Đoạn Việt Chinh đẩy đến chỗ Đồng Miên một bản báo cáo độ xứng đôi tin tức tố.
Alpha: Đoạn Việt Chinh. Omega: Đồng Miên. Độ xứng đôi: 99,26%; kết luận thẩm định y khoa: Độ xứng đôi cực cao (> 98%), hỗ trợ điều trị lẫn nhau các bệnh như rối loạn tin tức tố, rối loạn kích ứng, rối loạn kích ứng tin tức tố Alpha.
Đoạn Việt Chinh nói: "Mấy ngày trước tôi đến trường đại học để báo cáo, tôi vô tình nghe được trưởng khoa nói em bị chứng rối loạn kích ứng. Sau khi lấy mẫu khám sức khỏe cũng hoàn thành bài kiểm tra độ xứng đôi, tôi liền tới tìm em."
Hắn nhìn vào đôi mắt Đồng Miên nghiêm túc nói, dưới ánh đèn mờ ảo, hàng mi dài của hắn che phủ bóng đen lên gò má, rất anh tuấn cũng rất trẻ trung.
Đồng Miên im lặng một lúc lâu chợt "Ừm" một tiếng gần như không nghe rõ. Có chút câu nệ, những ngón tay đan vào nhau trong vô thức.
Đoạn Việt Chinh tiếp tục nói: "Bác sĩ nói với tôi rằng xác suất độ xứng đôi cao tới 99% hoặc hơn, tức là chỉ có một phần triệu. Vì vậy, tôi nghĩ thật sự việc này rất hiếm. Hôn nhân cũng vậy. Có nhiều người đến thế, ai có thể gặp một phần một triệu tỉ lệ đối tượng kết hôn. "
Đồng Miên mở to hai mắt hỏi: "Cho nên... chúng ta, kết hôn?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Tôi cũng hy vọng như vậy. Bởi vì thực sự ở độ tuổi này của tôi nên kết hôn, tuổi em còn nhỏ có lẽ chưa nghĩ đến chuyện này ".
Hắn mỉm cười cúi người đến gần Đồng Miên hơn, cười hỏi: " Có phải là có chút giật mình?"
Tim Đồng Miên đập nhanh hơn, sắc mặt hơi thay đổi, giả bộ bình tĩnh: "Tôi thật sự không nghĩ tới chuyện... kết hôn. Hơn nữa Đoạn tiên sinh chúng ta còn không biết nhau chứ đừng nói là hiểu nhau, chúng ta dựa vào độ xứng đôi tin tức tố mà kết hôn. Ngài không cảm thấy giống, giống như là..." Cậu còn đang tìm từ thích hợp, Đoạn Việt Chinh đã thay cậu nói lời tiếp: "Ép duyên. "
"Đúng. Như bị ép duyên ở thời phong kiến." Đồng Miên gật đầu.
Đoạn Việt Chinh nói: "Có lẽ đúng là do tác dụng của tin tức tố. Khi nhìn thấy em, tôi đã cảm thấy em thật dễ thương, tôi rất thích."
Mặt Đồng Miên lại đỏ lên, sắc mặt đỏ bừng nhìn Đoạn Việt Chinh, đáy mắt lấp lánh ánh nước nói: "Nhưng chúng ta không biết nhau, không hiểu rõ nhau cũng không có tình yêu."
Đoạn Việt Chinh nói: "Chứng rối loạn tin tức tố của em phải cần được kiểm soát càng sớm càng tốt." Hắn nhìn Đồng Miên với vẻ mặt hối lỗi: "Tôi đã kiểm tra hồ sơ bệnh án của em, thật xin lỗi, tôi đã xâm phạm một số quyền riêng tư cá nhân của em. Chứng rối loạn tin tức tố cùng chứng rối loạn kích ứng của em tổng cộng đã được bốn năm, nếu em không kiểm soát nó các tuyến thể có thể sẽ bắt đầu dần dần teo lại và khô héo. Sau khi dừng lại, hắn hỏi: "Bác sĩ có nói với em không? tuyến thể sẽ héo tàn không phải nói nó sẽ dừng phát dục không toả ra tin tức tố đem em biến thành một Beta. Mà là ngược lại nó sẽ biến em trở thành một người vô tính không phải Omega cũng không phải Beta, các cơ quan và chức năng của cơ thể đã thích nghi với sự kích thích của tin tức tố Omega sẽ bị ảnh hưởng hậu quả có thể rất nghiêm trọng. "
Đồng Miên trầm mặc, cậu nói: "Tôi biết, Đoạn tiên sinh, còn anh thì sao?"
