Thổ Sen

Chương 20



Nguyễn Bảo Uyên vừa mở cửa, một thân ảnh ướt nhẹp nhanh chóng lao vào nhà, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống sàn. Cậu ngạc nhiên:


- "Sao không ở lại đó chờ mưa tạnh?"


Huỳnh Nam Phong không trả lời cậu, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh tìm khăn tắm, lau qua đầu.


- "Tốt nhất là tắm luôn đi, lau gì nữa."


Nguyễn Bảo Uyên chậm rãi nói, kéo khăn tắm xuống lau mặt giúp hắn. Huỳnh Nam Phong sững sờ, lát sau mới gật đầu, lê bước vào trong phòng.


Hôm nay bị cái gì vậy?


Tận cho tới khi tiếng nước chảy ào ào vang lên, cậu mới rời tầm mắt. Nguyễn Bảo Uyên nâng chiếc khăn bông trắng mịn, không tự chủ dụi dụi đầu, thoả mãn hít một hơi thật sâu.


So với mùi bạc hà cậu thường dùng, mùi cơ thể của người kia dễ chịu hơn nhiều.


- "Hôm nay muốn ăn gì?"


Huỳnh Nam Phong nói vọng ra.


- "Ăn gì chẳng được, dù sao cũng đâu phải tôi nấu."


Nếu là thường ngày, hắn sẽ lầm bầm đá đểu vài câu, song hôm nay đột ngột im bặt, chẳng nói chẳng rằng. Không gian lặng ngắt như tờ, đứng từ bên ngoài có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách lúc nhanh lúc chậm, tiếng chai lọ va đập cùng tiếng bước chân ngày một rõ ràng.


Nguyễn Bảo Uyên cũng nhận thấy hắn cư xử rất lạ, trầm giọng lấy lệ:


- "Tắm xong rồi à?"


- "Ừm."


Huỳnh Nam Phong không nhìn cậu, sải bước về phía phòng bếp, cúi người quan sát bên trong tủ lạnh một hồi, lấy ra một con cá trắm.


- "Nghe nói sau đợt mưa, gió mùa Đông Bắc sẽ tràn về, mau mặc thêm áo vào đi."


Nguyễn Bảo Uyên nhẹ giọng nhắc hắn, người kia vẫn như cũ, lặng lặng làm việc.


- "Nam Phong?"


- "Huỳnh Nam Phong?"


- "Tiện nhân?"


- "Hey hey hey!"


- "Con mẹ nó não úng nước, tai bịt kẹo cao su à?"


Nguyễn Bảo Uyên nhíu mày, toan xem hắn chợt nghe thấy một tiếng "Choang!" vang dội. Cậu giật mình, nhanh như cắt lao vào bếp.


Nguyễn Bảo Uyên vươn tay tắt bếp, luồn lách qua đống thức ăn nóng hổi vương vãi khắp sàn nhà, lay lay vai người nọ.


- "Có sao không? Phải cẩn thận chút chứ."


Huỳnh Nam Phong thẫn thờ, một lát sau mới khẽ động đậy, lách qua người cậu.


- "Làm gì vậy?"


- "Dọn dẹp."


Nguyễn Bảo Uyên cau mày, kéo tay hắn:


- "Ăn phải cái gì vậy, đứng lại đã."


Huỳnh Nam Phong không kịp phòng bị bị kéo về phía sau, cả thân thể thuận thế va vào ngực người nọ. Cậu vươn tay áp lên trán hắn.


- "Sốt rồi." Nguyễn Bảo Uyên thở ra một hơi: "Do đi mưa đúng không? Tại sao không ở lại chờ mưa tạnh chứ?"


Huỳnh Nam Phong cúi đầu, vô thức ngả lên vai cậu, nhỏ giọng:


- "Tôi sợ cậu đói..."


Kĩ năng thả thính của con người được đẩy lên cao chót vót đặc biệt là trong lúc mê sảng.


Nguyễn Bảo Uyên ho khan vài tiếng, dang tay dìu tên chíp hôi to xác về phòng, chờ an bài xong xuôi mới ngồi dậy tìm nhiệt kế.


Trước đây cậu từng nghe qua người tí hon trong hộp đen nói, nhiệt kế là thiết bị dùng để đo nhiệt độ, nóng nở ra, lạnh co vào. Ví dụ như loại cậu cầm trên tay là nhiệt kế chất lỏng thông dụng, hoạt động trên cơ sở dãn nhiệt của các chất. Chất lỏng bên trong thường làm bằng thủy ngân, rượu etylic C2H5OH, benzen toluen C6H5CH3...


Từ từ, quay lại vấn đề chính, quan trọng là đặt thứ này ở đâu?


Nguyễn Bảo Uyên nghiền ngẫm một hồi, cuối cùng lựa chọn xốc chăn lên, vén áo Huỳnh Nam Phong, trực tiếp nhét vào bên trong.


Ồ, tên này có cơ bụng nè.


