Tôi nghĩ thật lâu mới nhớ ra, sau một tháng nữa tôi tròn bốn mươi, cũng như đa số đàn ông trung niên, bụng tôi hơi mập, hơn nữa, đầu đã bắt đầu códấu hiệu bị hói.
Còn cô? Tôi hỏi. Cô ấy cười giơ hai tay lên, tay phải làm số một, tay trái làm số tám, vui vẻ ngẩng đầu, tôi mười tám.Đầu ngón trỏ của cô ấy dường như được gắn một viên đá lấp lánh, tôi nghĩ chắc là do tác dụng của sơn móng tay trong suốt.
Vãn Thu chưabao giờ sơn móng tay, đôi tay ấy vừa phải xới đất trồng hoa, vừa phảilàm bao nhiêu công việc nhà nên đã đầy vết chai, mu bàn tay đã hơi nhăn, móng tay cái hơi bị vặn vẹo biến dạng, trên cổ tay còn có một vết sẹomờ mờ. Ban đêm khi ngủ, tôi vẫn có thói quen nắm chặt tay cô ấy. Tôidùng tiền lương mấy tháng để mua thuốc xóa vết sẹo bôi cho cô ấy, nhưngcuối cùng vẫn còn vết sẹo nhàn nhạt.
Tôi và Vãn Thu quen nhau làdo bạn bè giới thiệu, lúc ấy tôi đã đi làm được hai năm, công việc chính là toàn bộ cuộc sống của tôi. Mỗi ngày, tôi đều một mình đi làm rồi vềnhà, một mình ăn ngủ, bình yên như nước vậy. Tôi là người thích náonhiệt, tôi muốn có một gia đình, một đứa con, vì thế tôi dự định tìm một đối tượng kết hôn.
Vãn Thu thích ở bên tôi làm tôi thấy thậtngạc nhiên, cô ấy là đàn em học dưới tôi hai khóa, cô nói rằng từ hồiđại học đã thích tôi, vì vậy mới nhờ bạn giới thiệu chúng tôi quen nhau.
Sau hai năm chúng tôi kết hôn, Vãn Thu được chẩn đoán là không có khả năngsinh sản, tôi cũng thất vọng, nhưng cô ấy còn chịu đả kích lớn hơn. Tôian ủi cô ấy, nói với cô ấy rằng tôi cũng không thích trẻ con lắm, nếu cô ấy thích chúng tôi sẽ nhận nuôi một đứa.
Cuộc sống lại trở lạibình thường, nhưng một gia đình không có trẻ con cuối cùng vẫn không thể trọn vẹn. Tôi cố gắng dốc sức cho công việc, nhưng thủ trưởng rấtchuyên quyền, rồi lục đục với đồng nghiệp, gánh nặng kinh tế lại quálớn, bao ước mơ và hoài bão của tôi dường như cũng tan biến theo từngngày buồn chán, tính tình của tôi trở nên trầm mặc và cục cằn.
Vãn Thu là một cô gái tốt, một người vợ hoàn hảo, nhưng tôi vẫn cảm thấythiếu chút gì đó. Nhiều năm rồi, cô ấy chưa bao giờ mở miệng cãi nhauvới tôi, giống như con gái thời xưa vậy. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy áy náy với tôi nên luôn nhường nhịn, nhưng dường như cô ấy đúng là một người dịudàng đến mức không hề có chủ kiến, chỉ có duy nhất một sở thích là trồng đủ loại cỏ cây. Vì vậy, đến ngày lễ tết, tôi thường mua tặng cô ấy cácloại hoa, nhưng cô ấy đều có cả rồi.
Từ nhỏ tôi đã có đam mê vớihội họa, mọi người xung quanh cũng khen tôi có thiên phú. Tôi từng mơước được làm một nhà thiết kế, nhưng hiện tại tôi chỉ là một kĩ sư bìnhthường, từ sớm tới tối chỉ nhìn những bản vẽ cứng nhắc nhàm chán.
Thật khó khăn mới kiếm đủ tiền mua một căn hộ, tôi nghĩ muốn tự thiết kế một lần. Nhưng khi căn hộ đã được bài trí xong, tôi mới giật mình nhận ra,cái thiên phú từng khiến tôi cảm thấy kiêu ngạo khi còn trẻ, linh cảm,nhiệt huyết và sức sáng tạo khi đó đã không cánh mà bay, không còn lạichút vết tích.