"Tôi cũng đang gặp rắc rối bởi chứng rối loạn kích ứng tin tức tố Alpha tương đối nghiêm trọng. Tôi cần một Omega có độ tương thích cao để hợp tác điều trị phóng thích tin tức tố, thay đổi, đánh dấu, một loạt thứ khác." Đoạn Việt Chinh nói: "Cho nên tôi đến gặp em."
Đồng Miên vươn tay xoa nhẹ gò má.
Cậu vẫn cảm thấy đột nhiên thảo luận chuyện kết hôn với một người xa lạ có chút viển vông. Suy nghĩ một hồi, cậu nói: "Đoạn tiên sinh, tôi... tôi có thể sẽ phải suy nghĩ về chuyện này thêm một chút."
Đoạn Việt Chinh nhẹ giọng nói: "Quả thực, chuyện kết hôn nên cân nhắc kỹ lưỡng."
Đồng Miên ngượng ngùng nhỏ giọng bổ sung: "Chủ yếu còn có, tin tức tố nên đổi." Nói xong, lỗ tai cậu liền đỏ lên.
Đoạn Việt Chinh nhìn cậu cười.
Nhân viên phục vụ liên tục mang thức ăn lên. Đồng Miên chỉ chọn một phần bò bít tết, cậu ăn chín còn muốn dùng dao nĩa đem tất cả bò bít tết đều cắt thành từng miếng trước khi ăn, việc này không phải để phù hợp lễ nghi ẩm thực Phương Tây.
Cậu cúi đầu nghiêm túc cắt miếng bít tết, cắt thành từng miếng như một con sóc nhỏ. Thanh âm ở bàn ăn yên tĩnh lại, không ai lên tiếng chỉ có tiếng dao nĩa va chạm vào đĩa sứ.
Có rất nhiều suy nghĩ lẫn lộn trong đầu.
Sau khi ăn một miếng nhỏ, Đồng Miên lấy hết can đảm nhìn Đoạn Việt Chinh: "Vậy, Đoạn tiên sinh, anh có thể giới thiệu chi tiết hơn về tình hình của mình được không?" Ngừng một chút, cậu lại hỏi: "Có khả năng tình huống của tôi anh đã điều tra rõ ràng có đúng không? "
Biểu hiện của Đoạn Việt Chinh rất tự nhiên.
Đã thực sự điều tra, Omega dễ thương với đôi má ửng hồng trước mặt cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cũng giống như gia cảnh, thân thế trong sạch đơn giản, quan hệ xã hội cũng không phức tạp. Tính tình lại điềm đạm ôn hòa thực sự là đối tượng thích hợp để kết hôn. Đoạn Việt Chinh đã nghĩ như vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy tư liệu.
Hắn châm chước một chút rồi nói: "Bắt đầu từ đâu? Bắt đầu với bố mẹ tôi đi. Bố tôi tên là Đoạn Thành Quân, hiện tại đang làm việc cho tập đoàn Hoa Hạ. Mẹ tên là Chu Nhiễm."
Hắn nhìn cậu cười: "Là trường đại học của chúng ta, phó hiệu trưởng."
Đồng Miên biết rằng Hoa Hạ là ngân sách đầu tư hàng đầu trong nước, họ của chủ tịch là Đoạn.
"A..." Đôi mắt thâm thúy của Đồng Miên nhìn hắn: "Trường đại học của chúng ta?"
Đoạn Việt Chinh nói: "Tôi là trực hệ học trưởng của em, thuộc lớp sáu."
Đồng Miên "ồ" một tiếng, hai mắt sáng ngời hiển nhiên càng ngày càng thân cận hơn: "Học trưởng."
Đồng Miên cũng thuộc lớp sáu, nhưng là cấp 16, còn Đoạn Việt Chinh nên ở cấp 06, cao hơn mười năm.
Đoạn Việt Chinh tiếp tục: "Bố mẹ tôi đều có tính cách rất tốt rất thân thiện, mà sau khi kết hôn chúng ta cũng sẽ không sống cùng họ. Chỗ chúng ta ở là căn nhà tại Đông Thành."
Đôi mắt ươn ướt của Đồng Miên nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Đoạn Việt Chinh suy nghĩ một chút, sau đó bật cười: "Còn muốn biết cái gì nữa? Nếu em muốn biết tôi có thể gửi cho em một bản memo."
