Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 730: Ôm nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Cho nên cô ôm tâm trạng thấp thỏm không yên, vừa kích động vừa bất an ôm lại Thẩm Đình Thâm, lưu luyến khoảnh khắc như trong mơ này.

“Trước giờ cô ấy đều không bằng em.” Thẩm Đình Thâm lại nhẹ nhàng nói, tiếp theo buông lỏng cơ thể Bạch Nhược Y ra rồi kéo tay cô, lạnh nhạt nói, “Đi thôi.” Bạch Nhược Y chớp mắt, đi ra ngoài theo ý Thẩm Đình Thâm.

Đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy, lúc này ắt hẳn là thời điểm tốt nhất để cởi bỏ hiểu lầm, bởi vì bây giờ cô đã biết thật ra Thẩm Đình Thâm vẫn yêu mình.

Mặc kệ trước đây anh đã nói những lời khắc nghiệt cỡ nào, mặc kệ trước đây anh đã làm gì với Bạch thị, với Bạch Nhược Y, chỉ cần bây giờ3Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm vẫn còn yêu mình là đủ rồi.

Bạch Nhược Y kéo tay Thẩm Đình Thâm, hàng lông mày mảnh dẻ khẽ cau lại, cô nghiêm túc hỏi, “Chẳng lẽ anh thật sự không muốn nghe xem rốt cuộc năm năm trước em đã xảy ra chuyện gì ư? Chưa bao giờ nghĩ đến việc em có nỗi khổ gì, có cái gì...” “Không cần thiết.” Thẩm Đình Thâm lại ngắt lời Bạch Nhược Y một lần nữa, “Kể cả năm năm trước là em bất đắc dĩ, thể thì sao? Em vẫn đã kết hôn với người khác, em vẫn đã có con với người khác.”

“Cho nên...” Đôi mắt như hổ phách của Bạch Nhược Y khẽ híp lại, “Cho nên nói đi nói lại, trong lòng anh vẫn có vướng mắc vì việc2em đã kết hôn với người khác, nên cảm thấy em không còn xứng ở bên anh nữa phải không?” “Đừng tiếp tục tranh cãi nữa.” Giọng điệu nói chuyện của Thẩm Đình Thâm vẫn rất nhạt nhẽo, hiển hiện thể xác và tinh thần anh đều mỏi mệt, “Em cũng ký hợp đồng rồi, phiền em giả vờ mấy tháng đi.” Thái độ tự cho là đúng này thật sự làm người ta rất khó chịu.

Rõ ràng chỉ cần anh để cho Bạch Nhược Y nói hết lời, hai người hoàn toàn có thể trở lại như năm năm trước đây.

Cái gì mà Bạch Nhược Y đã kết hôn, kết hôn chẳng qua chỉ là cái hư danh mà thôi.

Cái gì mà đã có con, vốn dĩ đứa trẻ chính là con của Thẩm Đình Thâm.

Xem ra Thẩm Đình Thâm3đã nghĩ thông suốt, cho dù anh có nhớ mãi không quên Bạch Nhược Y, cho dù anh có tình cảm vô cùng sâu đậm với cô, nhưng Bạch Nhược Y đã kết hôn với người khác rồi, còn có con với người nọ.

Cho dù năm năm trước Bạch Nhược Y có lý do và nối khố mới kết hôn, nhưng cô vẫn đã có con với người khác.

Chuyện đã xảy ra từ lâu, Thẩm Đình Thâm có không cam lòng như thế nào cũng không thể có cách xoay chuyển.

Cho nên thôi đi, ít nhất trước khi mắt khỏi, anh có thể ở cùng Bạch Nhược Y một khoảng thời gian là đủ rồi.

Quả thật Bạch Nhược Y vừa đau lòng cho dáng vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn thỏa hiệp của Thẩm Đình Thâm bây giờ, vừa hận anh chưa9bao giờ cho cô cơ hội giải thích.

“Đình Thâm, thật ra em kết hôn với Thanh Chấp...” Bước chân của Thẩm Đình Thâm không hề ngừng lại, giọng nói lạnh lùng, “Bạch Nhược Y.” “Cứ như vậy đi.” Thẩm Đình Thâm nói tiếp, “Anh không muốn nghe về chuyện nhà của em.

Anh cũng mặc kệ tại sao em kết hôn với người khác.

Thời gian mấy tháng này, phiền em đừng đề cập đến chuyện nhà của em, đừng nhắc lại rốt cuộc năm năm trước đã xảy ra những gì.

Anh chỉ muốn mấy tháng này em ở cùng với anh.

