Cô Tửu cũng đồng thời dừng bước. Tuy nói lúc trước hắn bị người ta đá ra khỏi Vực Sâu, bất quá Cô Tửu không vì vậy mà oán Phần Thiên. Nếu không phải Lam Sắc phát lệnh truy nã Hỉ Ca khắp nơi, Cô Tửu căn bản sẽ không để bụng chuyện này. Bởi vì đối với hắn mà nói, rời khỏi Vực Sâu chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi. Lúc trước, hắn gia nhập Vực Sâu là vì bạn bè của hắn gia nhập Vực Sâu, hắn đối với bang hội chẳng có tình cảm sâu đậm gì.
“Các ngươi trò chuyện tự nhiên, ta đi tìm người cho ngươi trước.” – Cô Tửu nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Hỉ Ca xong thì ly khai.
Hỉ Ca mĩm cười gật đầu, sau đó đi về phía Phần Thiên. Hai người không đứng ngốc trong thành mà trực tiếp đi ra cửa bắc, đến khu vực quái 70 cấp gọi là Băng Tuyết Huyễn Cảnh, chỗ này toàn bộ đều là băng hệ quái, thỉnh thoảng còn xuất hiện băng hệ độc giác thú, là một loại quái quý hiếm. Quái nơi này không chủ động công kích người chơi, cho nên bình thường chỉ có mấy đôi tình lữ mới chọn nơi đây làm điểm hẹn hò. Cảnh sắc thật sự rất đẹp. Hỉ Ca dẫn Phần Thiên đi ra ngoài dã ngoại, hoàn toàn không sợ Phần Thiên đối phó cô. Đơn giản cô chỉ muốn tìm một nơi ít người, để bọn họ có thể đem lời trong lòng toàn bộ nói ra hết.
“Thực xin lỗi!” – Phần Thiên nhìn chằm chằm Hỉ Ca một lúc thì mở miệng.
“Không cần xin lỗi. Không cần giải thích.” – Hỉ Ca nói lời thật lòng.
Mỗi người có chí hướng khác nhau. Phần Thiên chính là muốn đứng ở vị trí cao cao tại thượng, đương nhiên phải đạp đổ tất cả những người cản đường. Cho dù quan hệ giữa hai người có tốt thế nào thì Hỉ Ca vẫn chỉ là bàn đạp. Đáng tiếc, Hỉ Ca không thích bị người ta dẫm đạp dưới chân.
“Chuyện của ngươi chính là ý của ta. Chuyện của Cô Tửu và Cuồng Vũ cũng vậy.”
“Ta biết.”
Hỉ Ca hiểu chứ. Phần Thiên là bang chủ của Vực Sâu, nếu Phần Thiên không ngầm đồng ý thì Lam Sắc, cho dù cô ta có lợi hại cách mấy, nhưng chắc chắn cô ta không dám vượt quyền mà ra quyết định. Kỳ thật, Phần Thiên là một người rất mâu thuẫn. Một mặt, Phần Thiên lo lắng sự tồn tại của Hỉ Ca sẽ uy hiếp đến địa vị của cô, muốn hạ bệ Hỉ Ca. Nhưng một mặt, Phần Thiên lại cảm thấy có lỗi với Hỉ Ca. Chính vì vậy, Phần Thiên mới thiết kế một loạt động thái nhỏ. Đầu tiên là để cho Lam Sắc bức Cô Tửu cùng Cuồng Vũ rời đi, sau đó lại hào phóng tặng Hỉ Ca 3% lợi nhuận.
Phần Thiên nói xong, hai người liền rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Hỉ Ca đột nhiên mở miệng hỏi.
“Lam Sắc trước kia ở cùng một bang hội với ngươi đúng không?” – Hỉ Ca nhớ đến Thất Tử từng nhắc qua, trong thời kỳ beta, Phần Thiên từng gia nhập một bang phái sau khi rời khỏi Vực Sâu, hơn nữa còn trở thành phó bang chủ của người ta.
“Đúng vậy. Lam Sắc là bang chủ trước kia của ta.” – Phần Thiên dừng một chút, mới trả lời, không có ý giấu diếm.
“Các ngươi đang hợp tác với Minh Độ Thiên đúng không?” – Hỉ Ca cuối cùng đã hiểu được vì sao cô đã trở thành bang chúng bình thường mà Phần Thiên vẫn không yên tâm. Đại khái là có liên quan đến Minh Độ Thiên.
“… Ừm, hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác.”
Hỉ Ca cười, không tiếp tục truy vấn nữa. Đây chính là điểm khác nhau giữa cô và Phần Thiên. Đối với Phần Thiên mà nói, chỉ cần có giá trị lợi dụng, chỉ cần có điểm lợi ích, sẽ không có ai là địch nhân vĩnh viễn. Hỉ Ca hiểu chân lý này, chỉ là cô không cách nào làm được như vậy. Chẳng lẽ đó là nguyên nhân cô không thể trở thành người lãnh đạo sao? Hỉ Ca không biết câu trả lời. Có lẽ, đã đến lúc cô nên thử một lần.
