Thổ Sen

Chương 12



Hậu quả của việc đánh xuyên trưa 3 tiếng rưỡi chính là những cơn đau ê ẩm khi đêm về, nhức nhối tay chân.


Trong cơn lú, đại não tự bật ra câu: "Đau mỏi vai gáy, tê bì chân tay, uống ngay hoạt huyết nhất nhất!"


Khoan đã, tại sao lại là hoạt huyết nhất nhất?


Nguyễn Bảo Uyên gật gà gật gù để hắn đấm lưng cho mình, trên tay vẫn cầm quyển sách giáo khoa, ngáp ngắn ngáp dài.


- "Ngươi không nhức sao?"


Huỳnh Nam Phong khẽ dừng động tác, một lát sau mới tiếp tục xoa bóp, nhẹ giọng đáp:


- "Tôi quen rồi."


- "Quen rồi nghĩa là ngươi vẫn đau đúng không?"


Hắn ngẩn người, người kia đã nói tiếp: "Để ta giúp ngươi."


Nói rồi đứng bật dậy, trèo ra đằng sau lưng hắn, bắt đầu vén áo người nọ lên.


Tự dưng hôm nay dở chứng à ? Đây là chỉ khi bạn đau, bạn mới cảm nhận được nỗi đau của người khác?


Huỳnh Nam Phong giở khóc giở cười, mặc cậu loay hoay đấm đá lung tung một hồi, xoa bóp đến mỏi tay rên rỉ mới xoay người, vươn tay xoa xoa đầu cậu.


- "Ngủ đi."


- "Hết đau chưa?"


- "Ngủ dậy sẽ hết đau thôi."



................


Khói đạn cả một vùng trời, tôi cùng mẹ trốn dưới tầng hầm, cứ cách năm phút, tiếng bom rơi, tiếng gào thét, tiếng đạn vang lấp kín lỗ tai tôi. Đồ ăn dưới hầm sắp cạn kiệt, tôi và mấy chị em trong nhà chia nhau, còn mẹ, mẹ không ăn, chỉ thẫn thờ nhìn chúng tôi, hai bên má đã hóp lại, khuôn mặt đen thui bởi khói bụi, khuất sau bóng tối mờ ảo, lặng thinh không đáp.


Em gái tôi chết rồi, không phải chết vì bom đạn, nó chết vì cái đói, cái nghèo dằn vặt không chỉ nó mà cả gia đình tôi, cả ngôi làng suốt thời gian qua. Người chết thì cũng chết rồi, hôm đó tôi khóc lóc cả ngày, tới khi người nó bị phủ bởi đất đá, chúng tôi vẫn đứng bên mồ nhỏ, thút thít sụt sùi.


Đêm hôm đó, mẹ bỗng tặng tôi một cây hoa, không phải để chúng tôi vui lên, mà là chỉ đưa nó cho mình tôi, chỉ mình tôi mà thôi. Từ nhỏ tới giờ, thỉnh thoảng tôi sẽ mơ thấy những giấc mơ kì lạ, tựa như cuốn hồi kí của người đã khuất, mờ mờ ảo ảo. Nhưng đêm nay, mọi thứ trở nên rõ rệt.


Mẹ mất rồi.


................


Cứ 2 năm một lần, trường Trung học Phổ Thông Nguyễn Trạch Hồng sẽ đón bộ trưởng tới thăm, yêu cầu diễn một vở kịch.


Cơ mà ban kỉ luật thì liên quan quái gì tới kịch ?


Huỳnh Nam Phong ngáp ngắn ngáp dài nghe giáo viên phổ biến, thỉnh thoảng lại gục xuống như người mất hồn. Tuy hắn nói ngủ dậy sẽ hết đau ngay nhưng hắn biết tỏng hết sao được, Nguyễn Bảo Uyên bây giờ chắc thù hắn lắm.


Năm nay là vở "Người đẹp ngủ trong rừng", trên thực tế, năm nào chả là "Người đẹp ngủ trong rừng." Bọn con nít thời nay còn ai thích xem thứ này nữa? Ngay cả bộ cũng không buồn qua tâm, lấy lí do bọn nó còn trẻ, phải xem những loại kịch phù hợp với lứa tuổi, cái thiện thắng cái ác, bồi bổ não bộ.


Cấp 3 rồi còn thằng nào xem cái này nữa?


Vốn ban đầu muốn bọn hắn quản lý vé và ổn định trật tự buổi kịch, cuối cùng đùn đẩy hết cả lớp làm. Đội văn nghệ nhà trường còn đang bay nhảy trên sân đấu thành phố, không tiện trở về.


Trường hắn, không, đúng hơn là giáo viên thể dục dạy họ có một luật lệ, ai đến muộn chống đẩy 50 cái, muộn 5 phút, 100 cái. Huỳnh Nam Phong ngồi nghe thuyết trình nửa giờ, ra tới nơi muộn 4 phút 59 giây, chưa kịp giải thích, giáo viên đã bắt hắn im miệng, phạt hắn chống đẩy 70 cái vì tội cãi thầy cô, Chu Đường Lâm 50 cái.