Cho dù em không còn yêu anh, cho dù em có cuộc sống gia đình của riêng mình, nhưng chỉ mấy tháng này, có thể phiền em giả vời như chúng ta vẫn giống năm năm trước không? Chờ mắt anh khỏi3rồi, anh sẽ thả em đi, để em sống cuộc sống của chính em.”

“Cho nên...” Đôi mắt như hổ phách của Bạch Nhược Y khẽ híp lại, “Cho nên nói đi nói lại, trong lòng anh vẫn có vướng mắc vì việc em đã kết hôn với người khác, nên cảm thấy em không còn xứng ở bên anh nữa phải không?” “Đừng tiếp tục tranh cãi nữa.” Giọng điệu nói chuyện của Thẩm Đình Thâm vẫn rất nhạt nhẽo, hiển hiện thể xác và tinh thần anh đều mỏi mệt, “Em cũng ký hợp đồng rồi, phiền em giả vờ mấy tháng đi.” Thái độ tự cho là đúng này thật sự làm người ta rất khó chịu.

Rõ ràng chỉ cần anh để cho Bạch Nhược Y nói hết lời, hai người hoàn toàn có thể trở lại như năm năm trước đây.

Cái gì mà Bạch Nhược Y đã kết hôn, kết hôn chẳng qua chỉ là cái hư danh mà thôi.

Cái gì mà đã có con, vốn dĩ đứa trẻ chính là con của Thẩm Đình Thâm.

Bạch Nhược Y thật sự tức giận không chịu nổi, cô trợn trắng mắt, chẳng thèm nói gì mà kéo Thẩm Đình Thâm đi ra ngoài.

Dù sao vẫn còn thời gian mấy tháng, đến lúc đó lại tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với anh là được.

Hai người đi bên vệ đường, có thể cảm nhận được gió thu hơi lạnh lùa đến, thổi tung mái tóc của hai người họ.

Bạch Nhược Y ngẩng đầu liếc nhìn cây phong bên cạnh, lá phong đỏ rực thỉnh thoảng rơi xuống, đong đưa trong gió.

Mà Thẩm Đình Thâm đi theo cô chỉ cảm thấy lúc này hình như đường phố vắng hơn ngày thường một chút, bởi vì anh không nghe thấy quá nhiều tiếng bước chân mà nghe được tiếng chân đạp trên lá phong “sàn sạt” của mình và Bạch Nhược Y nhiều hơn.

Tuy rằng bây giờ Thẩm Đình Thâm vẫn chưa nhìn thấy gì, nhưng dường như trong đầu có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Hai người đi lang thang tới công viên, Bạch Nhược Y kéo Thẩm Đình Thâm ngồi xuống một chiếc ghế gần đây, cách đây không xa có một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc nghiêm chỉnh đang luyện tập đàn violon.

Khúc nhạc được kéo là khúc Bạch Nhược Y chưa bao giờ nghe trước đây, và nó rất hay.

Bạch Nhược Y ngồi xuống rồi cười, “Anh nghe xem, ở đây còn có người đang kéo đàn violon.” Thẩm Đình Thâm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại để cảm nhận khoảnh khắc yên tĩnh hiếm có của công viên, còn có tiếng đàn violon truyền tới làm người ta càng cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn.

Quan trọng nhất chính là bên cạnh anh có Bạch Nhược Y.

Lúc này, nghĩ đến điều đó làm Thẩm Đình Thâm cảm thấy rất an tâm.

Thẩm Đình Thâm nắm tay Bạch Nhược Y và siết nhẹ, như thể đang gọi cô.

“Hử? Sao thế?” Bạch Nhược Y nghiêng đầu liếc tay mình, rồi ánh mắt dời lên mặt Thẩm Đình Thâm.

Thẩm Đình Thâm khẽ hé đôi môi mỏng, chất giọng lười biếng vang lên, “Anh có thể nằm ngủ một lát trên đời của em không?” Bạch Nhược Y khẽ nhếch chân mày, tiếp đó cô cười nhẹ, rồi vỗ lên hai chân đang khép lại của mình, “Nào.” Vừa dứt lời, cả người Thẩm Đình Thâm đã đổ xuống, đầu đặt thật mạnh trên đùi Bạch Nhược Y.

Anh nhắm hai mắt, quanh quẩn nơi chóp mũi đều là hơi thở mùa Thu, trộn lẫn mùi thơm trong trẻo đặc biệt trên người cô.

Gió nhẹ chậm rãi vờn quanh mặt anh như một bàn tay mềm mại và ấm áp như ngọc.

Đây là cảm giác mà Thẩm Đình Thâm chưa từng có được trong năm năm qua.

Khoảnh khắc này làm người ta rất lưu luyến, làm người ta không thể tự thoát ra.

Bây giờ anh không nghĩ về bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn tận hưởng điều này trong chốc lát.