Tạ Tử Giác ngại quấy rầy cặp tiểu tình nhân nhà Ngụy Sam Liễu, lăn lộn ở tạm chỗ vài đứa bạn mấy hôm, nhưng mà dù sao vẫn chỉ là tạm bợ, rút cuộc vẫn phải mò về nhà. Cậu vẫn đang giận lắm đấy nhé, cục tức trong lòng không cách nào bỏ qua cho được đâu. Mấy ngày nay điện thoại báo Giang Dụ Tiệp gọi tới là cậu lập tức bấm từ chối, không nghe.
Từ những ồn ào này, chợt nhận ra bản thân thực sự rất quan tâm Giang Dụ Tiệp, bởi vì thích, cho nên mới để tâm. Chẳng như trước kia, khi tâm lý chưa nhận ra cảm tình đặc biệt thì hẳn là cậu đã đấm cho cậu ta một trận ra trò, cho chừa cái tật vùng vằng giận lẫy này đi. Nhưng mà... bao giờ cho đến ngày xưa chứ. Bây giờ dù giận điên lên vẫn phải nhịn xuống, tự áp lực lên chính mình chứ không động tay chân, và rồi, cũng bởi thích người ta mới có thể vì một câu nói mà ôm cục tức mãi không tiêu.
Cái gì mà: « Nếu có ai đó đối với cậu tốt, cậu cũng sẽ sống chung với hắn? » Quá đáng, cực kì quá đáng. Câu nói ngây ngô như vậy mà sao nghe đau lòng quá. Nói ra câu này, rốt cuộc Giang Dụ Tiệp là xem thường ai? Là xem thường chính bản thân hay xem thường cậu? Bớt nhảm nhí, coi thường người khác đi có được không?
Tạ Tử Giác ngẫm lại, ngoại trừ người nhà, có lẽ chỉ có Giang Dụ Tiệp đối xử tốt với mình. Cứ xem đi, với cái tính tình vừa ngang bướng vừa kiêu ngạo, nóng nảy lại thêm thiếu nhẫn nại của cậu, ai mà chịu đựng nổi. Cũng chỉ có cậu ta mới có thể cảm nhận được lớp yếu mềm dưới vẻ bên ngoài cứng cỏi của cậu, rồi nhẹ nhàng thương thương đối đãi...
Lại càng không đơn giản tình cảm chỉ là « Vì cậu thích với tôi, nên tôi cũng thích với cậu » thế thôi đâu, nghe thật sự nông cạn, mỏng mảnh yếu đuối không chịu nổi bất kì sóng gió nào.
Đối với Giang Dụ Tiệp, cậu nỗ lực chấp nhận và làm quen với tiếp xúc thân thể, sẽ dùng đồng dạng phương thức đáp lại đối phương. Cố gắng thích ứng với xoay chuyển tâm tình trước kia chưa từng có, nghiêm túc điều chỉnh cảm xúc, muốn chân thành với tình cảm này. Vì thế cậu tình nguyện chịu đựng mấy tháng bất ổn vừa qua của Giang Dụ Tiệp, bỏ qua ngại ngùng chấp nhận các kiểu hôn lẫn đòi hỏi phát tiết, cả những đòi hỏi vô lý, trẻ con đầy tính chiếm hữu, và cả những xao động bất an, những hành vi... mà cậu không thích.
Tất cả những điều đó, không thể dựa vào cảm giác «Vì cậu thích với tôi, nên tôi cũng thích với cậu » nông choèn kia để giải thích được.
Thế mà đầu gỗ còn chẳng hiểu.
Không những không hiểu, lại còn phát ngôn vô tình như thế. Đáng ghét!
Cho dù vài ngày đã qua, Tạ Tử Giác rốt cục không thể không về nhà, nhưng vẫn đầy tức tối, sút cho cái ghế salon một phát. Mới bỏ đi vài ngày mà thôi, khi trở lại căn phòng lại cảm thấy sao mà lạnh lẽo, không khí ngột ngạt oi bức. Đó là vì tức cảnh sinh tình sao?
Tạ Tử Giác căn giờ về, như dự liệu, Giang Dụ Tiệp không có nhà. Có thể vẫn đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm hoặc thư viện. Người này, nếu như không khống chế, tương lai chắc chắn trở thành nhà bác học khùng hoặc mọt sách bệnh thần kinh.