Thông thường, ông sẽ để một bạn giám sát học sinh bị phạt, đến số lần giúp, thấy cậu thoạt nhìn yếu ớt gầy gò, ông cho Nguyễn Bảo Uyên ra giám sát hắn, Dương Vân An giám sát Chu Đường Lâm.


Bộ thật sự nghĩ Dương Vân An chính trực lắm à ? Nó là đứa mà nếu nó quý bạn thì bạn chỉ chống đẩy 20 cái còn nếu nó ghét bạn thì 70 còn ít.


Tất nhiên bạn học Chu chỉ chống 20 cái là cùng.


Huỳnh Nam Phong ngoan ngoãn làm theo, chống tay xuống sàn, hắn ngẩng đầu.


- "Còn không mau giúp tôi."


Nguyễn Bảo Uyên "hả" một tiếng, ngồi lên lưng hắn.


Huỳnh Nam Phong: "..."


Huỳnh Nam Phong: "Tôi bảo cậu giúp tôi đếm số lần chứ không phải giúp tôi tăng cơ bắp!"


- "Ừm, đẩy tiếp đi tôi đếm cho."


- "..."


- "Xuống khỏi người tôi."


Nguyễn Bảo Uyên trèo xuống, điềm nhiên đứng một bên quan sát hắn. Huỳnh Nam Phong chống đẩy một hồi, thấy Chu Đường Lâm đã về chỗ từ lâu, ngoái đầu hỏi cậu:


- "Bao nhiêu rồi?"


- "Hình như được 25 rồi đó."


Bỏ cái "hình như" đi! Tập mệt tụt quần ra mới được 25 cái? Đếm kiểu gì vậy?


Thầy giáo thấy bọn hắn mãi chưa xong, có chút mất kiên nhẫn hỏi lớn:


- "Mấy em xong chưa?"


- "Chưa ạ, cậu ấy nãy giờ tập vật vờ lắm."


Huỳnh Nam Phong : "..."


Có nhà mi theo dõi vật vờ ấy!


Kết quả là cả giờ hắn đứng phạt góc sân, cũng may ông thương tình, không nói với giáo viên chủ nhiệm. Đường đường chính chính là trưởng ban kỉ luật, dính phải mấy lỗi lặt vặt này thì nhục lắm!


Nguyễn Bảo Uyên được đặc cách không học là bởi đau lưng, sáng nay hắn có nhờ Trần Mạnh Hưng xin hộ, người nọ không những không cảm kích còn quay sang dìm ân nhân.


Mồ hôi đã thấm ướt lưng, khiến áo phông trắng bám chặt lấy nó, lộ ra cơ bắp khoẻ khoắn khiến bao người ngưỡng mộ. Cậu nghiêng đầu, chọc chọc mặt người kia:


- "Chiều nay đánh tiếp?"


Huỳnh Nam Phong hung hăng liếc cậu, thấy khuôn mặt trắng noãn nọ khẽ xụ xuống, môi đỏ mím lại, hắn lặng lẽ nuốt chữ "Cút" về.


- "Hôm nay thì không được, chiều nay tôi bận rồi."


Nguyễn Bảo Uyên không nhúc nhích, chớp chớp mắt.


- "Tôi nói thật. Sau khi đưa cậu về, tôi sẽ tranh thủ đi luôn hôm nay."


- "Đi đâu?"


Huỳnh Nam Phong cụp mắt, nhẹ giọng đáp:


- "Tìm một người."


................


Khu tập thể Thắng Lợi nằm sau con đê, chen chúc giữa các căn nhà cao thấp đủ cả. Địa hình vốn không tốt, an ninh cũng không được bảo đảm, cơ sở hạ tầng kém phát triển, ấy vậy mà mấy năm gần đây, giá lên cao chóng mặt, cũng bởi chính quyền quyết định cải tạo khu này, trợ cấp người dân.


Huỳnh Nam Phong không cần nghĩ ngợi trực tiếp di chuyển lên tầng 4. Hắn vươn tay bấm chuông phòng 403, đợi một hồi, án chừng 15 phút sau, một người phụ nữ trung niên xuất hiện sau cánh cửa gỗ.


- "Nhà bác có ai là ông Đàm Ngọc Thạch không ạ ?"


Người phụ nữ híp mắt nhìn cậu trai trẻ trước mặt, chầm chậm đáp:


- "Không có."


- "Vậy khu này có ai tên Đàm Ngọc Thạch không ạ ?"


Bà ta nghĩ nghĩ một lúc, lại lắc đầu:


- "Không có." Người phụ nữ ngẩng đầu "Cậu tìm ông ta làm gì ?"


Huỳnh Nam Phong tỉnh bơ, tuỳ tiện đáp: "Ông ấy là anh của ông nội cháu. Cháu vừa từ Đức về, nghe nói ông sống tại đây, muốn ghé qua thăm một chút."


