Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao

Chương 8: Tại sao tôi không được tìm Omega của mình?



Đồng Miên cuộn mình trong góc sô pha.

Cậu cảm thấy toàn thân nóng lạnh, nhất thời bị nóng đến toàn thân mơ hồ, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi. Cậu như bị nhốt trong bình thủy tinh nóng không có không khí, dần dần bị ngạt thở vì thiếu dưỡng khí. Cậu muốn gì ngay bây giờ?

Sự hiện diện mơ hồ xa lạ của tin tức tố Alpha trở nên đặc biệt dữ dội, khiến cậu cảm thấy nguy hiểm sợ hãi tột độ. Cậu ngơ ngác nghĩ mình cần một tổ ấm an toàn, một niềm thanh lương nào đó an ủi.

Đoạn Việt Chinh rất quan trọng, cậu cần Alpha hoàn mỹ của cậu.

Cậu quấn chặt mình hơn bằng quần áo để ngăn chặn sự xâm nhập của các tin tức tố Apha không quen thuộc. Nhưng vùng da ở má và mu bàn tay, nơi lộ ra ngoài đã bắt đầu ửng đỏ nổi mẩn đỏ dày đặc.

Chứng kích ứng đã ập đến.

Các giai đoạn kích ứng nghiêm trọng hơn nhiều so với các rối loạn.

Nói chung, Omega sẽ chỉ phát ra tin tức tố mạnh và phong phú hơn trong kỳ p.hát tình, điều này về cơ bản có thể kiểm soát được.

Rối loạn đề cập đến sự rối loạn của tuyến sản xuất tin tức tố, cũng phát ra tin tức tố gây ph.át tình trong thời gian không p.hát tình. Trước khi phát minh ra các sản phẩm y tế như thuốc ức chế và miếng dán ức chế, tác động xã hội của chứng rối loạn là nghiêm trọng.

Bởi vì nó có khả năng gây ra các hệ thống A hoặc O khác p.hát tình. Tuy nhiên, xét về mặt sinh lý, bệnh này không gây hại nhiều đến thể chất cho bản thân bệnh nhân O, nhưng việc p.hát tình xảy ra thường xuyên có thể dẫn đến rối loạn chức năng tuyến sinh dục gây ảnh hưởng đến việc mang thai.

Nhưng rối loạn kích ứng thì khác.

Kinh ứng là một triệu chứng giống như dị ứng của Omega với tin tức tố của Alpha. Trong một môi trường mở, có các tin tức tố alpha hỗn hợp ở khắp mọi nơi, khi kích ứng tấn công, Omega thường trực tiếp đi vào tình trạng sốc phản vệ. Nói chung, sau khi bị ảnh hưởng bởi rối loạn và bước vào giai đoạn.ph.át tình giả, rối loạn căng thẳng sẽ trầm trọng hơn, bởi vì Omega nhạy cảm hơn với tin tức tố trong trường hợp p.hát tình giả.

Vì vậy, Đồng Miên thường sử dụng thuốc ức chế để ngăn ngừa p.hát tình giả tránh các cuộc tấn công rối loạn kích ứng tiếp theo sau khi cậu nhận thấy sự khởi phát của rối loạn.

Không có thuốc ức chế ngay, vì vậy chứng kích ứng ph.át tác.

Các triệu chứng căng thẳng, dị ứng, chóng mặt, ngất xỉu, sốc là thể chất. Tác động tâm lý là hoảng loạn dữ dội, lo lắng, sợ hãi và thậm chí ảo tưởng về việc trở thành nạn nhân, mong muốn tột độ về cảm giác an toàn.

Nếu rối loạn căng thẳng nghiêm trọng hơn, Omega sẽ gặp phải các triệu chứng làm tổ chỉ xảy ra trong thời kỳ mang thai. Omega vùi mình trong cái tổ tràn ngập mùi hương của Alpha được đánh dấu, sợ ánh sáng và âm thanh, chỉ có thể chấp nhận sự tiếp cận của một mình Alpha.

Tình trạng rối loạn kích ứng của Đồng Miên vẫn còn nhẹ, hiện tại cậu chỉ có các triệu chứng dị ứng da. Cậu cuộn mình chặt hơn một chút, tiếng thút thít trong cổ họng, nước mắt chực trào ra.

