Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 20



Cho đến khi Cố Tân Bạch búng một cái vào mặt cô, cô mới thoát ra khỏi những hồi ức đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn nói: “Đồ ăn lạnh rồi.”

“Không có gì, nhớ tới một kẻ râu ria thôi...... với vài ba câu chuyện.”

Tim cô đã lỡ vài nhịp không vì bất cứ lý do gì, đến bây giờ nghĩ lại thì vẫn thấy vui khi bản thân mình thoát hỏi miệng cọp.

Hắn hình như rất muốn biết điều gì đó, thuận thế nói: “Có thể nói cho tôi nghe không?”

“Chính lúc ấy gặp người không tốt đẹp gì thôi.” Cô khái quát một chút.

Nhưng hắn đã buông đũa xuống, cho dù trưởng bối bên kia cười vui ồn ào, và chỉ chú ý đến cô.

Ánh mắt này của hắn, quyết định trốn tránh sự công kích của sắc đẹp: “Được rồi được rồi, em nói em nói......”

“Chính là hồi trước em về nhà bà ngoại nghỉ hè ấy, tiểu khu bị vây bởi lũ lụt, mỗi ngày có người chơi cờ cùng em giúp em đánh cờ, sau cùng thì hai đứa gặp mặt, gặp xong mới biết người nọ là hải vương, có mưu đồ khác đối với em, ừ chính là như vậy không sai biệt lắm.”

Cố Tân Bạch nhíu mi: “...... Gặp mặt?”

“Đúng vậy.”

“Hải vương?”

“......”

Hắn thấp giọng: “Gặp nhau như thế nào?”

“Ở rạp chiếu phim thôi, cậu ta lúc đấy chạy đến, rõ ràng còn chưa chiếu phim, không biết là đang chạy cái gì, nhìn thấy em còn sửng sốt một chút ——” Nhiễm Dao nhớ tới vẫn cứ cảm thấy quái quái thế nào ất: “Bộ dạng của em nhìn rất kinh dị sao?”

Không đợi cô nói xong, Cố Tân Bạch đã đứng dậy khỏi vị trí của mình, như kiểu hắn không thể đợi thêm một giây nào nữa: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Nhìn thấy bóng lưng của hắn, Nhiễm Dao nghĩ thầm.

Tôi biết chuyện xưa của tôi nhàm chán, nhưng mà cũng có nhàm chán đến mức đấy đâu.

Đã quá lâu hắn còn chưa trở về, Nhiễm Dao muốn ra ngoài nên cô đã gọi phục vụ, sau khi nói xong định bụng đi dạo một chút để tiêu cơm, nhưng lại không tự giác đi xuyên qua hành lang, đi đến sân tiện cơm □□.

Vừa vặn đụng phải hắn.

Thiếu niên nửa tựa vào trên lan can, phía sau là ao nước lăn tăn, khuấy động nửa vầng trăng.

Tinh quang lẻ loi vụn vặt, đổ lên thân người hắn.

Nhiễm Dao thử thăm dò: “...... Sao anh ại đứng ở chỗ này vậy?”

“Không có việc gì, ” Hắn cau mày, giữa đôi lông mày còn mang theo chút tức giận, như thể hắn đã biết điều gì đó, nhưng hắn vẫn cố gắng thả lọng giọng điệu: “Ăn xong chưa?”

“Ăn xong lâu rồi, mọi người vẫn còn đang nói chuyện phiếm.”

Cánh tay Cố Tân Bạch chống về phía sau, hơi ngẩng đầu lên: “Em nói chuyện kia tiếp đi.”

“Nói cái gì?” Nhiễm Dao dửng dưng: “Chuyện của em hả? Đã nói xong rồi á.”

Cố Tân Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất khó hiểu.

Nhiễm Dao ngay từ đầu đã cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, có sao không?”

Thiếu niên nở nụ cười, âm sắc rất mỏng: “Có chút tự trách, tin sai người.”

“Vậy chỉ có thể chứng minh có rất nhiều người không đáng tin, không phải là vấn đề của chúng ta.” Nhiễm Dao nhịn không được mà đồng tình: “Anh nhìn em trước đấy không phải cũng ——”

Nói đến đấy đột nhiên dừng lại, giọng mũi Cố Tân Bạch trở nên nặng hơn, sườn mắt nói: “Ừm?”

Nhiễm Dao: “Tự nhiên nghĩ lại cứ thấy kiểu gì ấy.”

Những ngón tay buông thõng bên người của hắn giật giật, đáy mắt như có ánh lửa thiêu: “...... Hả?”

“Theo lý mà nói, bộ dạng của Đoàn Thừa An cũng không kém. Nhưng mà sau khi em nhìn thấy cậu ta, ngược lại không có cảm giác gì cả, trước kia có cảm giác thích cậu ta là do cậu ta xài filter.”

Nhiễm Dao nói xong, bản thân cũng suy tư một lúc: “Chẳng lẽ em yêu cầu quá cao với khuôn mặt à? Trước đây thích cậu ta, chỉ vì do tự em bổ não tự em ảo tưởng?”

“Cũng không hẳn là vậy mà......”

Trong lúc suy tư cô đã tự đưa mình vào ngõ cụt, cô trầm mặc tự hỏi, hắn cũng không nói chuyện.

Trong xó im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi hắn chợt lên tiếng.

Đáy mắt Cố Tân Bạch ám một màu tối: “Em có phải không nghĩ tới ——”

Nhiễm Dao thu hồi tâm tư: “Ừ?”

Giọng nói trang nghiêm của thiếu niên như rơi vào trong đêm tối, tựa như một thanh móc câu cong, vén lên sương mù bốn phía.

Cố Tân Bạch chăm chú nhìn ánh mắt của cô, nói từng chữ từng chữ: 

“Có lẽ người chơi cờ cùng em, căn bản không phải cậu ta.”