Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 721: Điệu nhảy



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Bạch Nhược Y không nhìn nổi cảnh tượng hạnh phúc như vậy, bèn vội vàng nhìn sang nơi khác, quan sát những bức họa trong phòng.

Nhưng Bạch Nhược Y là người bình thường, cô không nghiên cứu nhiều về cái thể loại tranh ảnh nghệ thuật này.

Chỉ là đột nhiên nhớ tới trước kia trong văn phòng Thẩm Đình Thâm cũng có treo hai bộ tranh.

Cô nghĩ có phải Thẩm Đình Thâm cũng có nghiên cứu một chút về hội họa không nhỉ, cô bèn nghiêng đầu sang định nói gì đó.

Trong nháy mắt cô buông tay ra, Bạch Nhược Y không phát hiện trên mặt Thẩm Đình Thâm xuất hiện vẻ bối rối, đôi môi mỏng kia hơi mở, nhưng lại không nói được3một từ nào.

Đừng đi, đừng bỏ anh lại.

Người Thẩm Đình Thâm căng lên, anh đứng nguyên tại chỗ, cố gắng bình tĩnh chờ Bạch Nhược Y quay trở lại.

Không đầy một lát sau, Bạch Nhược Y chạy tới tiếp tục khoác lên cánh tay Thẩm Đình Thâm, “Tôi đã nói qua với ngài Lưu rồi, ông ấy bảo khi nào vào bàn tiệc thì chúng ta qua tìm bọn họ ngồi cùng bàn là được, bây giờ chúng ta có thể đi chỗ khác.

Thẩm Đình Thâm không nói gì nữa mà đi theo Bạch Nhược Y ra ngoài, bên tai có thể nghe được âm thanh tiếng người qua lại nói chuyện, cũng nghe thấy âm thanh của những hoạt động ở các phòng khác nhau.

Nhưng2lại liếc thấy trong con ngươi đen như mực kia không hề có bất cứ ánh sáng nào, giống như một vực sâu u buồn mà huyền ảo vậy, không phản chiếu bất cứ thứ gì, chỉ có bóng tối vô tận, không có gì tốt đẹp có thể nói cả.

Anh cứ đứng bên cạnh cô như vậy, tay cô còn đang kéo cánh tay của anh.

Rõ ràng họ chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn, nhưng Bạch Nhược Y lại cảm thấy mình và Thẩm Đình Thâm như ở hai thế giới khác nhau vậy.

Bên trái là thế giới của Bạch Nhược Y có hoa cỏ, có màu sắc, ánh sáng...

Tất cả mọi thứ tốt đẹp đều ở bên thế giới của cô.

Bên phải là3thế giới bóng tối vô biên vô tận của Thẩm Đình Thâm, như vực sâu hư vô, chỉ có một mình anh cô độc mà kiêu ngạo, im lặng đi trong cái thế giới đó.

Thật ra, ngay từ lúc đầu dẫn Thẩm Đình Thâm đến phòng tranh này, để anh nghe được những người bên cạnh nói những bức tranh đẹp đến nhường nào, thì đối với Thẩm Đình Thâm mà nói đã chính là tàn nhẫn rồi.

“Chúng ta đi phòng khác xem thử đi.” Bạch Nhược Y nhẹ nhàng nói, rồi nắm tay Thẩm Đình Thâm đi ra ngoài.

“Ngài Lưu đâu?” Thẩm Đình Thâm tới đây chỉ vì muốn đi cùng ông Lưu, vì sự hợp tác của Thẩm thị và ông Lưu mà thôi.

“Hạ Tiêu9Tiêu đang đi cùng ông ấy rồi, nếu anh không yên lòng thì tôi sẽ đi nói với ông ấy một câu.” Bạch Nhược Y nói rồi, bèn buông lỏng tay Thẩm Đình Thâm ra và đi về phía Lưu Sinh ở bên kia.

Đừng đi, đừng bỏ anh lại.

Người Thẩm Đình Thâm căng lên, anh đứng nguyên tại chỗ, cố gắng bình tĩnh chờ Bạch Nhược Y quay trở lại.

Không đầy một lát sau, Bạch Nhược Y chạy tới tiếp tục khoác lên cánh tay Thẩm Đình Thâm, “Tôi đã nói qua với ngài Lưu rồi, ông ấy bảo khi nào vào bàn tiệc thì chúng ta qua tìm bọn họ ngồi cùng bàn là được, bây giờ chúng ta có thể đi chỗ khác.

Thẩm Đình Thâm3không nói gì nữa mà đi theo Bạch Nhược Y ra ngoài, bên tai có thể nghe được âm thanh tiếng người qua lại nói chuyện, cũng nghe thấy âm thanh của những hoạt động ở các phòng khác nhau.

Nhưng cho dù người ở nơi náo nhiệt nhất, thì anh cũng vẫn lẻ loi một mình.