Trải qua bao nhiêu chuyện trong trò chơi, được rất nhiều, mất cũng rất nhiều. Chính là, Hỉ Ca luôn cảm thấy có chút tiếc nuối. Vốn tưởng tiến vào Vực Sâu, tìm thấy một mái nhà, cô rốt cuộc đã có thể bù đắp sự tiếc nuối trong lòng. Đáng tiếc, lại là sai lầm. Nếu Phần Thiên không được, vậy tự mình đến đi.
Lần gặp gỡ này, Phần Thiên hoàn toàn không nhắc gì đến lệnh truy nã của Hỉ Ca. Phần Thiên chỉ đại diện bản thân đến để cho Hỉ Ca một lời giải thích, một cái công đạo. Sau hôm nay, hai người sẽ trở thành địch nhân. Nếu Phần Thiên quyết định hợp tác cùng Minh Độ Thiên, vậy bọn họ không thể là bằng hữu nữa rồi. Đây chính là quyết định của Hỉ Ca. Có lẽ bởi vì phong cách nói chuyện rất thẳng thắn của Phần Thiên khiến người đối diện không bị áp lực, cho nên sau khi Phần Thiên rời đi, tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng Hỉ Ca cũng không bị đả kích gì.
Hỉ Ca về đến thành liền gặp ngay Cuồng Vũ vừa mới tới, hai người chạy đi tìm Cô Tửu. Tên này đã tìm được thương nhân đặc thù NPC. Bất quá hắn chỉ có thể ngồi kế bên ngóc mỏ mà nhìn. Hỉ Ca xuất hiện, Cô Tửu hối hả lôi kéo cô, chỉ vào quầy hàng của NPC thương nhân, bảo Hỉ Ca mua ngay 2 loại thảo dược mà cô không thể nhận diện ra là cây thuốc gì. Hỉ Ca nhìn giá tiền, thiếu chút nữa nghẹn chết. Mặc dù chỉ yêu cầu 500 điểm cống hiến, nhưng một gốc thảo dược vậy mà hét đến giá 3 vạn kim. Đây là bán thảo dược hả? Đây chính là muốn mua mạng người đi?! Haiz… ai biểu lúc trước cô có ý đồ muốn chiếm tiện nghi của Cô Tửu nên mới ký hợp đồng thuê bao với hắn chứ. Hỉ Ca đau lòng móc tiền ra mua hai gốc thảo dược.
Vốn tưởng ít nhiều gì Cô Tửu cũng sẽ nói cảm ơn cô. Ai biết, hắn cầm gốc thảo dược xong liền phán, cái này bù vào tiền lương ngươi thiếu. Sau đó nắm tay Cuồng Vũ chạy mất. Hỉ Ca nhìn bóng lưng hai người mà sững sờ tại chỗ. Cô bị tính kế?!!!!! Được rồi, 3 vạn thì 3 vạn, cô nhịn. Lần đầu tiên gặp mặt, không phải cô chỉ “ăn” của hắn một chút tiền thôi sao?! Ghi hận lâu như vậy, đúng là thù dai!!! Đồ nam nhân hẹp hòi ~
Hỉ Ca ngồi ở quầy hàng của NPC thương nhân đặc thù, lật tới lật lui xem đồ vật này nọ. Nhàm chán xem hết nửa ngày, mặc dù hàng tốt rất nhiều nhưng lại không có món nào hữu dụng với cô. Một lúc sau, không ngờ cô lại nhìn thấy một khối triệu hoán thạch tọa kỵ. Hỉ Ca sở dĩ để mắt đến nó là vì cục đá này có màu vàng. Ban đầu cô còn tưởng đây là quặng thạch quý hiếm gì đó. Cầm khối triệu hoán thạch trên tay, xem xét cẩn thận. Ờ, giá tiền… Hỉ Ca dụi mắt, chỉ có một kim?! Chính là yêu cầu điểm cống hiến rất cao, 4 ngàn điểm. Dọa người a~ cô hiện tại còn lại đúng 4 ngàn điểm cống hiến mà thôi.
“Đây là triệu hoán thạch sao?” – Hỉ Ca do dự nửa ngày, rốt cuộc mở miệng hỏi.
Mua hàng ở chỗ thương nhân đặc thù chính là đánh đố với vận may. Giống như Cô Tửu vừa rồi mua được hai gốc thảo dược kia, chắc chắn là thứ tốt.
Khối triệu khoán thạch này… giá tiền thì rẻ nhưng lại yêu cầu điểm cống hiến cao. Phải biết rằng, điểm cống hiến chỉ có người tham gia thủ thành mới được phân chia. Người bình thường chắc chỉ được chia chừng một ngàn điểm là nhiều, giống như Hỉ Ca vậy, tuyệt đối là hàng cao thủ trong cao thủ (điểm cống hiến phân chia theo công sức bỏ ra khi thủ thành). Bởi vậy, có thể thấy được, số người đủ sức mua khối triệu hoán thạch này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Là cực phẩm triệu hoán thạch.”