« Bực mình ghê! »
Tạ Tử Giác hét lớn, lại sút thêm cho cái salon tội nghiệp một phát, trong người bực tức lạ lùng. Tự dưng quan tâm nhiều đến cậu ta thế làm cái gì, lại còn nghĩ tương lai người ta ra sao nữa? Cái tên đáng ghét, ăn nói vô cảm làm mình tức phát điên thế này, chờ vác mặt về nhà xem, tôi phải đấm cho một trận, biết tay nhau.
Tận đến khi cậu hì hụi làm hết việc nhà, bao gồm: giặt sạch quần áo, lau dọn toàn bộ nhà cửa từ trên xuống dưới thì cái tên chết bằm kia mới lò dò về.
« Tiểu Giác? »
Giang Dụ Tiệp tròn xoe mắt kinh ngạc, sau đó lập tức nhảy lên ôm chầm lấy kẻ mặt như đâm lê giữa nhà.
« Cậu về rồi... », phải ôm lấy thật chặt, thật chặt nhé, không thì thoắt cái cậu ấy sẽ biến mất, để lại căn phòng trống không bóng người.
« Tránh ra... »
« Không tránh. Nếu cậu giận thì cứ đánh cứ mắng, nhưng đừng bỏ đi. Không quan tâm mình đã đành, điện thoại còn không thèm tiếp... chỉ nghĩ là cậu tức giận đi ra ngoài một chút cho thoáng, nhưng ai biết bảo đi là đi liền mấy ngày »
Hơn nữa Giang Dụ Tiệp cũng hiểu rõ dù nóng lòng muốn tìm người đến mấy cũng không thể xồng xộc chạy tới lớp học hoặc nơi làm công của Tạ Tử Giác. Vì thế chỉ có thể lặp lại chu kì: ngồi lo lắng, bấm điện thoại – bị từ chối – ngồi lo lắng – tiếp tục bấm điện thoại – bị từ chối – tiếp tục lo lắng... liên tục mấy ngày rồi.
Vốn muốn quát mắng: « Không cần nhắc, tôi đang rất muốn đánh cậu đây », Tạ Tử Giác cảm nhận được vòng ôm của Giang Dụ Tiệp run nhè nhẹ, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng cuống quýt... trong nháy mắt đột nhiên mềm lòng. Cục tức nghẹn đắng mấy hôm không tiêu thoắt cái tán biến. Trong lúc nhất thời Tạ Tử Giác không biết nên nói cái gì, hay dùng hành động như nào đáp lại, chỉ im lặng.
Có buồn nôn hay không? Rõ ràng một giây trước vẫn còn đầy lửa giận cơ mà, hẳn là phải hừng hực mà xông lên chứ, tại sao nghe Giang Dụ Tiệp êm đềm thả một câu, khí thế chiến đấu cũng dẹp lép luôn thế hả?
"Xin lỗi!"
Thấy Tạ Tử Giác thật lâu không đáp lại, chỉ là yên lặng mặc kệ chính mình đang ra sức ôm, Giang Dụ Tiệp nhấn mạnh hai chữ, tha thiết lấy lòng.
« Xin lỗi. Thật xin lỗi, mình sai rồi, không nên làm cậu tức giận... »
Tại sao phải xin lỗi? Tạ Tử Giác cho rằng bản thân Giang Dụ Tiệp cũng chẳng hiểu lỗi lầm của cậu ta ở đâu, chẳng qua thấy cậu tức giận nên mới xoắn xuýt xin lỗi, hi vọng cậu sẽ bớt giận... Đây là cái kiểu suy nghĩ gì? Cậu không thích như thế.
« Cậu căn bản chẳng biết tại sao tôi lại giận phải không? Không biết lý do, tại sao cứ xin lỗi? »
« Mình biết mà... » Giang Dụ Tiệp vẫn ôm chặt cậu không buông « Mấy tháng nay mình tâm tình không ổn định khiến cậu khó chịu, sau đó còn nói vài câu... »
Tạ Tử Giác rút cuộc chịu không nổi đẩy tên kia ra.
Đoạn này thì ngu thật rồi, Giang Dụ Tiệp hoang mang, vừa rồi cậu trần thuật lại đúng tình hình thời gian qua của hai đứa thôi mà, tại sao Tạ Tử Giác lại bực mình hơn, vấn đề nằm ở đâu?