Cũng không biết Bạch Nhược Y đưa anh tới nơi nào, lúc ngừng lại, Thẩm Đình Thâm có thể nghe được có khúc nhạc vui vẻ đang vang lên, còn có cả âm thanh tiếng bước nhảy có quy luật nữa.

Không đợi Thẩm Đình Thâm lên tiếng hỏi, thì giọng nói nhẹ nhàng mang theo cả sự vui vẻ của thiếu nữ của Bạch Nhược Y vang lên, “Ngài Thẩm, tôi có may mắn xin được nhảy cùng ngài một bản không?” Hàng lông mày của Thẩm Đình Thâm nhíu lại, như thể não bộ của anh còn chưa kịp phản ứng, một chữ “được” bật thốt ra không hề do dự.

Thì ra thực chất từ bên trong, Thẩm Đình Thâm đã hình thành thói quen đáp ứng tất cả các yêu cầu của Bạch Nhược Y, điều này gần như đã trở thành bản năng của anh.

Đợi đến lúc anh cảm thấy hối hận, thì Bạch Nhược Y đã nắm lấy tay anh và đặt vào ngang hông cô, ngay sau đó anh có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương kia đặt lên vai mình.

Gương mặt của Bạch Nhược Y tới gần chỗ cằm của Thẩm Đình Thâm, trong đôi mắt màu hổ phách của cô tràn tình yêu đối với người trước mắt này.

Cũng chính bởi vì Thẩm Đình Thâm không nhìn thấy được, cho nên Bạch Nhược Y mới không hề kiêng kỵ mà nhìn chằm chằm vào mặt anh như thế.

Ánh trăng dưới đáy biển là ánh trăng trên trời, người trước mắt chính là người trong lòng.

“Được rồi, đi theo bước chân của tôi nhé, tôi sẽ không để cho người khác đụng phải anh đâu.” Bạch Nhược Y dẫn đầu bước chân lên, khúc nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên truyền vào trong tại Thẩm Đình Thâm, cuối cùng rơi vào trong lòng của anh.

Thẩm Đình Thâm không thể nói nên lời cảm giác của mình lúc này, chóp mũi toàn là mùi hương thơm ngát đặc trưng trên người Bạch Nhược Y, thậm chí bên tai cũng có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của cô, và còn cả âm thanh bước chân của cô nữa.

Tất cả những điều này khiến cho Thẩm Đình Thâm càng có cảm giác không chân thực, giống như đây chỉ là một giấc mộng do hàng đêm mất ngủ trong năm năm qua mà thôi.

Chỉ cần anh vừa mở mắt ra thì sẽ thấy mình vẫn không có cái gì cả.

Thôi, quan tâm nó là mộng hay thực làm gì, cứ thuận theo nó là được.

Thẩm Đình Thâm đi theo bước chân của Bạch Nhược Y, chậm rãi nhảy.

Cơ thể nhiều năm căng cứng cũng từ từ thả lỏng, bàn tay đặt ở bên hông Bạch Nhược Y cũng trở nên nhẹ nhàng cẩn thận, sợ làm đau eo cô.

Những biến hóa này đều bị Bạch Nhược Y để ý thấy, đôi môi anh đào của cô khẽ cong lên, hai tay đều khoác lên cổ Thẩm Đình Thâm, sau đó cô mỉm cười hỏi anh, “Tôi có thể giẫm lên chân anh được không?” Khi nghe thấy câu này gương mặt núi băng nghìn năm của Thẩm Đình Thâm hơi thay đổi, nhưng anh vẫn im lặng.

Anh biết rất rõ ở loại thời điểm này hẳn là mình phải cự tuyệt Bạch Nhược Y, nhưng trong nội tâm anh lại khát vọng cô thân mật với mình như vậy, nên giờ chẳng biết phải làm thế nào cho phải.

Bạch Nhược Y cũng không biết mình làm sao vậy, giống như chỉ cần ở chung với Thẩm Đình Thâm là cô sẽ biến thành một người khác vậy, trở nên ngây thơ, trẻ con, giống như thiếu nữ 18 tuổi, cô sẽ muốn đẩu võ mồm với anh, muốn làm ầm ĩ lên với anh.

Thậm chí nếu có thể, cô còn muốn buổi đêm bò lên giường Thẩm Đình Thâm mà ôm lấy vòng eo nhỏ kia, cọ qua cọ lại trên người anh, không cho anh ngủ.

“Anh không nói lời nào, tôi coi như anh chấp nhận đấy nhé.” Bạch Nhược Y vừa nói vừa đưa chân giẫm lên mặt giày đôi giày sáng bóng của Thẩm Đình Thâm.

Cô thấy rõ ràng khi mình giẫm lên chân anh, trong một thoáng anh hơi nhíu lông mày lại, nhưng ngay sau đó anh nhanh chóng quay trở về gương mặt không cảm xúc.