Khi tôi ba mươi tuổi, một ngày nào đó vào đầu nămthứ bảy chúng tôi kết hôn, khi tôi đang làm việc thì đường hầm bị sụtlún, tôi bị kẹt phía dưới. Mọi người bên ngoài cứu những người có thểcứu, đối với những trường hợp đã mất tích mà không xác định được vị tríthì không dám làm bừa, sợ gây ra sụt lún nguy hiểm hơn. Thời khắc ấy tuy tôi vẫn còn tỉnh táo, nhưng không hề lên tiếng cầu cứu, không phải tôimuốn chết, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, không muốn cử động, cũngkhông muốn đáp lời.
Bị kẹt ba ngày, một giọt nước cũng không có, ở thời điểm tôi cảm thấy bản thân sắp chết, tôi nghe thấy bên ngoài cótiếng náo loạn, hình như còn có tiếng một phụ nữ kêu khóc. Tôi bỗng thấy hoảng sợ, vội lấy tảng đá phát ra âm thanh cầu cứu. Khi được cứu ra,người bị đưa tới bệnh viện không chỉ có tôi mà còn cả Vãn Thu, cô ấy cắt cổ tay tự sát ngay tại nơi tôi bị chôn lấp.
Tôi thật kinh hãi,cũng thật hoảng sợ, chưa bao giờ nghĩ rằng một người mềm mại yếu đuốinhư cô ấy cũng có lúc quyết liệt như vậy. Tôi nghĩ chúng tôi chỉ là bênnhau mà bình yên làm bạn, không ngờ cô ấy lại yêu tôi vô cùng sâu sắc.Không ngờ sống bên nhau nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thật sự hiểu cô ấy.
Những ngày yên tĩnh lại tiếp tục trôi đi, tôi từng nghĩ rằng có thể lựa chọn chết đi là cái quyền cuối cùng để tôi giữ lại chút tônnghiêm của bản thân, nhưng vì Vãn Thu, tôi vẫn phải tiếp tục lươn lẹo mà sống sót.
Từng năm từng năm trôi đi, lúc mà tôi nghĩ rằng cả đời mình sẽ mãi như vậy, Tiểu Miêu lại xuất hiện.
Bởi vì cô ấy sắp thi lên đại học, áp lực rất lớn nên cô ấy chơi game mộtmình ở tiệm net cả đêm, khi ra về thì bị mấy tên côn đồ chặn đường, khiđó tôi đang trên đường đi làm.
Tôi không muốn xen vào, trái timnhiệt huyết đã chết lặng từ lâu trong cái cuộc sống bình dị này, giốngnhư việc sáng nào cũng phải đi phương tiện công cộng, nhìn thấy ngườigià cũng không muốn đứng lên nhường chỗ nữa. Nhưng ánh mắt vừa sợ hãivừa bất lực của Tiểu Miêu khi đó lại làm tôi mềm lòng, tôi nhíu mày đitới tát cô ấy một cái, lớn tiếng quát: “Mày đã chạy đi đâu, tao với mẹmày tìm mày cả đêm.”
Lúc đó Tiểu Miêu liền rơi nước mắt, chắc là rất đau, cô ấy ngồi xổm xuống đất, bưng mặt khóc.
Có lẽ do thái độ của tôi rất dọa người, mấy gã thanh niên đó cũng lặng lẽrút đi. Nếu không bộ xương già này cũng không có cách nào địch lại bọnhọ.
“Thực xin lỗi.” Tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, sau đó tiếp tụcđi làm. Mấy năm nay, tôi chưa bao giờ đi muộn, cũng chưa bao giờ giả vờốm để xin nghỉ, càng không xin nghỉ đi du lịch, ngay cả khi vào viện lần trước, tôi vẫn mang chân què đi làm cả nửa tháng, chưa từng nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau tôi lại gặp Tiểu Miêu ở đó, lần này cô ấy đeotúi xách, mặc đồng phục ngồi xổm ở ven đường chờ tôi. Tôi thấy nửa khuôn mặt của cô ấy vẫn sưng như cũ, lòng cảm thấy áy náy vì xuống tay quánặng. Cô ấy vừa thấy tôi thì hùng hổ xông tới, tôi còn tưởng cô ấy sẽtrả lại tôi một cái tát, không ngờ cô ấy đá mạnh tôi một cái, nói muốntôi mời cô ấy đi ăn sáng chuộc tội.