Thấy Giang Dụ Tiệp còn muốn xông lại đây, Tạ Tử Giác chỉ vào ghế salon quát to: « Không được lại gần, ngồi xuống đó cho tôi »
Đấu tranh giữa việc nghe lời để tránh Tử Giác giận thêm và nghe theo khát vọng muốn ôm chặt tình yêu vốn đã vài ngày không gặp... Cuối cùng Giang Dụ Tiệp lựa chọn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, chỉ là tay vẫn nắm chặt tay.
« Tôi nói cho cậu biết điểm nào làm tôi bực mình... » Một tay bị tóm, mặt cậu đầy khó chịu nhưng không rút tay về, Tạ Tử Giác nhớ lại câu nói mấy hôm trước tên này buột miệng nói, lại phát điên: « Cái gì gọi là « Nếu có ai đó đối với cậu tốt, cậu cũng sẽ sống chung với hắn? »... »
Giang Dụ Tiệp muốn mở miệng sửa chữa, đó là câu nghi vấn mà có phải là câu khẳng định đâu, nhưng Tạ Tử Giác càng nói càng kích động làm cho cậu ta không có giây nào xen miệng.
« Nói câu này rốt cuộc cậu coi thường ai? Cậu? hay là tôi? »
« Không phải, mình... »
« Lại còn chối? Cậu rõ ràng nói như vậy! »
« ý mình là, mình KHÔNG xem thường ai hết... » Ngẩng đầu nhìn Tạ Tử Giác nóng giận, Giang Dụ Tiệp nem nép trả lời: « Mình, mình xin lỗi vì đã nói câu đó, mình không nên như vậy »
« Xin lỗi cái gì? » Tạ Tử Giác vẫn rất cáu kỉnh, giận Giang Dụ Tiệp ngu đần vẫn mơ hồ chưa biết gì « Cậu căn bản chẳng hiểu, tôi... »
Câu nói sắp buột ra, lại đứng hình ở miệng.
Cậu căn bản chẳng biết đâu, cho dù người khác đối với tôi rất tốt, tôi làm sao có thể mang tình cảm này tặng họ.
Cậu căn bản chẳng hiểu đâu, là bởi vì tôi rất thích cậu đó, thích nên mới có thể chịu được tính tình càng lúc càng 'có voi đòi tiên' của cậu, mới có thể tiếp nhận những nụ hôn, làm những việc tuyệt đối không bao giờ cùng người khác có thể làm... Điên khùng! Cậu căn bản chẳng hiểu cái gì hết.
Thiếu chút nữa Tạ Tử Giác nói ra những suy nghĩ này, may mà dừng kịp, nói xong điều đó thì khác gì thú nhận, tuyệt đối không thể.
Nhìn Giang Dụ Tiệp ngoan ngoãn ngồi nghe mắng, cảm giác toàn bộ máu dồn lên đỉnh đầu, mặt cậu đỏ rừng rực, khí thế sắc bén 'khởi binh vấn tội' ngoắt cái biến mất vô tung vô ảnh. Cơn thịnh nộ đã nguôi, đột nhiên Tử Giác không biết nói tiếp thế nào, đang ra trận lại mất toàn bộ sức chiến đấu, ngược lại còn hơi chột dạ.
« Sao nữa? » Giang Dụ Tiệp rất thông minh yên lặng chờ Tạ Tử Giác tiếp tục, đến đoạn bị mắng 'cậu chẳng hiểu...' thì đần ra, cậu ấy muốn mình hiểu cái gì? tại sao nói đến một nửa lại dừng?
« Tôi... tôi... cậu! hừ... cậu trả lời xem tại sao mấy tháng vừa rồi kì quặc như vậy? » đột nhiên đem đích ngắm chuyển sang đối phương, nghĩ muốn bẻ lái khẩn cấp.
Giang Dụ Tiệp cúi đầu, cảm thấy thật vô tội lại hoang mang, không hiểu tình huống bây giờ tí gì. Tại sao Tạ Tử Giác đột nhiên đỏ mặt, xem ra là không giận nữa? Rồi tại sao đang nói lại ngừng, còn chuyển sang một vấn đề chả liên quan?