Trước đây hắn luôn sợ, mỗi lần nhìn thấy làn da trắng mịn nọ sẽ không nhịn được sờ mó vài cái, có điều không đợi hắn đụng chạm, biến thái đã xàm sỡ hắn trước.


- "Không nổi rõ lắm nhưng vẫn có."


Sau khi xác định tên nhóc con này đã ngủ đến cháy nhà không dậy, cậu bắt đầu sờ mó quanh bụng hắn, thì thầm cảm thán.


Cả thân thể hắn nóng hầm hập, như một cái lò sưởi nằm lì trên giường, mồ hôi tuôn như suối, thấm ướt một mảng gối sau gáy.


- "Tôi biết cậu luôn muốn động vào tôi." Nguyễn Bảo Uyên thì thầm: "Nhưng tôi không thích chịu thiệt. Nếu sau này cậu chạm rồi xách dép chạy mất, tôi biết tìm ai bây giờ?"


Mùi cơ thể khi gần nhau, thích thật.


Cậu mỉm cười, áp khoé miệng bên tai Huỳnh Nam Phong: "Lần sau sẽ cho cậu chạm, coi như huề nhau."


Nói rồi luồn tay rút cái nhiệt kế ra, ngẩng đầu xem nó.


38,5 độ.


Tốt nhất là mai cũng đừng đến trường nữa. Nguyễn Bảo Uyên chậc một tiếng, thu tay về, xoay người tiến vào phòng vệ sinh.


Ước chừng 5 phút sau, trên tay cậu cầm một chậu nước lã lạnh buốt. Nguyễn Bảo Uyên nhúng khăn mặt, cẩn thận lau mồ hôi quanh trán, nghĩ nghĩ một hồi quyết định lật chăn, cởi áo Huỳnh Nam Phong.


Thế này là tranh thủ sờ thêm phát nữa đúng không?


Cậu lắc lắc đầu, vậy không tính, cậu chỉ đang cố giúp con ma ốm, không vụ lợi cá nhân.


Nguyễn Bảo Uyên cẩn thận nâng hắn dậy, khẽ lau mồ hôi trên thân thể hắn. Cậu mở cửa tủ, lục ra được cái áo sơ mi trắng mới toanh, nhanh nhẹn giúp người kia mặc vào. Xong xuôi, Nguyễn Bảo Uyên đặt hắn xuống giường, thay chiếc gối hắn vốn hay nằm bằng gối của mình, còn cái kia cùng chiếc áo đã thấm đẫm mồ hôi tống hết vào máy giặt, hí hoáy một hồi mới tìm được nút bật.


Cậu kiếm đại một cây lau, cọ sạch đống đồ ăn vương vãi trên sàn nhà.


Phải biết, Huỳnh Nam Phong mắc bệnh sạch sẽ nặng, tỉnh dậy thấy thức ăn bắn tung toé lên tường, nhơ nhuốc trên nền gỗ, hắn không chỉ sốt 38,5 độ đâu mà tăng vọt lên 60 độ!


.


Lúc hắn tỉnh dậy đã phát hiện, cái áo phông đen yêu thích đã không còn nằm trên người mà đang lưu lạc tận Tây Thiên.


Huỳnh Nam Phong vươn tay tháo cái khăn trên mặt xuống, chống tay.


Mùi gì vậy?


- "Tỉnh rồi à?"


Nguyễn Bảo Uyên từ phòng khách đi vào, mỉm cười nhìn hắn.


- "Cậu..."Huỳnh Nam Phong mấp máy môi: "Đệt con mẹ biết nấu ăn! Thế mà ngày nào cũng ưỡn ẹo lon ton cạnh tôi!"


Cuối cùng cũng trở lại rồi.


- "Ai nói tôi không biết nấu ăn?" Nguyễn Bảo Uyên thản nhiên đáp, đặt bát cháo bên cạnh hắn, như bà mẹ có con nhỏ dịu dàng nói:


- "Cố ăn đi."


- "Có độc không?"


- "Có hay không thử sẽ biết ngay."


Huỳnh Nam Phong liếc cậu một cái, đã thích còn chảnh cầm bát cháo lên ăn.


Nguyễn Bảo Uyên cười cười:


- "Có độc không?"


- "Có."


Có độc mới thấy nó ngon.


- "Vậy là huề nhau, sau này cùng nằm chung mộ, nắm tay nhau trên cầu Nại Hà, tôi cũng không ngại đâu."


- "Huề cái dcm! Tôi nấu cho cậu bao lâu mà tên khố..."


Nguyễn Bảo Uyên cướp thìa từ tay hắn, nhét một ngụm cháo vào miệng Huỳnh Nam Phong.


- "Ư..ưm ưm!"


- "Cẩn thận tăng xông ngất lần hai, ăn đi."


- "Ăn thì ăn." Huỳnh Nam Phong hừ một tiếng, cúi đầu húp bằng sạch bát cháo nóng hổi, hậm hực không nói.


Tên này mấy tuổi rồi còn bày đặt ngại ngùng?