Đồng Miên vội nói: "Không cần đâu học trưởng." Cậu cắn môi: "Còn anh thì sao? Học trưởng."
"Tôi tốt nghiệp chính quy ở trường đại học chúng ta, sau khi tốt nghiệp tôi có công việc đầu tiên ở Renaissance, sau đó đi ăn máng khác chuyển đến Hoa Hạ. 2 năm sau về nước, cho tới bây giờ đều làm ở quỹ ngân sách Hoa Hạ. " Đoạn Việt Chinh nói tương đối giản lược.
1
Đồng Miên chớp mắt: "Học trưởng, anh nói chuyện như thế này nghe giống như tôi đang phỏng vấn anh."
"Ah..." Đoạn Việt Chinh cười: " Có phải không? Vậy tôi nói một điểm không giống như đang phỏng vấn. Chứng rối loạn kích ứng Alpha của tôi là do di truyền đồng thời thường xảy ra trong giai đoạn mẫn cảm, hiện tại còn có thể kiểm soát được nhưng tác dụng của chất ức chế càng ngày càng kém đi. "
Đồng Miên không khỏi hỏi: "Vậy anh trước đây chưa từng gặp những Omega khác có độ xứng đôi cao chưa?"
"Không có, khi còn đang học tôi chưa từng yêu. Về sau công việc càng bận rộn hơn, mặc dù bệnh phát tác nhưng đã sử dụng thuốc ức chế để kiểm soát cũng không có thời gian để yêu chứ đừng nói đến việc tôi có thể kiểm tra mức độ xứng đôi. "
Đồng Miên "Ồ" một tiếng. Nghĩ một lát rồi nói: "Vậy... vậy..."
Đoạn Việt Chinh nói: "Vậy ra tôi đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên."
6
Hơi nóng vừa dịu đi trên mặt Đồng Miên lại quay trở về. Cậu nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ hoa hồng Champagne đẫm sương ở bình hoa trên bàn kế bên, nói sang chuyện khác: "Bởi vì tác dụng ức chế đã kém đi hiện tại cần có tin tức tố Omega."
"Ừ." Đoạn Việt Chinh nói: "Vì vậy, sau khi kết hôn tôi có thể cần tin tức tố an ủi và trao đổi thường xuyên hơn."
Đồng Miên do dự: "Thường xuyên, thường xuyên thay đổi?"
Đoạn Việt Chinh mười phần khách sáo: "Theo thông tục mà nói, đó là vì t.ình dục."
Đồng Miên nghẹn họng nhìn trân trối: "..." Thật lâu sau cậu mới nhỏ giọng nói: "Vậy tôi muốn suy nghĩ một chút."
⚹
Đoạn Việt Chinh đưa Đồng Miên trở lại trường học. Lúc Đồng Miên ăn cơm vẫn còn tốt, sau khi ngồi lên xe cơn chóng mặt do sốt cao lại ập đến, tình huống của cậu tựa hồ còn nghiêm trọng hơn. Dựa vào cửa sổ xe, biểu tình uể oải, hai má ửng đỏ, bên trong không gian nhỏ hẹp, hương hoa nhài nồng đậm lan tỏa khắp không gian.
Tin tức tố mất khống chế, tràn ra khắp nơi, rất không lịch sự.
Về đến trường xe đã đậu ở dưới lầu trong ký túc xá, sau khi xuống xe, Đồng Miên nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi học trưởng, em đang rối loạn không khống chế được tin tức tố. "
Đoạn Việt Chinh nhìn vào mắt cậu nói: "Không sao." Hắn cúi đầu cởi áo khoác ngoài khoác lên người Đồng Miên: "Tin tức tố của tôi có tác dụng với em, quần áo của tôi dính một chút em mặc vào có thể sẽ thoải mái hơn."
Hắn xoa đầu Đồng Miên: "Em hãy suy nghĩ thật kỹ nếu có câu trả lời thì nói ngay cho tôi biết. "
Đồng Miên nắm lấy lớp vải trên vai áo khoác, chóp mũi ngửi được hơi thở bạc hà the mát hơi se lạnh. Màu xanh bạc hà tươi mát mang cảm giác băng giá, thực sự khiến cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đây có phải là sức mạnh tin tức tố của 99% xứng đôi không?
Đồng Miên trở lại ký túc xá vừa đẩy cửa đi vào hai người bạn cùng phòng đã ở đó, bọn họ xoay ghế đối mặt với Đồng Miên nhìn từ trên xuống dưới.