Cho dù vô cùng khó hiểu, cậu ta vẫn quy củ trả lời: « Áp lực lớn, mình biết đã mất khống chế, tâm tình bất ổn... Xin lỗi »
Nhảm, ai chả nhìn ra cậu áp lực quá lớn – Tạ Tử Giác lại phát bực.
« Chẳng qua một kì dự tuyển Viện nghiên cứu thôi, cần gì phải áp lực? »
« Mình nhất định năm nay phải đỗ, không muốn trượt » Giang Dụ Tiệp đột nhiên nhấn mạnh.
« Làm sao phải ép buộc thế? » cho dù Tạ Tử Giác không hiểu lắm về mấy cái Viện khoa học gì đó, nhưng cậu cũng biết đội cử nhân thi năm lần bảy lượt ứng tuyển mới xong là thường, tại sao cậu ta nhất định phải đỗ ngay lần đầu? Sao cứ nhất nhất ép bản thân đến phát điên như thế? Kết quả làm mọi việc rối tinh lên, ai cũng khổ sở.
«... » Giang Dụ Tiệp mím môi, có vẻ không muốn trả lời, nhưng bản chất thật thà 'hữu vấn tất đáp' khiến cho cậu ta vẫn phải trả lời: « Nếu trượt... thì... càng lúc càng xa cậu hơn »
« Cái gì hả? »
Tạ Tử Giác quả nhiên không nghĩ đến vấn đề này, cái gì mà « càng lúc càng xa... »????
« Tiểu Giác, cậu tốt nghiệp xong sẽ đi nghĩa vụ đúng không? »
« Ừ » CV tìm việc đều có yêu cầu hoàn thành nghĩa vụ quân sự, đương nhiên cậu học xong phải đi nghĩa vụ rồi.
« Sau đó cậu sẽ đi làm? »
« Đương nhiên »
« Mình nghĩ rồi, cậu xuất ngũ rồi tìm việc làm thì mình lúc đó mới tốt nghiệp Viện nghiên cứu và đi lính. Chờ đến lúc hoàn thành nghĩa vụ, lại còn phải làm nghiên cứu sinh. Cậu lúc đó đã đi làm được mấy năm mà mình vẫn còn ôm mớ sách vở, nếu như năm nay trượt, thì chúng ta chênh lệch càng lớn, càng lúc càng xa cách... mình không muốn thế ».
Chỉ cần nghĩ đến Tạ Tử Giác đi làm, hòa nhập xã hội, mở rộng giao tiếp, trải đời mà mình vẫn như cũ chìm trong môi trường sách vở, đối với thế giới bên ngoài mù tịt... Càng cẩn thận nghĩ lại, con đường tương lai của hai người, so thế nào thì cũng thấy mình ra đời chậm so với Tiểu Giác. Như thế với hai người phải chăng sẽ thay đổi? Có thể vì chênh lệch mà sinh khoảng cách? Tương lai có khi nào mình sẽ không thể hiểu được khó khăn vất vả của Tử Giác khi đi làm? Và Tử Giác có khi nào sẽ thấy phiền chán con mọt sách, không biết tí gì về cuộc sống xã hồi như mình?
Những phiền muộn, băn khoăn đó cứ quấn lấy, khiến cho Giang Dụ Tiệp chỉ nghĩ thôi cũng thấy hoảng hốt không thể chịu nổi. Nhất là sau khi trượt Viện nghiên cứu, càng cảm giác không có đường lui, áp lực cuồn cuộn tựa như nhấn chìm cậu ta xuống. Khi những suy nghĩ bắt đầu không kiểm soát được, lại nhớ tới Tạ Tử Giác luôn luôn đều là yên lặng nghe bày tỏ tình cảm mà chưng từng đáp lời, cậu ta càng trở lên hoảng sợ bất an.
Giang Dụ Tiệp vốn là nghiêm túc nghĩ cùng Tạ Tử Giác dài lâu, cho nên tương lai cũng tính toán xa thật xa. Nhưng tính rồi mới lại phát hiện người ta, đối tượng tính toán yêu đương của mình, căn bản chả thèm để tâm, thậm chí còn không biết thái độ của Tiểu Giác với mình là như thế nào, có cùng chung mục tiêu, suy nghĩ với mình không.
Suy nghĩ chơi vơi, lơ lửng, cảm giác tương lai chênh vênh trên bờ vực, bất kể lúc nào cũng có thể rơi xuống, vỡ tan.
