Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 76



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Trên cái xẻng còn dính dầu mỡ, theo từng bước đi của bà chị lớn kia mà dầu mỡ không ngừng bắn lên quần áo. Thẩm Đình Thâm hoảng hốt trong lòng, đừng nói bà chị này cầm vũ khí trong tay, chỉ bằng thân hình vạm vỡ đẩy mỡ kia thì anh hoàn toàn không phải là đối thủ của chị ta. Thẩm Đình Thâm không nói hai lời, nở một nụ cười quyến rũ chết người, lấy ví tiền từ trong ngực ra rồi rút vài tờ, “Có lời nào thì từ từ nói, chị xem tôi với chị làm một cuộc giao dịch có được hay không?”

Bà chị lớn kia cau màu nhìn ví tiền trong tay Thẩm Đình2Thân, tất cả tiền trong túi này đều là tờ có mệnh giá lớn, sau đó chị ta đưa năm ngón tay lên, “Năm tờ.”

“Đồng ý!” Thẩm Đình Thâm nhanh chóng lấy ra một tờ nữa, tổng cộng đưa 500 đồng cho bà chị kia.

Lúc này chị ta mới hạ cánh tay cầm xẻng nấu ăn xuống, giọng điệu cũng dịu lại rất nhiều: “Giao dịch gì?”

Ý cười trong mắt Thẩm Đình Thâm càng sâu hơn, anh đi tới bên người bà chị lớn rồi ghé tới bên tai chị ta nói nhỏ: “Tôi với vợ cãi nhau, tôi muốn mượn ban công nhà chị để nhảy sang nhà tôi.”

Bà chị lớn chỉ vào cửa nhà Bạch Nhược Y, hỏi với vẻ6mặt nghi ngờ: “Cô gái trong này là vợ của cậu à? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu hả?” Thẩm Đình Thâm không nói thêm điều gì, lại rút năm tờ in chủ tịch Mao từ trong ví tiền ra rồi nhét vào trong tay chị ta.

Rốt cuộc bà chị lớn tuổi cũng nở nụ cười thỏa mãn: “Được rồi, vợ chồng trẻ tuổi các người đúng là yêu nhau rồi lại làm khổ nhau, nhảy qua cẩn thận một chút, lỡ như ngã chết thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Trán của Thẩm Đình Thâm xuất hiện ba vạch đen, anh nở nụ cười gượng.

Chị hai à, cầm nhiều tiền của tôi như vậy thì nói chuyện dễ nghe0một chút đi chứ, nguyền rủa cho tôi ngã xuống, chị lòng nào yên được! Bạch Nhược Y đang thái rau trong phòng bếp thì nghe thấy ngoài cửa cuối cùng cũng không còn có bất kỳ động tĩnh nào nữa. Nghĩ đến anh ấy đã đi rồi, động tác trên tay cô chậm lại, sau đó cởi tạp dề trên người ra, không còn tâm trạng để nấu cơm.

Bạch Nhược Y bỏ đồ ăn được cắt một nửa vào trong tủ lạnh, vừa mới ra khỏi phòng bếp thì liếc mắt thấy màn che ban công giật giật, bên ngoài nổi gió lớn sao? Cô muốn tới đóng chặt cửa sổ lại, nhưng mới vừa đi đến gần thì cửa sổ5thủy tinh liền bị kéo ra.

Bạch Nhược Y bị dọa sợ đến mức liên tục lui về sau mấy bước, đã bị Thẩm Đình Thâm dọa mấy lần nên cô lập tức nghĩ đến anh ấy theo bản năng. Quả nhiên người bước ra khỏi màn che ở bên ngoài chính là Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y giận vô cùng, cô chịu đựng cách anh ta đi vào như thế này đủ rồi, “Thẩm Đình Thâm, có phải anh điên rồi hay không? Anh...”

Cô còn chưa nói hết câu thì Thẩm Đình Thâm đã tiến lên một bước dài, giữ Bạch Nhược Y lại rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn mang theo tức giận cùng bất mãn, bá đạo9và điên cuồng xông vào trong miệng cô, anh dùng sức chiếm lấy hương vị của cổ... Hai tay Bạch Nhược Y bị Thẩm Đình Thâm đặt lên trên ngực anh, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.

Bạch Nhược Y cố hết sức để tránh né nụ hôn của Thẩm Đình Thâm, nhưng anh càng hôn càng nhanh, Bạch Nhược Y nhanh chóng cảm thấy hô hấp của mình không còn thông nữa rồi.

“Này này... Mau... Mau buông ra...” Mặt Bạch Nhược Y chợt đỏ bừng, cô thốt ra mấy chữ đứt quãng, hai tay dùng sức giãy giụa. Mà Thẩm Đình Thâm không để ý đến Bạch Nhược Y chút nào, anh ôm ngang cô lên rồi thô lỗ ném tới ghế sô pha. “Bạch Nhược Y, tôi nói cho em biết, tôi rất không vui.” Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu, bàn tay thon dài xinh đẹp cởi bỏ cà vạt của mình.