Tôi bị cô ấy bám thì khôngứng phó nổi, đành mời cô ấy sữa đậu nành và bánh quẩy bán ngay tại venđường, cô ấy thì ríu ra ríu rít, vừa ăn còn không ngừng hỏi này hỏi nọ.Kết quả là tôi lần đầu tiên đi làm muộn.
Sau đó, mỗi sáng cô ấyđều đến trường theo con đường này, chờ tôi ở ven đường để được mời bữasáng. Tôi hơi do dự, nhưng có lẽ thật sâu trong nội tâm tôi vẫn luôn chờ mong một chút biến hóa trong cuộc sống, cho nên không hề từ chối.
Chúng tôi gặp nhau mỗi sáng, trao đổi bữa sáng cho nhau, thời gian còn lạithì tán gẫu trên QQ. Trước đây tôi đâu có dùng QQ, đó là mấy thứ củagiới trẻ, cùng lắm chỉ dùng email gửi thư. Là cô ấy lập cho tôi một tàikhoản QQ, mật khẩu là sinh nhật cô ấy.
Thói quen là một thứ thật đáng sợ, dường như tôi đã quen với việc cô ấy chờ tôi bên đừơng, quen với việc đợi cô ấy trên QQ.
Ánh mắt Tiểu Miêu nhìn tôi luôn mang theo chút tình cảm hâm mộ và say đắm.Tôi biết trong mắt cô ấy, đàn ông ở tuổi tôi vừa chín chắn vừa ổn trọng, tràn ngập lôi cuốn, hơn nữa tôi còn là người từ trên trời rơi xuống cứu cô ấy. Cô ấy sẽ chìm trong ảo tưởng về sự gặp gỡ khi đó, giống như cácbộ phim truyền hình, cho rằng tôi chính là chân mệnh thiên tử.
Thật ra tôi tự biết bản thân mình kém cỏi đến mức nào, nhạt nhòa đến mức nào.
Khi Tiểu Miêu thổ lộ với tôi, tôi không hề ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới vếtsẹo trên cổ tay Vãn Thu, tôi lại không có dũng khí tiếp tục nữa. Buổisáng cô ấy không chờ được tôi, cũng không gọi được cho tôi, chỉ có thểcố gắng nhắn lại thật nhiều cho tôi trên QQ.
Tôi cũng không locho cô ấy lắm, thưở thiếu thời luôn yêu tới cuồng nghiệt, khi đã nhạtphai thì cũng rất vô tình, tôi chỉ là khách qua đường trong cuộc đời côấy. Còn tôi, cảm ơn cô ấy đã mang tới cuộc sống chán nản này một tia sức sống và màu sắc đẹp đẽ.
Nhưng tới khi nhìn thấy tin nhắn cô ấyđể lại rằng nếu ở thời gian đó, nơi đó mà không gặp được tôi, cô ấy sẽtự tử, tôi bắt đầu lo lắng. Vết sẹo của Vãn Thu vẫn còn hiển hiện trướcmắt tôi, tôi không biết Tiểu Miêu chỉ dọa tôi hay là muốn làm thật,nhưng là có một người phụ nữ trước đó làm gương, tôi không còn dám đánhcược nữa, huống hồ cô ấy chỉ là một đứa trẻ, rất có thể vì xúc động nhất thời mà dại dột.
Nhịn tới thời khắc cuối cùng, tôi vẫn đi, cô ấy liền nhào tới ôm tôi.
Em biết nhất định anh sẽ đến, khuôn mặt cô ấy đầy nước mắt, lại vô cùnghạnh phúc. Tiểu Miêu vui vẻ hôn tôi, đôi môi cô ấy mềm mại, có vị nhưnhững viên kẹo mà cô ấy vẫn lén nhét vào túi tôi lúc trước. Tôi nghĩ màsợ, tay cũng vì thế mà nhè nhẹ run, vì sao phụ nữ bên tôi một người rồilại một người đều như vậy chứ?
–Đây là năm thứ mười bốn tôi vàVãn Thu kết hôn, chúng tôi chịu đựng được bảy năm, bảy năm sau, lạikhông thể tiếp tục chịu đựng nữa.