Lo sợ, bất an, mà lại không biến diễn tả như thế nào cho Tạ Tử Giác hiểu. Chuyện này không thể giống trước đây, cái gì cũng dễ dàng thẳng thắn nói với nhau. Mà không nói được thì băn khoăn trong lòng càng như cuộn len, càng quấn càng rối. Cậu ta cuống thật rồi, sợ hãi thật rồi. Nửa muốn biết đáp án, nửa lại sợ chạm vào sự thật, giả như sự thật không như mong muốn, thì phải đối mặt ra sao.
Rối rắm cực độ làm cho Giang Dụ Tiệp hoảng hốt thất thường, đặc biệt mỗi khi gần Tạ Tử Giác lại càng xoắn xuýt. Thật ra, cậu ta hoàn toàn hiểu Tạ Tử Giác đối với mình cũng khá đặc biệt, nhưng không dám khẳng định tâm ý. Không dám khẳng định người ta cũng thích mình hay không...
Lúc này, nghe xong Giang Dụ Tiệp nói, Tạ Tử Giác trầm mặc. Cậu không nghĩ đến Giang Dụ Tiệp đã tính xa đến thế, nghe ra, tương lai hai người đúng là có những ngã rẽ bất đồng. Lại nhìn Dụ Tiệp vẫn mím môi cúi đầu, đột nhiên cậu cảm thấy sao mà đau lòng, áy náy.
Nhớ tới có lần nghe người khác gọi Dụ Tiệp, mà nghĩ về cách xưng hô. Cậu biết, mặc dù cậu luôn gọi đầy đủ cả họ tên nên không thể thân mật bằng cách bạn bè chỉ gọi tên nhau, nhưng dù thế Giang Dụ Tiệp vẫn bình thản đáp lại, chăm chú nhìn cậu. Mặc kệ cậu muốn gọi thế nào cũng được, trong tâm lý Giang Dụ Tiệp, lời nói của cậu nhất định có vị trí đặc biệt.
Giang Dụ Tiệp rất thích cậu, cậu biết. Cho nên mới có thể tự tin như thế.
Đổi lại cậu, cậu cũng thích Dụ Tiệp lắm mà, tại sao lại không mang lại cho cậu ta cảm giác tin tưởng. Rút cuộc cậu sai ở đâu?
Từ lần đầu tiên 'tỏ tình' đến bây giờ, Giang Dụ Tiệp dường như vẫn luôn hoảng sợ bất an. Nhưng cậu ta vốn không phải là người tính toán nhỏ nhen, cho nên... hẳn là do cậu không đủ rõ ràng, mới biến cậu ta thành lo được lo mất ư?
Lương tâm cắn rứt, đương nhiên những tức giận chất chồng mấy ngày qua thoắt cái biến mất, đột nhiên thấy bản thân thật ngớ ngẩn, chuyện chả có gì tự dưng thành cãi nhau to, dẫn đến trạng thái dẩm dớ như bây giờ? Ngu chưa...
Giang Dụ Tiệp không biết đối phương đang tâm lý chiến, chỉ thấy người ta im lặng thì càng bất an, chỉ biết nhéo nhéo bàn tay đang nắm chặt, rụt rè nói: «Tiểu Giác, mình cam đoan sau này sẽ không ngớ ngẩn như vậy nữa, đừng giận nữa được không? »
Cũng chả phải trẻ con, chỉ cần tỏ vẻ đáng thương và lắp bắp vài câu xin lỗi cùng hứa hẹn là qua truông. Hơn nữa, có một số việc, không thể xin lỗi là xong, cậu ta biết vậy nên càng thêm lo lắng bất an ngẩng đầu nhìn Tạ Tử Giác.
Bị đôi mắt trong veo nhìn thẳng, Tạ Tử Giác có giận đến mấy cũng biến mất tiêu, cơn đau thắt ngực càng lúc càng mạnh. Trước mặt cậu, từ khi nào cậu ta trở nên rụt rè, không có cam đảm bày tỏ rõ ràng quan điểm? tại sao trong ánh mắt đầy lo lắng? rút cuộc mình đã làm cậu ta bất an đến thế nào???
