nhược Y nói, “Đi tìm Thẩm Đình Thâm đối chất.” Cô đã bắt đầu tháo dây an toàn, duỗi tay đẩy cửa xe.

Nếu không phải Bạch Kiến khóa cửa xe lại trước, e rằng Bạch Nhược Y sẽ thật sự nhảy khỏi xe.

Bạch Kiến dừng xe lại bên đường, “Bây giờ vẫn không chắc chắn là Thẩm Đình Thâm ra tay, chúng ta cũng không thể dựa vào tưởng tượng của mình mà đã đi tìm cậu ta đối chất được.” “Ngay cả không phải anh ta cũng không sao, không phải ba cũng nói công ty đang thiếu một khoản tiền lớn đấy à?” Mặt Bạch Nhược Y không cảm xúc, “Trước đây con đã lấy tấm thẻ chứa khoản tiền mà mẹ ruột con cho con, giao cho Thẩm Đình Thâm.

Mặc dù lúc ấy Thẩm Đình Thâm đã dùng một ít để xử lý khủng hoảng của công ty, nhưng phần lớn tiền vẫn chưa động đến.

Con phải đi lấy về.” Đúng vậy, dù sao bây giờ cô và Thẩm Đình Thâm không có bất cứ quan hệ gì, lấy lại tấm thẻ đã cho trước đây cũng là lẽ đương nhiên.

“À, còn có việc này nữa.” Bạch Kiển cũng quên mất chuyện mẹ ruột của Bạch Nhược Y cho cô một khoản tiền lớn, nghe Bạch Nhược Y nói xong, lúc này ông mới mở cửa xe ra, “Đúng ra ba nên đưa con đến Thẩm thị, nhưng Bạch thị chúng ta cũng có rất nhiều chuyện chờ ba xử lý, cho nên ba không đưa con đi được.” Bạch Nhược Y rất bình tĩnh nhìn Bạch Kiến, đôi mắt hổ phách kia có sự kiên định làm Bạch Kiến phải giật mình.

Bạch Nhược Y cầm túi xách của mình, vừa đẩy cửa xe ra vừa nói với Bạch Kiến, “Dạ, con cũng đã là mẹ của một đứa con rồi.

Con biết ba lo con không thể đối mặt trực tiếp với Thẩm Đình Thâm, nhưng con đã không còn là đứa trẻ 6 năm trước bị ba đưa đi liên hôn nữa.

Bây giờ con biết mình nên làm gì.” Ánh mặt trời ngoài xe chiếu vào mái tóc quăn như rong biển của Bạch Nhược Y, mạ một lớp ánh sáng nhạt lên toàn bộ bóng dáng nhỏ gầy của cô, khiển quanh người Bạch Nhược Y như có tiên khí vờn quanh.

Bạch Kiến ngồi bên trong xe vẫy tay với Bạch Nhược Y.

Không biết vì sao, ông thấy bóng dáng kiêu ngạo của cô trong đám đông nhân viên văn phòng kia rất xuất sắc, rất thu hút ánh mắt của người khác.

Bạch Kiến cũng thoáng yên lòng hơn, ông nhận ra cô con gái nhỏ trước kia thật sự đã trưởng thành.

Ngay cả trên đường phố đông đúc, cô vẫn có thể thẳng lưng, không sợ ánh mắt của mọi người, từng bước tiến về phía trước.

Bóng dáng ấy dần dần biến mất khỏi tầm mắt Bạch Kiến, giống như những việc mà Bạch Kiển có thể làm cho Bạch Nhược Y cũng càng ngày càng ít đi.

Ông nở nụ cười bất đắc dĩ.

Bây giờ ông đã không thể nói rốt cuộc là mình hy vọng Bạch Nhược Y tạm chấp nhận cuộc sống yên ổn cùng Thanh Chấp hay là hy vọng cổ có thể ở bên Thẩm Đình Thâm, để có thể nhìn thấy cô trở nên vui vẻ thật sự.