Ý thức ngày càng mơ hồ...

Ngay trước khi sắp ngất đi, cậu đột nhiên mở mắt ra cảm nhận được hơi thở bạc hà nồng nặc ở đằng xa.



Đoạn Việt Chinh lái xe đến tận cửa biệt thự. Giới hạn tốc độ ở ngoại ô thành phố là 60. Hắn lái chiếc Koenigsegg chỉ mất hai giây để tăng tốc độ từ 100 km, 10 phút liền đến.

Có thể là một loại cảm ứng AO nào đó, hắn chỉ không thể kiểm soát tin tức tố của mình ở trong xe.

Trong vòng mười phút, chiếc xe tràn ngập mùi bạc hà nồng nặc quyện vào quần áo, tóc và da. Xung quanh là tin tức tố muốn ngo ngoe, Đoạn Việt Chinh lái xe điên cuồng, cảm giác đầu óc đang dần mất kiểm soát.

Trong quá khứ, tin tức tố của Alpha được phân loại trong thời chiến, tin tức tố của Alpha cấp cao có thể khiến Alpha cấp thấp đầu hàng. Trong thời bình, các bệnh viện hiếm khi tiến hành xét nghiệm mức độ tin tức tố Alpha.

Nhưng công chúng thường quan tâm đến nó. Các chính trị gia, quân nhân hoặc ngôi sao Alpha nổi tiếng sẽ công bố mức tin tức tố của họ. Đoạn Việt Chinh đã kiểm tra, tin tức tố của hắn là mức S cao nhất, 0,01% hàng đầu, có nghĩa là sau khi mắc chứng rối loạn kích ứng, hắn dễ mất kiểm soát hơn những người khác, mong muốn chiếm hữu, phá hủy, chữa trị hoặc bảo vệ sẽ là cực mạnh mẽ.

Đoạn Việt Chinh gần như đạp tung cánh cửa lầu một, đi thẳng lên lầu hai.

Hắn có thể cảm thấy Omega của mình đang đợi hắn ở đó, được hướng dẫn bởi những tin tức tố mơ hồ.

Đối với những học sinh ở tầng một, dù là A hay B, hầu như chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua, mang theo một cơn mưa xanh bạc hà tràn ngập. Alpha với cấp độ thấp hơn đi trong đó, nó giống như một chuyến đi khó khăn, giống như một con tàu.

Sau hai phút im lặng tập thể, cuối cùng cũng có người gửi tin nhắn một cách điên cuồng trong lớp.

【Người đấy là ai? 】

【Sao tầng của tôi đang ở đột nhiên cảm nhận được tin tức tố? @Chu Vân Kỳ @Chu Vân Kỳ Có chuyện gì vậy】

[Tin tức tố này cấp bậc cao quá...]

[Cậu chưa ngửi thấy mùi tin tức tố của Omega động dục sao? Đó là chứng rối loạn của Đồng Miên ]

[Chẳng lẽ là Alpha của thầy Đồng Miên đến đây]

[Tin tức tố này làm tôi chóng mặt quá]

【@Chu Vân Kỳ, trên tầng hai là tình huống gì vậy?! 】

Chu Vân Kỳ cả người lật úp, dựa vào lưng ghế sô pha, không ngừng trấn định hơi thở. Anh ta nhìn lên lầu hai, cửa phòng chiếu bị đẩy ra, mùi hương tin tức tố Omega vừa mới được phong ấn bên trong lọt ra ngoài, ngọt ngào và tinh khiết.

Đoạn Việt Chinh vào bên trong, còn có vị bạc hà, mạnh như rượu.



Đồng Miên chật vật nhìn sang, liền thấy cửa kính bị đẩy ra, vị khách này dùng ủng đá xuống đất, hất áo gió sang bên cạnh, mùi bạc hà nồng nặc tràn vào căn phòng nghe nhìn chật hẹp, mùi khét lẹt mạnh như rượu, khiến người ta không thể mở mắt. Như cơn mưa bào hương bạc hà, hay cơn bão tuyết không còn nhẹ nhàng, trong trẻo như thường ngày.