Trong ký túc xá bốn người ba người bạn cùng phòng đều là Beta tính tình cũng không tệ ở với nhau gần ba năm, có xích mích nhỏ nhưng không có mâu thuẫn lớn. Hai người bạn cùng phòng trong ký túc xá lúc này là Vương Thụy Duyệt và Từ Giai Thần rất thân với Đồng Miên.
Người không có ở đó tên là Chu Khả, cậu ta thường học trong thư viện đến khuya mới về ký túc xá. Gần đây cậu ta đang bận tìm một công việc thực tập đến sứt đầu mẻ trán nên có lẽ vẫn đang làm hồ sơ trong thư viện.
Bạn cùng phòng Vương Thụy Duyệt là người lên tiếng đầu tiên: "Đồng Đồng, cậu trèo lên cây rồi."
Đồng Miên "A" một tiếng, khó hiểu hỏi: "Cái gì?"
"Nghe nói có một chiếc xe sang trọng đón cậu ở tầng dưới ký túc xá của chúng ta sau đó bị người khác chụp ảnh, chính là cậu. Có phải cậu ra ngoài gặp người khác không?" Vương Duyệt Thần rất quan tâm cậu: "Cậu sẽ không bị ai lừa gạt chứ? Loại phú nhị đại kia đều không phải thứ tốt gì, cậu tuyệt đối không được chơi cùng bọn họ, cậu không chơi nổi. "
Bạn cùng phòng Từ Giai Thần trực tiếp cho Đồng Miên xem điện thoại của mình.
Có một bài đăng hot nổi trên diễn đàn, nói rằng có một chiếc xe sang đón học sinh ở tầng 5 của khu nhà trọ sinh viên.
Vốn dĩ gia cảnh của các bạn trong lớp cũng không tệ cũng không có gì ngạc nhiên khi thỉnh thoảng có xe sang, nhưng chiếc xe đó lại bị chụp biển số điều này có chút ngạc nhiên là 4628. Trên diễn đàn bắt đầu bàn luận xem vị công tử được đón là ai, sau đó một người trong cuộc quen biết Đồng Miên bước ra nói rằng Đồng Miên không phải loại con nhà giàu giấu giếm gia cảnh.
Diễn đàn là ẩn danh, ác ý bên trong rất lớn, ngay lập tức bắt đầu phân tán suy nghĩ của mình.
Có người liền nói, còn có thể làm sao, đại lão với tiểu kiều thê. Bao nuôi học sinh Omega.
Có một số phỏng đoán khác, nói chuyện không dễ nghe.
Đồng Miên nhìn lướt qua, chuyện bịa như tha
Cậu thậm chí còn không nhận thấy rằng biển số xe của học trưởng thực sự có số đó.
Vương Thụy Duyệt đột nhiên chú ý đến áo khoác trên người cậu: "Đồng Đồng, cậu sẽ không thật sự được phú nhị đại theo đuổi chứ?"
Đồng Miên đóng lại áo khoác, nói: "Không, không phải theo đuổi mà là đang thảo luận một chút chuyện."
Cậu không muốn nói thêm, do rối loạn nên vẫn còn chóng mặt, cậu đi tắm sau khi tắm xong đi đến bàn học viết nhật ký. Viết xong, cậu đi vòng ra ban công gọi cho mẹ.
Mẹ ở đằng kia, giọng nói rất dịu dàng: "Đồng Đồng, sao vậy? Còn chưa ngủ sao? Đã muộn như vậy rồi."
Đồng Miên nhìn về phía bầu trời xa xăm.
Ánh đèn rực rỡ mê người của thủ đô phản chiếu trong mắt cậu, cậu thì thầm: "Mẹ ơi, con gặp phải một chuyện."
Nằm ở trên giường trằn trọc một lúc lâu, rạng sáng lúc hai giờ, Đồng Miên đứng dậy sờ cái gáy nhẵn nhụi leo xuống tìm miếng dán ức chế dán lên gáy, ra ban công hóng gió lạnh một lúc.
Quay lại, cậu nhìn thấy áo khoác của Đoạn Việt Chinh đang treo trên kệ áo.
Do dự một lúc cậu đem áo khoác từ trên kệ áo gỡ xuống, ôm vào trong ngực, cầm lên giường.
Nằm trở lại giường, cậu ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng nơi chóp mũi. Dễ chịu hơn một chút, Đồng Miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, thời điểm 9 giờ sáng trước khi đi làm cậu gọi điện cho Đoạn Việt Chinh.