Tiếp xúc nhiều, Huỳnh Nam Phong nhận thấy, nếu Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt nghĩa là chuyện cậu đang nghĩ hoặc đang nói không vui vẻ gì mấy, hầu hết là kí ức buồn, lúc này không nên chọc vào bởi cậu không đùa. Lúc cậu thở chậm hơn nghĩa là đồng ý hoặc yên tâm về một vấn đề nào đó. Lúc Nguyễn Bảo Uyên khẽ hất cằm nghĩa là chuẩn bị giở trò. Và ngược lại, cậu cũng biết nhìn nét mặt Huỳnh Nam Phong suy ra bụng người, tỉ như lúc này.


Tất nhiên sẽ giữ trong đầu, dại gì nói ra để ăn thêm cái đèn pin nữa vào đầu?


- "Sao bình thường cậu không làm?"


Huỳnh Nam Phong đột ngột mở miệng.


- "Có một kẻ cuồng công việc cản trở hào quang thể hiện của tôi."


Kẻ cuồng công việc nghiến răng nghiến lợi, trừng cậu:


- "Vậy từ nay làm hết đi."


- "Tôi không muốn." Nguyễn Bảo Uyên cụp mắt: "Hiếm lắm mới có người nấu ăn cho, đừng cướp mất tia sáng hiếm hoi của đời tôi."


Ẩn ta trong câu này trăm phần trăm là đang nói tới cuộc sống trong phủ. Huỳnh Nam Phong trầm mặc một hồi, ngả người nằm xuống, quay lưng về phía cậu.


Ngây thơ, mới thế mà đã mềm lòng.


Nguyễn Bảo Uyên hằng ngày tự nhắc bản thân không được để lộ nụ cười khinh bỉ để tránh chiến tranh hạt nhân xảy ra. Cậu vươn tay lay vai hắn, nhẹ giọng:


- "Quay sang đi, để tôi đo nhiệt độ."


- "Không cần." Huỳnh Nam Phong nhận lấy cái nhiệt kế từ trên tay hắn: "Để tôi tự làm."


Hắn vươn tay, toan kẹp cái nhiệt kế vào nách, phát hiện người kia vẫn đang nhìn mình mới ngượng nghịu hỏi:


- "Nhìn cái gì?"


- "Không có gì."


Hoá ra là nhét vào nách.


Nguyễn Bảo Uyên cười hì hì: "Để tôi giúp cậu."


- "Ai cầ..." Huỳnh Nam Phong còn chưa dứt lời, cậu đã chọc đi chọc lại cái nhiệt kế trong áo hắn, vô tội cười.


- "Đừng chọc...đừng chọc." Huỳnh Nam Phong nén tiếng cười vô duyên sắp bật ra từ cổ họng, thấp giọng quát: "Để yên!"


Tôi có máu buồn, đừng làm bậy!


- "Yên thì yên."


Nguyễn Bảo Uyên bĩu môi, đón lấy bát cháo đã hết nhẵn từ trên bàn, đứng dậy.


- "Khoan đã, cậu chưa ăn tối đúng không?"


- "Cũng đâu có sao?" Nguyễn Bảo Uyên chậm rãi đáp: "Tôi ăn cháo cùng cậu cũng không sao."


Không đợi hắn nói tiếp, cậu đã chen vào:


- "Đợi tôi đi lấy thuốc hạ sốt, sau đó ngủ một giấc, đêm dậy ăn thêm cháo kẻo đói."


Huỳnh Nam Phong đần mặt, Nguyễn Bảo Uyên đã xoay người đi ra ngoài. Hắn cảm nhận được từng khớp xương dài được bao phủ bởi làn da trắng ngần khẽ áp lên ngực hắn, khiến cả cơ thể hắn nóng hầm hập.


Chuyện trong phủ, người ngoài không hiểu được. Trong vô vàn cách hành hạ một đứa trẻ, bỏ đói cũng nằm trong số đó. Nếu Nguyễn Bảo Uyên không biết nấu ăn, không lên rừng săn thú, không có võ nghệ, cậu còn bình thản sống được đến ngày hôm nay hay sao? Hơn thế người kia học rất nhanh, nhìn hắn nấu cũng có thể bắt chước làm theo y hệt. Nếu không thân sẽ tưởng tên này là người hiện đại, một người hiện đại giữa bao người hiện đại khác trong thế kỉ 21.


Huỳnh Nam Phong trằn trọc mãi không thôi, đôi mắt nâu đậm qua lớp kính nhìn ra bên ngoài.


Sương mù dày đặc phủ kín phố phường, mưa như giọt rửa tất cả, kết thúc cái mùa thu của từng cơn gió trời khoan khoái, báo hiệu hai chữ: Đông sang. Cả khu chung cư như ngập trong sương khói, như thể trên thế giới chỉ còn lại mình hắn, còn lại cái kẻ khiến người ta vừa yêu thích lại vừa ghét bỏ nọ, cô đọng trên mái hiên của những gian hàng vắng vẻ.


Nếu vì sốt cao mà đổi lại được nhìn thấy một mặt hoàn toàn khác của ngươi kia,  hắn cũng vui vẻ mà tiếp nhận.