Nhưng cái mùi nồng nặc này đúng là thứ mà Đồng Miên đang thèm muốn lúc này.

Đồng Miên ngẩng đầu, mờ mịt trước mắt dần dần rõ ràng, trong nháy mắt liền trực tiếp nhào vào trong lòng người nọ.

Đoạn Việt Chinh lập tức dùng áo khoác quấn chặt lấy người cậu.

Trong phòng nghe nhìn, cho dù Từ Giai Thần là Beta, nhưng cậu ta cũng cảm nhận được khí tức Alpha mạnh mẽ nguy hiểm. Cậu ta lùi lại một bước, cẩn thận hỏi: "Anh... với Đồng Đồng là gì?"

Đoạn Việt Chinh cúi đầu, hắn có chút không khống chế được, đặt lòng bàn tay lên sau đầu Đồng Miên, ôm cậu vào lòng thô bạo lau đi nước mắt trên mặt. Khung xương Đồng Miên nên toàn toàn bị hắn ôm trọn vào trong lòng, không ngừng vùi sâu vào trong lồng ngực của hắn. Hắn vòng tay qua eo cậu, cố gắng áp sát hơn, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy.

Mùi bạc hà sôi trào như bão tuyết bị hương hoa nhài nồng nặc hóa giải trong phòng, cũng từ từ dịu đi.

Đoạn Việt Chinh cảm giác được d.ục vọng muốn được bảo vệ, chiếm hữu mãnh liệt của mình dần dần giảm xuống, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng an ủi, giọng nói khàn khàn, từ từ lãnh đạm mà từ từ dịu đi: "Tốt rồi, không sao nữa."

Đồng Miên từ trong cánh tay ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng nõn, đôi môi run rẩy: "Học trưởng." Cậu chỉ hô lên một tiếng, sau đó ôm chặt lấy eo Đoạn Việt Chinh, đem đầu vùi vào trong ngực của hắn, thân thể vẫn đang run rẩy.

Vòng xoáy tin tức tố A cấp độ cao mạnh mẽ khiến Từ Giai Thần cảm thấy sợ hãi ngay cả khi cậu ta chỉ là Beta. Cậu ta cắn môi, vẫn là hỏi: "Đồng Đồng... Đồng Đồng, đây là ai?"

Đồng Miên không nghe thấy giọng nói của cậu ta.

Tất cả mọi người trong thế giới của cậu đã mờ dần thành màu đen trắng, giọng nói đã biến mất. Trên thế giới này, Đoạn Việt Chinh là màu xanh bạc hà duy nhất, mang đến cho cậu một biển dịu dàng.

Đoạn Việt Chinh không ngừng v.uốt ve gáy và cằm cậu, giống như xoa dịu một con mèo nhỏ đang sợ hãi. Nghe thấy giọng nói của Từ Giai Thần, Đoạn Việt Chinh quay đầu liếc lại, bình tĩnh nói: "Tôi là chồng của Đồng Miên."

Từ Giai Thần: "Hả?"

Cậu ta há hốc mồm.

Đoạn Việt Chinh nói: "Hiện tại tôi đưa Đồng Miên đến bệnh viện. Cảm ơn cậu vừa rồi đã chăm sóc em ấy."

Từ Giai Thần: "Không, đợi đã... Đồng Đồng? Đồng Đồng?"

Đoạn Việt Chinh bế Đồng Miên lên, ôm người vào lòng như một đứa trẻ, bước nhanh xuống lầu. Từ Giai Thần đuổi theo muốn hô lên ngăn cản Đồng Miên, nhưng lại có chút sợ hãi nên chỉ có thể đuổi theo hỏi: "Cậu, cậu... Cậu còn tỉnh táo không?"

Đồng Miên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong tay Đoạn Việt Chinh, nhỏ giọng đắc ý: "Từ Giai Thần, đây chính là Alpha của tui." Nói xong, cậu lại vùi mặt vào trong ngực Đoạn Việt Chinh.