Mỗi lúc ở bên Tiểu Miêu tôiluôn rất cẩn thận, cô ấy còn rất nhỏ, thậm chí còn chưa trưởng thành.Tôi vừa hạnh phúc vừa thống khổ, đây là một sự ban ơn, cũng là tội ác.
Nhưng không ngờ cô ấy lại mang thai, tôi dường như bàng hoàng đến mất đi lýtrí, không ngờ Tiểu Miêu dù chết cũng quyết tâm không chịu bỏ đi đứa bé. Vì vậy, giữa chúng tôi liên tục xảy ra tranh cãi.
Có trời mới biết tôi mong muốn có một đứa con đến mức nào, huống chi đứa trẻ ấy còn là con của người tôi yêu sâu đậm, Tiểu Miêu.
Nhưng chính Tiểu Miêu cũng chỉ là một đứa trẻ, hiện tại cô ấy còn chìm đắmtrong tình yêu, sẽ không quan tâm những chuyện khác, chưa kể đến việctôi sẽ không rời bỏ Vãn Thu mà đến bên cô ấy hay sau khi sinh đứa trẻ ra thì phải làm gì, chuyện quan trọng trước mắt là cô ấy sẽ không thể tham gia thi đại học.
Mỗi người đều sẽ lớn lên, tôi sẽ già đi, mà côấy cũng sẽ rời đi, tới nơi khác học đại học, gặp gỡ một người thanh niên tốt, sẽ nhận ra thực ra tôi chỉ là một lão già tệ hại, tình cảm đối với tôi sẽ từ từ mờ đi. Tuy bây giờ cô ấy xem tôi là cả thế giới, nhưng đến khi đó, cô ấy sẽ hối hận vì những gì mình đã làm.
Tình cảm cóthể mờ nhạt, có thể mất đi, không yêu là không yêu, nói ra đi thì sẽ rađi, nhưng còn đứa trẻ thì sao? Tôi không sợ giữ lại đứa trẻ này, thậmchí có thể cố gắng ly hôn với Vãn Thu, nhưng tôi không muốn một ngày nào đó Tiểu Miêu sẽ hận tôi.
Tôi có thể đáp ứng cho em một tình yêu hoang đường thời tuổi trẻ, nhưng tôi không thể hủy hoại cả đời em.
Tiểu Miêu khóc mãi, dường như sắp quỳ xuống cầu xin tôi, nói muốn giữ lạiđứa trẻ này, không sợ chịu bao nhiêu khổ cực cùng thiệt thòi. Nhưng cólẽ sự kiên định từ trong mắt tôi làm cho Tiểu Miêu tuyệt vọng, rồi cô ấy thu dọn đồ đạc, một mình bỏ nhà ra đi.
Tôi lặng lẽ tìm được nơi ở của cô ấy, giả vờ chấp nhận giữ lại đứa trẻ, đón cô ấy trở về, rồi bỏthuốc vào đồ uống của cô ấy, giả mạo là cha đưa cô ấy tới bệnh viện pháthai.
Tôi biết nhất định cô ấy sẽ hận tôi, vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho tôi, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Ở hành lang bệnh viện chờ đợi, lần đầu tiên sau mấy chục năm, tôi khóc.Là tôi đã tự tay giết chết đứa con tôi chờ đợi bao lâu nay, là tôi đãgiết chết tình yêu với Diệp Miêu.
Tôi sống như cái xác không hồn nhiều năm như vậy, tại thời khắc đó hoàn toàn sụp đổ.
Ở căn hộ chúng tôi cùng thuê, nơi từng là tổ ấm tình yêu của chúng tôi,Tiểu Miêu khóc chết đi sống lại, con người từng là anh hùng trong tâmtrí cô ấy, hiện tại đã biến thành tàn khốc đáng sợ, là ma quỷ không cónhân tính.
Dồn sức cho tôi một cái tát, tôi dường như đau tới mất hết tri giác, chỉ gắng gượng không ngã, lảo đảo rời đi.
Nhưng dù có được lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ làm vậy, không hề hối hận, thờigian sẽ chữa lành mọi vết thương, cô ấy còn trẻ, sẽ sống thật tốt, màtôi đã gần đất xa trời, tâm hồn đã chết, còn không bằng một ngọn cỏ venđường.