“… Có thể nói rõ chút không?” – Hỉ Ca biết, lời nói của thương nhân là không đáng tin. Đây là kinh nghiệm chơi trò chơi ngày xưa dạy cho cô. Đặc biệt là loại thương nhân đặc thù như này, lời nói càng không đáng tin.
“Ngươi rốt cuộc mua hay không mua. Nếu không mua thì đừng đứng cản đường.”
Không phải khách hàng là thượng đế à???? Ông ta còn dám lớn tiếng mắng cô??? Hỉ Ca nghĩ nghĩ, dù sao cũng tìm không thấy món hàng nào muốn mua. Không bằng mua đại khối triệu hoán thạch này để thử vận may? Thế là Hỉ Ca trả một kim tệ cùng 4 ngàn điểm cống hiến. NPC thương nhân vừa cầm được tiền liền lấy tốc độ sét đánh dọn dẹp hàng quán, vác lên vai bao lớn bao nhỏ rất nhanh thì biến mất. Hỉ Ca nhìn bóng dáng ông ta hối hả bỏ đi, tự nhiên có cảm giác… không lẽ bị lừa?!
Sự thật thì… Hỉ Ca không bị lừa. Ít nhất, khối triệu hoán thạch thực sự gọi ra một tọa kỵ.
Nhưng là… có ai giải thích cho cô vì sao “tọa kỵ” mà còn cao chưa tới đầu gối của cô không? Hả? Hả? Bởi vì tọa kỵ này là một con heo. Một con heo màu xanh lam. Đây là Hỉ Ca tự thân xác định, cô trực tiếp ngó lơ danh tính trên đầu con heo, Tuyết Vũ Long Vương. Cô dám khẳng định, toàn bộ Long Vương của Thịnh Thế đều có hình dáng giống như heo.
Sau khi bình ổn tâm tình bị đả kích trầm trọng, Hỉ Ca quay về cửa hàng của mình.
Thương Lan thành còn chưa nhộn nhịp phồn hoa cho lắm, nhưng cửa hàng vũ khí của Hỉ Ca đã bắt đầu có khách hàng. Rất nhiều người chơi 45-50 cấp đến cửa hàng của cô để lựa chọn vũ khí.
Ưu thế của Thương Lan thành là nó nằm gần một cái tân thủ thôn. Hiện tại Thịnh Thế bắt đầu tạo tiếng vang trên thị trường thế giới. Mặc dù trò chơi mở phiên bản chính thức đã lâu nhưng lượng người chơi mới tiến vào trò chơi mỗi ngày vẫn không có giấu hiệu giảm bớt.
Những tân thủ ngoạn gia này chính là làn gió mới của trò chơi. Rất nhiều người vừa rời khỏi tân thủ thôn liền lựa chọn thành chủ để dừng chân mà phát triển. Cho nên, có vị trí gần tân thủ thôn là một lợi thế to lớn của Thương Lan thành.
Hỉ Ca mở cửa hàng vũ khí đều không quên tạo ra một vài món tiểu cực phẩm cho những người chơi mới. Tiền đó a… đầu năm nay, thứ không thiếu nhất chính là người có tiền. Trái mua một món, phải mua một món, gom lại liền thành khách hàng lớn nha~ Sau khi xem chán chê cửa hàng của mình, Hỉ Ca thuận tiện ghé qua dược điếm kế bên. Không hổ là cửa hàng cấp 3, so với cửa hàng cấp một của cô thì trông bề thế hơn rất nhiều.
Cô Tửu không ở đại sảnh, bên trong chỉ có một NPC chưởng quầy. Vị NPC này có trí năng cao hơn chưởng quầy của Hỉ Ca. Ít nhất ông ta nhìn một cái liền biết Hỉ Ca là bằng hữu của Cô Tửu cho nên không có ngăn cô đi lên lầu hai. Lầu hai còn chưa mở cửa cho khách hàng. Hiện giờ nơi đây là phòng luyện dược của Cô Tửu. Lúc Hỉ Ca đi vào, Cuồng Vũ đang ngồi trên ghế nhai nhóp nhép cái gì đó. Cô Tửu đến liếc cũng không thèm liếc Hỉ Ca một cái, hai mắt luôn nhìn chằm chằm nồi thuốc màu vàng trước mặt.
“Hắn đang luyện cái gì vậy?” – Hỉ Ca ngồi xuống bên cạnh Cuồng Vũ, trực tiếp cầm khối điểm tâm bỏ vào miệng. Là Song Khấu. Hương vị không tồi, hình như mang từ Nam Uyên đại lục qua.
“Ai biết. Hắn nói phải đạt tới cấp đại tông sư chế dược sư. Ta xem hắn tính toán không cần ngủ.”
“Nếu không quan tâm hắn, vậy ngươi ngồi đây làm chi?”