3

Lầu một, Một đám Alpha bị tin tức tố đỉnh phong làm choáng váng, lúc này chỉ có thể nhìn Alpha xa lạ xông vào bế đi bạn học Omega đang p.hát tình. Chu Vân Kỳ miễn cưỡng chịu đựng đứng lên, ở cách vách chống đỡ hô lên một tiếng, "Đồng Miên? Đây là..."

Đoạn Việt Chinh quay lại, chỉ liếc nhẹ anh ta một cái rồi ôm Đồng Miên bước ra khỏi biệt thự.

Chu Vân Kỳ đọc được rõ ràng sự thờ ơ đáng lên án từ trong mắt Alpha này. Sắc mặt anh ta nhanh chóng thay đổi.

Từ Giai Thần ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người đều như trong mộng.

Khi tiếng động cơ tăng tốc của chiếc xe thể thao hoàn toàn biến mất, cậu ta từ trên ghế trượt xuống một cách xuất thần, ngồi tại chỗ, đầu óc choáng váng.

Chồng?

Tin tức tố Alpha áp chế biến mất, trên lầu một của biệt thự, học sinh rốt cục khôi phục cứng đờ. Một người thở dài: "Tôi đệt... Đây là Alpha của Đồng Miên sao? Tin tức tố này quá mạnh."

Một người khác: "Hóa ra là tin tức tố thực sự có thể áp chế..."

"Cậu có nhìn thấy chiếc Koenigsegg mà hắn lái không?"

1

Chu Vân Kỳ sắc mặt rất không tốt, anh ta trầm mặc hỏi: "Người này rốt cuộc là ai? Cùng Đồng Miên có quan hệ gì? Đồng Miên yêu đương từ khi nào?"

Một Beta bên cạnh khoác vai anh ta: "Lớp trưởng nhỏ, cậu xem như chậm một bước."

Một người khác nói: "Cảm giác rất quen thuộc... Tớ không biết mình đã nhìn thấy anh ấy ở đâu."

Chu Vân Kỳ nhìn chằm chằm trần nhà, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Đoạn Việt Chinh trong trò chơi?

Anh ta rốt cuộc là ai?

Ngẫm nghĩ lại, Đoạn Việt Chinh, cái tên này hình như đã nghe ở đâu rồi.

Năm phút sau, anh ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế.

Anh ta nhớ rồi.

Trong kỳ thực tập cuối cùng của mình, hắn là ông chủ của Hoa Hạ, chức vị cao nhất, là thiếu gia của một gia đình giàu có đứng trong top 5 về tài sản cá nhân. Đoạn Việt Chinh.

Anh ta bỗng tái mặt.

1



Đoạn Việt Chinh đặt Đồng Miên ngồi xuống ghế lái phụ, thắt dây an toàn cho cậu, dịu dàng sờ lên mặt cậu: "Đồng Đồng, chúng ta đi bệnh viện."

Đôi môi Đồng Miên vẫn còn đang run rẩy, chật vật thoát ra khỏi dây an toàn mà ôm lấy Đoạn Việt Chinh. Đoạn Việt Chinh không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục trấn an cậu, càng tiết ra nhiều tin tức tố hơn, v.uốt ve tuyến thể nóng rực của Đồng Miên, không ngừng v.uốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu, nói: "Đừng sợ, đừng sợ, đến bệnh viện ngay lập tức. "

Âm thanh Đồng Miên gần như thoát ra khỏi cổ họng, âm thanh phi thường nhỏ: "Không, đừng đến bệnh viện."

"Tại sao?"

"Chỉ cần anh có anh là tốt rồi, học trưởng. Cho em ôm một chút, học trưởng..."

Cậu đưa tay về phía Đoạn Việt Chinh, đôi mắt vừa nhu thuận vừa đáng thương, thủy quang lấp lánh.

Đoạn Việt Chinh mềm lòng, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Không, chúng ta đi bệnh viện trước. Đồng Đồng, ngồi xuống."

Hắn đạp mạnh chân ga.

Đồng Miên ôm lấy chính mình, giọng nói nghẹn ngào: "Học trưởng." Cậu muốn mở dây an toàn, không cố chịu đựng được, chỉ muốn ôm lấy Đoạn Việt Chinh vùi vào trong ngực hắn.

