Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 76: Thật may vì người đó là anh



Sau hai ngày nằm viện, sức khỏe của Tiểu Bảo đã dần ổn định.

Cu cậu ngồi trong lòng Tử Hi, khẽ xoa cái bụng nhỏ xíu vốn đã phẳng lì của cô: “Mẹ, mẹ sinh con ra từ đây sao?”

Tử Hi dịu dàng vuốt tóc con trai: “Đúng vậy! Con nói xem có phải mẹ rất lợi hại không?"

Ánh sáng trong đôi mắt vốn to tròn xinh đẹp Tiểu Bảo đột nhiên nhạt dần, giọng cậu bé có chút kìm nén: “Mẹ, có phải rất đau không?”

Dù chỉ mới là một đứa trẻ năm tuổi nhưng cậu vẫn có thể hiểu được việc sinh một đứa bé hoàn toàn không dễ dàng. Cơ thể người mẹ phải chịu biết bao đau đớn và tàn phá chỉ để sinh linh trong bụng được nhìn thấy ánh sáng, được sống một cuộc đời mà nó đáng được sống.

“Bảo bối, mẹ chẳng thấy đau gì cả, ngược lại mẹ cảm thấy rất hạnh phúc! Con là món quà mà cả đời này mẹ luôn ao ước có được!” Tử Hi yêu thương thơm lên má con trai một cái.

Tiểu Bảo cũng bắt chước đặt lên má cô một nụ hôn: “Mẹ, Tiểu Bảo yêu mẹ ~”

Tử Hi: “Cục cưng ngoan, mẹ cũng yêu con ~”

Nhìn một màng mẹ con tình cảm sướt mướt trước mặt, Lục Bách Phàm cũng cảm thấy bản thân mình có chút lợi hại…

Ban đầu còn mạnh dạng tuyên bố sẽ cho tên cặn bã làm cô to bụng sống không bằng chết.

Bây giờ thì sao, còn chưa kịp điều tra thì lại biết tên cầm thú hại cô sống dở chết dở nhiều năm như thế chính là mình!

Cảm giác này có chút…hạnh phúc!

Thật may vì người đó là anh và cũng thật may vì anh đã tìm được cô.

Một lúc sau, cơn buồn ngủ đến khiến Tiểu Bảo không thể chống đỡ nỗi. Đến khi thằng bé đã ngủ say, Tử Hi mới đi đến dựa vào người Lục Bách Phàm, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh yêu, vì sao anh tìm được Tiểu Bảo thế?”

Lục Bách Phàm nhẹ nhàng xoa lên má cô: “Là Hàn Tử Lam, cậu ta tìm được.”

“Hàn Tử Lam?" Tử Hi cho là mình nghe nhầm.

Lục Bách Phàm: “Ừm.”

Chuyện này kể ra khá dài dòng. Năm đó Hàn Tử Lam vừa về nước không lâu, bệnh viện tiếp nhận những đứa trẻ không có người thân, trong lúc anh ta hiếu kì muốn đi nhìn một chút, tình cờ lại nhìn thấy một đứa bé có gương mặt mang theo vài phần giống Lục Bách Phàm.

Khoảng thời gian sau đó, anh ta vẫn luôn rất để ý đến đứa bé kia. Sau này lại bất ngờ nhớ đến chuyện Lục Bách Phàm năm đó vốn không phải vì chuyện riêng mà uống say, anh chính là bị những người bạn thân nối khố của mình bỏ thuốc, dẫn đến xảy ra quan hệ với một người phụ nữ.

Hàn Tử Lam một chút cũng không kiên dè, tự ý đi làm xét nghiệm ADN cho hai người.

Sau khi nhận được kết quả giám định, anh ta trước tiên là thông báo cho Lục Bách Phàm, còn chuyện sau đó cũng không can dự vào.

Khi ấy Lục Bách Phàm nhìn đứa bé trong tay, ý định đầu tiên là không muốn đi tìm mẹ của đứa trẻ này.

Tất nhiên với thân phận của anh, việc tìm người phụ nữ đó chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng anh một chút cũng không muốn tìm. Anh trước nay không dính dáng đến phụ nữ, nếu người kia đã không tìm tới, anh cũng tự nhiên xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, anh thật sự rất hối hận. Nếu lúc đó anh một mực tra rõ mọi việc, có phải anh sẽ gặp được cô sớm hơn, có phải họ sẽ có được một gia đình hạnh phúc?

Giờ phút này gương mặt Tử Hi có vô vàng cảm xúc biến hoá, người anh trai vẫn luôn nhất mực yêu thương, bảo vệ cô cũng chính là người đã tìm thấy con trai cô.

Một đời này, cô nợ Hàn Tử Lam quá nhiều.

Dẫu vậy, sau bao nhiêu chuyện như thế, Tử Hi vẫn không thể tin được rằng cô có thể gặp lại Lục Bách Phàm, rằng hai người vẫn có thể tìm thấy nhau?

Cô đưa tay vỗ vào mặt người đàn ông đang ôm mình, thấy anh không phản ứng thì có chút kích động: “Anh không đau sao?”

Chẳng lẽ cô thật sự đang nằm mơ!

Lục Bách Phàm dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ trong lòng, cái vỗ vừa rồi rất nhẹ, giống như chỉ xoa vào mặt anh, cô hỏi anh đau, anh phải làm sao trả lời?

“Tiểu Hi, em không nằm mơ, Tiểu Bảo thật sự là con của chúng ta. Anh…xin lỗi vì đã để em đau khổ tuyệt vọng nhiều năm như vậy…”

Giọng nói của Lục Bách Phàm trầm ấm mang theo chút run rẩy, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim cô.

Một giọt, hai giọt, ba giọt,…

Nước mắt Tử Hi cứ thế chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, cô chìm trong bóng tối ngần ấy năm, sau cùng cũng có thể tìm thấy ánh sáng.

Tử Hi: “Lục Bách Phàm…cảm ơn anh…đây có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời em…”

Thật may vì người đó là anh, thật may vì chúng ta vẫn có thể tìm thấy được nhau.