« Về sau... » Tạ Tử Giác chậm rãi nói, không biết phải sắp xếp câu từ như nào cho rõ nghĩa: « Có chuyện gì chúng ta cùng nhau bàn bạc. Đừng như thế... »
Mặt lại nóng lên, có chút chột dạ, tự thấy chính mình còn có cả núi vấn đề gút mắc trong lòng, cũng có nói ra được đâu, còn tự nhiên bảo Giang Dụ Tiệp 'Có gì phải nói ra'. Có lẽ, chuyện hai người, cậu còn nhiều điều phải học tập lắm.
Giang Dụ Tiệp ngẩn người vài giây mới nhận ra trong lời nói Tạ Tử Giác không còn ý tức giận nữa, có vẻ đã tha thứ xong. Cậu ta toét miệng cười, nghĩ muốn nhảy đến ôm và hôn một cái, nhưng lại sợ người ta mất hứng cho nên cực lực nhẫn nại ngồi tại chỗ, túm tay cậu cọ cọ lên mặt làm nũng.
Khuôn mặt tươi cười của Giang Dụ Tiệp luôn luôn là phát súng trí mạng với Tạ Tử Giác, đương nhiên lần này cậu cũng không thể thoát, lập tức ngực nổi trống, cơn nhói tim vẫn duy trì liên tục. Chỉ là việc xóa bỏ hiểu lầm giận dỗi vừa qua nhưng căn bản vẫn chưa bày tỏ tình cảm của mình, xóa bỏ được nỗi bất an ẩn dấu của Giang Dụ Tiệp, cậu làm sao có thể yên tâm.
Cậu tự hỏi bản thân mình có điểm gì hấp dẫn mà có thể làm Giang Dụ Tiệp để mắt đến, có thể xoay chuyển tâm tình người ta?
Mặc dù bây giờ cậu ta cười, nhưng là... nếu chính mình không khẳng định chắc chắn tình cảm, cậu ta sẽ vẫn lo sợ khủng hoảng?
Tạ Tử Giác trong lòng cuống lên, vỗ vỗ mặt Dụ Tiệp: « Này... »
« Ơi »
« Tôi... »
« Sao cơ? »
Tim đập nhanh liên hồi, Tạ Tử Giác đột nhiên đứng hình, không biết nói tiếp thế nào: « Tôi... tôi... cậu cảm thấy tôi là người thế nào? »
Đột nhiên buột miệng hỏi một câu không hề liên quan, Tạ Tử Giác thật muốn cắn lưỡi. Giang Dụ Tiệp bị hỏi bất ngờ giật mình ngẩng đầu nhìn, không hiểu nhưng vốn nghe lời, có hỏi tất đáp: « là một người thật đáng yêu. Là người mình thích nhất ».
« Ngớ ngẩn »
Thế nào lại là 'đáng yêu'? dám dùng từ đáng yêu để hình dung cậu á? Sao không phải là nóng nảy, bộp chộp, ưa bạo lực, thiếu kiên nhẫn... mấy từ này cậu còn tương đối hiểu, chứ mà đáng yêu, cái gì 'đáng yêu'?
Tạ Tử Giác mất tự nhiên, khô khốc nói: « Đáng yêu là thế nào? Cậu nói xem, đáng yêu điểm nào? »
« Đáng yêu lúc nhất thiếu tự nhiên », Giang Dụ Tiệp mím môi trả lời
« Cậu.. » Mặt lại nóng lên rồi.
Giang Dụ Tiệp cười, hai tròng mắt trong veo nhìn Tạ Tử Giác, tựa như người trong mắt là toàn bộ thế giới của cậu ta.
Ánh mắt ấy làm tim Tạ Tử Giác đập nhanh vài nhịp, lại hơi có cảm giác nhoi nhói.
« À, ừ... tôi vừa nãy thật ra là định nói với cậu... ờ... » nói nhanh nào... nói đi nào! Không được, cậu bó tay rồi, không có cách nào thốt ra lời được ấy. Cảm giác cả người nóng sắp cháy đến nơi.
Giang Dụ Tiệp vẫn kiên nhẫn nhìn Tạ Tử Giác, cố gắng chờ đợi xem cậu định nói gì, trong lòng thật sự hoang mang. Vừa rồi còn đùng đùng nóng giận, xong lại hết giận, bây giờ lại chuyển sang bộ dáng thẹn thùng.
Giang Dụ Tiệp càng lúc càng ngơ ngẩn, không phải là cậu đang nói sao?