Đoạn Việt Chinh lái xe, liếc cậu một cái, nghiêm giọng nói: "Đồng Miên, ngồi xuống."

Hai mắt Đồng Miên đột nhiên mở to.

Trong trạng thái p.hát tình giả, Omega trở nên cực kỳ nhạy cảm rất dễ bị tổn thương, không thể từ chối bất kỳ mệnh lệnh nào từ Alpha của họ. Đồng Miên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng nước mắt không ngừng chảy dài trên má. Cậu vươn tay muốn lau, nhưng nước mắt càng chảy nhiều hơn, nghẹn ngào nói: "Học trưởng, anh không cần em nữa."

Đoạn Việt Chinh phanh gấp.

Xe dừng lại, hắn day day trán, quay người lại, nhẹ nhàng ôm Đồng Miên vào lòng, vuốt lưng. Thân thể Omega dưới tay vẫn còn hơi run rẩy, Đoạn Việt Chinh thở dài, "Không có, làm sao có thể." Đồng Miên nắm lấy cổ áo của hắn, trên ngực dính toàn bộ nước mắt, thấm ướt một mảng lớn quần áo. Cậu bất giác khóc, kéo tóc sau đầu của Đoạn Việt Chinh, ôm hắn chặt hơn nữa.

2

- -



Lái xe một hồi rồi dừng lại một lúc, Đoạn Việt Chinh cuối cùng cũng lái xe đến bệnh viện tư nhân chuyên khoa AO.

Bác sĩ đã đợi rất lâu, Đồng Miên trực tiếp được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm tra tuyến thể, tin tức tố và trạng thái tâm lý.

Đoạn Việt Chinh vốn tưởng rằng mình lý trí nên bình tĩnh.

Sau khi biết được Omega của mình bị mất khống chế cùng suy sụp không phải là trạng thái bình thường, đáng lẽ ra lúc này hắn phải khôi phục thanh tỉnh. Nhưng sự thật không phải, hắn thậm chí không thể chịu đựng được sự xa cách ngắn ngủi với Đồng Miên.

Đồng Miên được đưa đến khu cách ly tin tức tố vô cùng tốt để kiểm tra, cách một bức tường, hắn ngồi ngoài cửa chờ đợi, ban đầu cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.

Sau hai phút, hắn bắt đầu lo lắng không biết Đồng Miên có gặp phải nguy hiểm hay không. Hắn muốn bảo vệ Omega của mình, giấu cậu đi, giấu ở một nơi nào đó an toàn.

Năm phút sau, hắn đứng dậy bắt đầu đi tới đi lui trong hành lang. Trong ngực một cỗ bành trướng muốn đem Đồng Miên hòa tan với dụ.c vọng. Đúng lúc này, một nữ y tá đi ra, trên người có dấu vết hoa nhài, Đoạn Việt Chinh đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cô y tá mất cảnh giác mà liếc nhìn hắn, bị dọa lùi lại một bước.

Đáy mắt hắn cuồn cuộn tối tăm gần như điên cuồng mất kiểm soát.

Bờ môi y tá run rẩy nói: "Đoạn tiên sinh... Cái kia, có khả năng anh cần bình tĩnh?"

Đoạn Việt Chinh nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại.

Đồng Miên ở đâu?

Tại sao tôi không thể tìm thấy Omega của mình?

Phản ứng nghiêm trọng của chứng rối loạn kích ứng cần phải điều trị bằng thuốc, Đồng Miên nằm nửa người trên giường bệnh, nhìn y tá treo lọ thuốc nhỏ giọt trên đầu.

Sau khi y tá đưa kim tiêm cho cậu, cậu thận trọng hỏi: "Người... đưa tôi đến đây có thể vào được không?"

Một phút sau, Đoạn Việt Chinh đẩy cửa phòng bệnh.

Đồng Miên lập tức cảm nhận được cảm giác an toàn mà anh hằng mong ước, mím môi, gương mặt nhỏ nhắn cười một cái với Đoạn Việt Chinh. Vẫn còn bệnh, nên có chút yếu ớt, cậu nhỏ giọng nói: "Học trưởng."

Đoạn Việt Chinh ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, sờ sờ tóc, ôn nhu hỏi: "Không được thoải mái sao?"