Bạch Nhược Y bị ngạt gần chết nên há miệng thở hổn hển, cô liếc nhìn Thẩm Đình Thâm: “Anh mất hứng cái rắm, vừa dụ dỗ Chu Kỳ, vừa bắt tôi nấu cơm cho anh ăn, anh cho rằng anh là ai chứ?”

Bạch Nhược Y càng nói càng giận, trừng mắt nhìn người kia. Đột nhiên Thẩm Đình Thâm nhào lên trên người Bạch Nhược Y, cô nhanh tay cầm một chiếc gối để trước ngực mình. Nhưng Thẩm Đình Thâm dễ dàng ép Bạch Nhược Y dưới người, giam cầm thật chặt.

“Không được, tránh ra, anh mau tránh ra cho tôi!” Hai tay Bạch Nhược Y lôi kéo vai Thẩm Đình Thâm, ngược lại thì khiến cho áo khoác của anh bị kéo tới mức lung tung rối loạn, “Anh còn như vậy tôi sẽ kêu người tới!”

Thẩm Đình Thâm định cởi áo khoác, trong mắt lóe ra tia sáng vui vẻ. Nếu như anh không nghe lầm thì Bạch Nhược Y nói câu kia rõ ràng là vì ăn dấm chua của mình với Chu Kỳ. “Em gọi ai hả?” Thẩm Đình Thâm nâng mày mỉm cười, khóe môi nhếch lên thành một đường cong vô lại. Bạch Nhược Y khó khăn dùng hai tay rút điện thoại từ trong túi áo ra, bắt đầu ấn mở màn hình, “Anh còn không đứng lên thì tôi sẽ báo cảnh sát!”

Thẩm Đình Thâm đoạt lấy điện thoại từ trong tay Bạch Nhược Y rồi ném tới chiếc ghế sô pha bên kia.

“Này! Anh...” Bạch Nhược Y nhìn điện thoại về một đường cong hoàn mỹ ở trên không trung rồi vững vàng rơi xuống nơi mà mình không chạm tới được, trong lòng thầm thở dài một hơi. Xong rồi... Thẩm Đình Thâm cứ thế đè xuống, cũng rút chiếc gối ôm kẹp giữa hai người ra, ném xuống mặt đất. Bạch Nhược Y cảm thấy nhiệt độ trong chiếc áo sơ mi của Thẩm Đình Thâm rất ẩm, mà anh lại nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai cô.

Bạch Nhược, sợ hãi trong lòng, toàn thân như có dòng điện chạy qua, tê dại một hồi.

“Thẩm Đình Thâm, anh đừng như vậy... Anh đừng... A...” Thẩm Đình Thâm nghe Bạch Nhược Y nói mấy lời đó thì cảm thấy rất phiền, trực tiếp chặn miệng cô lại. Chặn đến mức Bạch Nhược Y nói câu nào thì chỉ có thể phát ra mấy tiếng a a ừm ừm.

Một tay khác của Thẩm Đình Thâm cũng không rảnh rỗi chút nào, trực tiếp đưa xuống dưới váy Bạch Nhược Y. Con ngươi Bạch Nhược Y phóng to hết cỡ, cô giãy giụa càng kịch liệt hơn, dùng sức cắn ngón tay Thẩm Đình Thâm một cái. Thẩm Đình Thâm bị đau nên thu tay về, đôi mắt tinh tế lộ vẻ mơ màng lập tức nheo lại, nhìn Bạch Nhược Y đang hoảng sợ không ngừng. Bạch Nhược Y vừa dùng một tay kéo váy mình thật chặt, vừa vội vàng nói: “Tôi... Tôi đi nấu cơm cho anh ăn!” Thẩm Đình Thâm nheo đôi mắt hẹp dài lại, lông mi dày rậm thật dài chiếu xuống thành một cái bóng dưới mi mắt, bàn tay đưa xuống dưới váy Bạch Nhược Y cũng được thu lại. Lúc Bạch Nhược Y đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Đình Thâm lại đột nhiên cúi xuống, hôn lên chiếc cổ cao thon của cô, nói khẽ một câu: “Không, bây giờ tôi muốn ăn em hơn.” “Thẩm Đình Thâm! Thẩm Đình Thâm! Đừng như vậy!” Bạch Nhược Y bị dọa sợ đến mức la to lên, giãy dụa kịch liệt dưới thân thể người kia. Đột nhiên Thẩm Đình Thâm cười to, “Chậc chậc chậc, em bị tối hù chết rồi, xem sau này còn dám làm như vậy với tôi hay không, lại có thể không cho tôi vào cửa nữa chứ.” Anh nói xong thì lập tức rời khỏi người Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y vẫn chưa tỉnh táo mà ngồi dậy, sửa sang lại quần áo của mình một chút, “Tôi... Tôi đi nấu cơm đây.”

“Ừ, tôi có thể ăn khoảng hai chén đó, em xem mà vo gạo đi.” Khóe môi Thẩm Đình Thâm mang theo nụ cười, đắc ý nhìn Bạch Nhược Y ngơ ngác đi về phía phòng bếp. Xem ra anh tốn 1000 đồng kia cũng đáng giá thối.