« Mình á? mình vừa mới nói... cậu đáng yêu nhất lúc thiếu tự nhiên! »
« Ngớ ngẩn à! không phải câu này, trước đấy cơ »
« A... » may không phải hả, cố gắng hồi tưởng lại: « Mình nói cậu là người rất đáng yêu »
« Không phải! trước nữa cơ... » quả nhiên đúng là đồ ngớ ngẩn.
A, đã hiểu, là cái câu kia ý gì, cậu thích nghe bao nhiêu lần mình đều có thể nói nhá: « Mình bảo là... Mình thích nhất cậu. Câu này đúng không? »
« à, ờ... Tôi, tôi cũng vậy »
Giang Dụ Tiệp choáng váng nè, kinh ngạc nhìn người trước mắt, có cảm giá như sét bổ giữa đầu.
« Cái gì cơ? »
« Tôi, tôi nói là tôi cũng vậy... »
« Cậu cũng làm sao? » Giang Dụ Tiệp vụt đứng lên, túm lấy bờ vai của đối phương.
« Đồ dở hơi! Cậu cố ý hả? Biết rồi còn hỏi! »
Lời nói tuy nặng nề nhưng vẻ mặt ngại ngùng đã bán đứng Tạ Tử Giác.
Nhìn cậu phản ứng như thế, đầu óc Giang Dụ Tiệp trong đầu óc ong ong quay cuồng, mất khả năng suy nghĩ mà ngẩn người vài giây, tuy chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng lại làm trái tim Tạ Tử Giác nhảy bum bum không chịu nổi. Sau đó cậu ta mừng rỡ đến mất khống chế mà ôm lấy Tạ Tử Giác thật chặt, không hề mang theo dục vọng chỉ đơn giản bởi vì niềm vui quá đỗi mà đột nhiên thật muốn hôn một cái...
Nhưng cơn hưng phấn hình như chỉ đến với mỗi cậu ta thôi, Tạ Tử Giác đang bị cậu ta ôm chặt mặt đã đỏ bừng sắp bốc khói đến nơi. Cậu không thể tin nổi vừa nãy mình lấy đâu ra lòng cam đảm để 'tỏ tình' rồi. Mặc dù không phải nói thẳng ra nhưng với cậu thế này đã là cực hạn rồi, ngại muốn chết luôn. Thế mà đối phương còn đứng đần ra, cậu nói tới hai lần rồi đó.
Đúng là muốn đào hố chui xuống.
« Tiểu Giác ơi, mình yêu cậu nhất cơ! » Giang Dụ Tiệp nói thật to.
Tạ Tử Giác cúi gằm đầu. Hình ảnh một vị đại ca không sợ trời không sợ đất, rơi vào tình huống này lại thẹn đến mức chẳng biết phải làm sao cho phải.
« Tiểu Giác à, lần này sao cậu chưa nói 'tôi cũng vậy'?»
« Điên! Cậu, cậu đừng có mà được đà lấn tới... », chắc cậu quên, chứ chính cậu luôn là người cho phép cậu ta 'được đà lấn tới' á.
Nhìn Giang Dụ Tiệp cười đắc ý, Tạ Tử Giác không biết nên đánh cho cậu ta ngất hay tự mình lăn ra xỉu luôn cho rồi, đỡ phải nhìn nhau ngại đến mức không nâng nổi đầu thế này. Cậu ta không biết xấu hổ là gì sao? Nhưng đúng là đối phương không có cảm giác gì thật. Rốt cuộc là da mặt cậu quá mỏng hay vì cậu ta đứt dây thần kinh cảm giác?
Nghe được đáp án mình mơ tưởng từ lâu nhưng đột nhiên lần này Giang Dụ Tiệp ngoan hơn hẳn, không như mọi lần hưng phấn hết ôm lại sờ Tử Giác co kéo đến tình trạng cả hai quần áo không chỉnh mất khống chế. Lần này cậu ta an yên, dễ nói chuyện hơn hẳn.
« Tiểu Giác » Giang Dụ Tiệp vẻ mặt chăm chú: « Mình cam đoan với cậu, tương lai dù có xảy ra chuyện gì hoặc có vấn đề gì bất an, mình đều sẽ nói cho cậu, sau đó cùng nhau quyết định ».