Hiệu quả cách ly tin tức tố trong phòng bệnh rất tốt, nhân viên y tế đều là Beta không có tin tức tố, trong phòng bệnh chỉ có tin tức tố của Đoạn Việt Chinh khiến cậu thoải mái. Cậu đã khỏi trạng thái kích ứng, vết mẩn ngứa cũng bắt đầu mờ đi. Cậu nhỏ giọng: "Em không sao".

Đoạn Việt Chinh cười nói "Ừm".

Đồng Miên thì ổn, nhưng hắn thì không. Cậu bị nhốt trong khu cách ly nửa giờ, trái tim hắn phồng lên sự chiếm hữu điên cuồng phun trào.

Trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhu không thay đổi, ngón tay xoa dọc theo má Đồng Miên, từ gò má, đến lúm đồng tiền, đến khóe môi. Khẽ chạm môi, đầu ngón tay xoa nhẹ lên môi Đồng Miên, đột nhiên ấn mạnh vào.

Đồng Miên đau đớn, môi không tự chủ mở ra, Đoạn Việt Chinh có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi ở giữa.

Đáy mắt Đoạn Việt Chinh tối sầm, lại gần mặt của Đồng Miên, thấp giọng hỏi: "Anh hôn em được không?"

Đồng Miên mở to hai mắt, vô thức co rút lại. Nhưng sau lưng có một tấm ván, cũng không có đường lui, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn, Đoạn Việt Chinh khẽ liếm môi.

Tiếp theo là mở cánh môi dưới m.út vào.

Đồng Miên tay chân như nhũn ra, đánh hắn một cái, căn bản không phản kháng được. Nhưng nếu nói là muốn phản kháng, thực sự lại không có. Chỉ là không quen, cắn chặt răng, không cho Đoạn Việt Chinh tiến thêm một bước. Đoạn Việt Chinh không tiếp tục tiến thêm nữa, hắn chỉ hôn nhẹ, môi Đồng Miên bị hắn m.út đến sưng đỏ, cuối cùng cũng được thả ra. Đoạn Việt Chinh đỡ trán, nhẹ nhàng thở dài.

Đồng Miên lúc này có chút sợ hãi. Cậu lắp bắp hỏi: "Học trưởng... anh làm sao vậy?"

Đoạn Việt Chinh làm như không có chuyện gì nói: "Không sao" Hắn đứng dậy điều chỉnh tốc độ chảy dây truyền cho Đồng Miên, nhẹ giọng hỏi: "Sau khi truyền xong em có về nhà với anh không?

Đồng Miên cảm thấy trạng thái của mình lúc này, bao gồm biểu hiện, giọng điệu, phong thái và động tác đều có chút khác thường. Nhưng cậu không nhìn ra được có chuyện gì, không thể giải thích được, không dám phản bác, nói nhỏ: "Vâng."

Đoạn Việt Chinh Chính nhẹ nhàng xoa cằm: "Thật nghe lời."

Sau khi truyền xong đã gần 11 giờ tối, trong gió đêm, Đoạn Việt Chinh đưa Đồng Miên về nơi ở của mình.

Đoạn Việt Chinh dường như cũng không có gì khác biệt, vẫn ôn nhu bình tĩnh. Hắn sắp xếp một phòng ngủ dành cho khách cho Đồng Miên - Dù sao vẫn chưa đến giai đoạn trao đổi tự nhiên. Đồng Miên cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong liền trở lại giường. Cậu biết Đoạn Việt Chinh ở phòng bên cạnh, có thể cách đường thẳng chưa tới một mét, cho nên cậu cảm thấy thế giới này rất an toàn, yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Cậu không biết rằng nửa đêm, cánh cửa lặng lẽ bị đẩy ra.

Người bên kia bước lên thảm lông dài, lẳng lặng đứng bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.

Đoạn Việt Chinh buông thõng mí mắt, nhìn Đồng Miên vô tri vô giác ngủ ngay dưới mắt mình, chậm rãi nhếch lên khóe môi, cúi xuống, xuất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt yên lặng đang ngủ say của cậu.

1

Muốn đánh dấu...