Bà ta nheo mắt nhìn hắn, xoa xoa cằm:


- "Bây giờ thì không nhưng trước đây thì có. Ông Thạch là chủ cũ căn hộ, đã chuyển đi được 3 năm rồi."


- "Bác biết ông hiện giờ sống ở đâu không ạ ?"


- "Để bác ngẫm lại."


Huỳnh Nam Phong kiên nhẫn chờ bà, một lúc sau mới thấy người phụ nữ kia ngoảnh đầu, nói:


- "Hình như là khu tập thể Hoa Sơn, cách đây khoảng 20 phút đi bộ, nằm tít trong ngõ 306, cũng không nhớ số nhà là 209 hay 210 nữa."


Huỳnh Nam Phong gật đầu cảm ơn bà, người phụ nữ xua tay, xoay người đóng cửa. Hắn nhìn địa chỉ trong sổ tay một hồi, quay người ra khỏi khu tập thể cũ kĩ.


Hắn xoa xoa thái dương. Dư âm về giấc mơ tối qua vẫn còn, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra tiếng đạn rơi và khuôn mặt hốc hác của người mẹ trong giấc mơ, chỉ cần nghĩ đến thôi đã muốn sởn gai ốc.


Hoa Sơn còn khủng khiếp hơn Thắng Lợi, trình độ dân trí nơi đây cực thấp, trộm cắp như cơm bữa, đường lối chật hẹp, rác thải tứ phương, vừa bước vào cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc đậm đặc phảng phất trong không khí.


Hắn khịt mũi, kéo khẩu trang lên, cẩn thận bước.


Huỳnh Nam Phong không nhất thiết phải tìm Đàm Ngọc Thạch vì sự kiện nhị công tử nhà họ Nguyễn của 1000 năm trước. Ấy vậy mà, có gì đó len lỏi trong tim hắn, thúc giục hắn tìm người nọ, linh cảm kì lạ mách bảo, nếu không tìm sẽ ân hận cả đời.


Tuy nhiên, thứ hắn phát hiện không chỉ là thông tin nhị công tử nhà họ Nguyễn cực ít, thông tin về Hạ Lộc phu tử cũng không khác là bao, nhưng điểm chung chính là, ghi chép về Nguyễn Bảo Uyên dừng ở đoạn Nguyễn Trạch Hồng mời Hạ Lộc phu tử tới phủ phó tướng, bên cạnh đó ghi chép về Hạ Lộc phu tử cũng dừng lại ở đoạn người tới phủ phó tướng, tựa như một thảm kịch kéo hai kẻ bí ẩn này biến mất trên cõi đời, mà thời điểm chính là sau khi Hạ Lộc phu tử vào phủ.


Nguyễn Bảo Uyên cũng nói, cha cậu cho mời người kia tới phủ, vì ghét học nên mới trốn dưới hầm bếp, suy cho cùng, hai người đó mất tích bắt nguồn từ đâu?


Cũng không loại trừ khả năng, Tường Vi công chúa đã giết hai người họ, mọi thông tin sau đó bị bịt kín.


Huỳnh Nam Phong rùng mình. Người đêm ngày bên cạnh bất chi giác trở thành một cái xác vô hồn, toàn thân lạnh ngắt, hắn không khỏi kinh hãi.


Mà đáp án, người đàn ông tên Đàm Ngọc Thạch này rất có thể sẽ biết.


Hắn nuốt nước bọt, khu tập thể "Hoa Sơn" không có chuông, hắn bèn gõ cửa.


Cạch.


Huỳnh Nam Phong híp mắt, cửa không khoá sao?


Hắn ngoái đầu nhìn bên trong, cất giọng hỏi:


- "Xin lỗi, ông có phải Đàm Ngọc Thạch không ạ?"


Người đàn ông già nua, cả người dính lên sô pha không đáp, chắc hẳn tai có vấn đề, hắn hỏi lại:


- "Ông Đàm Ngọc Thạch, có phải ông không ạ?"


- "Hả?"


Ông lão râu tóc bạc phơ chậm rãi quay đầu, khó khăn nhìn bóng người cao ráo đứng ngoài cửa.


- "Ông là Đàm Ngọc Thạch?"


- "Đúng là ông, cháu tìm ta làm gì?"


Người đàn ông khó khăn đứng dậy mở điện, thấy hắn không có vẻ khả nghi, ngược lại thấy cửa mở cũng không dám bước vào, lễ phép hỏi trước mới vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Huỳnh Nam Phong vào.


Di chuyển trong bóng tối nãy giờ mới thấy ánh sáng, Huỳnh Nam Phong theo bản năng vươn tay che mắt, khẽ cau mày.


Chung quanh quả thực bừa bộn vô cùng, quần áo bẩn xếp thành một chồng vứt lăn lóc trong xó, bức tường trắng ngà đã tróc gần hết, lộ ra mảng si măng xám. Từ sô pha, hắn thấy đường ống nước lộ rõ mồn một như sắp đâm thủng bức tường. Thềm nhà quanh năm bụi bặm, đến điện cũng không buồn bật, bóng trong bếp đã cháy từ lâu.


Nghèo túng không tưởng.