Dùng trán chạm nhẹ lên trán Tạ Tử Giác, mang theo ý lấy lòng, làm nũng nói: « Chúng ta nhất định phải cùng nhau đi tiếp, được không? »
'Cùng nhau đi tiếp' không chỉ là sống cùng nhau, mỗi ngày được nhìn thấy nhau, mà là khi gặp bất kì khó khăn nào cũng đều chia sẻ cùng nhau, đồng lòng bước đi, đồng cam cộng khổ, không giấu diếm ở trong lòng để làm nhau khó chịu - Ý của Giang Dụ Tiệp rõ ràng, Tạ Tử Giác cũng nhẹ nhàng gật đầu.
'Chúng ta', 'tương lai'... hai từ thật vi diệu, tai nghe thấy mà lòng run nhẹ, có chút chua, có chút đau, nhưng nhiều nhất là ngọt ngào. Sắp cùng nhau bước đến tương lai...
« Sau này mình còn muốn trở thành Hoàng tử bạch mã của cậu nữa » - cảm động chưa được vài giây, đột nhiên nghe thấy Giang Dụ Tiệp nghiêm túc nói một câu sến súa.
« Hâm à, mấy giờ rồi còn có hoàng tử cái gì!»
« Có mà ».
« Ngốc hay không! cậu mấy tuổi rồi. »
« Cậu vẫn nghĩ mình là Thỏ trắng đúng không? »
« Ah! » xong, lộ tẩy rồi.
« Thỉnh thoảng mấy lần cậu buột miệng nói nhé. Gọi mình là gì nhỉ ' Tiểu bạch...à nhầm, Giang Dụ Tiệp này'... » cậu ta bắt chước giọng, lại còn kéo dài âm cuối, quả nhiên thấy Tạ Tử Giác giật mình chột dạ
«Nếu cậu thích, muốn gọi mình là Thỏ trắng cũng chẳng sao, nhưng mình còn muốn làm Hoàng tử bạch mã nữa cơ » - thật ra mộng tưởng của cậu ta là muốn trở thành sói già gian ác mới đúng.
« Cậu... »
Biệt hiệu Thỏ trắng từ lâu lắm rồi cậu đã không gọi nữa – nhưng nói thẳng ra điều này thật làm khó Tử Giác ghê gớm. Nếu nói đúng, nhất định sẽ lại bị Giang Dụ Tiệp chòng ghẹo, đại khái bị cậu ta nói: 'Mình biết cậu đặt nickname Tiểu bạch thỏ cho mình mà'... bị tóm sống, hết đường chối cãi luôn.
Không còn các nào khác hơn, lại sử dụng bài cũ giả vờ cáu kỉnh để che dấu tâm tình: «Đồ ếch ộp, ai còn dùng cách gọi này hả? lậm cổ tích à? »
"Có! Mình sẽ thật sự yêu thương, thật sự thích cậu, mãi về sau. Cậu chăm sóc các em như thế nào, mình cũng chăm sóc cậu như thế. Cậu bảo vệ, ra dáng đại ca với bạn bè như thế nào, cần nhường nhịn kiên nhẫn như thế nào mình cũng đều nhẫn nại như thế. Mình sẽ không đòi hỏi vô lý, trẻ con, giận dỗi náo loạn nữa. Mặc cho cậu bướng bỉnh khó chiều như thế nào, mình vẫn mãi là Hoàng tử bạch mã..." – thơm Tạ Tử Giác cái nào – "Về sau sẽ càng nhiều thương yêu, sẽ không làm cậu tức giận nữa".
Nếu lời nói hoặc giọng điệu có vị, chắc bây giờ kiến bu đầy người mất thôi.
"Mình muốn là Hoàng Tử Bạch Mã của cậu mà" – Giang Dụ Tiệp thật sự là rất kiên trì, kể cả sau một trận hôn, vẫn không quên nhắc lại.
Tạ Tử Giác nghe xong đầu muốn bốc khói, mặt đỏ rừng rực mà khóe mắt cay cay. Lời nói ngu ngốc, ngọt ngào có thể làm trái tim gánh không nổi đấy, biết không?
"Được rồi, cậu muốn làm gì thì là cái nấy..."
Mình là nhóc Thỏ bạch hay Hoàng tử bạch mã của cậu đều được, chỉ cần càng lúc càng yêu nhau hơn. Lại nhờ cậu tiếp tục chỉ giáo, mãi mãi về sau...