Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, mãi một lúc sau mới nói ra được.
"Là Tư Yến sao?"
Giang Hạc im lặng.
Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi.
Giơ tay định nắm tay anh ấy, nhưng lại dừng lại, chuyển sang nắm lấy tay áo anh ấy.
Kéo anh ấy đến ghế sofa, để anh ấy kể lại mọi chuyện anh ấy biết cho tôi nghe.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Tư Yến sẽ nói những lời cay độc như vậy với tôi.
Cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ ầm ĩ đến mức đó.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, tôi trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng.
"Em hối hận rồi."
Mi mắt Giang Hạc khẽ khép lại.
Có vẻ hơi bối rối nhưng cũng giống như đã sớm đoán trước.
Tôi lắc lắc cánh tay anh ấy, bắt đầu phàn nàn.
"Đáng lẽ anh nên nói cho em sớm hơn."
"Như vậy thì hôm đó em đã lột s@ch tóc của Diệp Di rồi! Không để lại cho chị ta một sợi nào."
Môi mím chặt, tôi càng nghĩ càng tức giận.
"Tư Yến đúng là mù mắt thật, ban đầu em còn thấy hơi tiếc."
"Anh ấy đã nói với em những lời khó nghe như vậy! Thôi thì em chỉ có thể chúc hai người họ bên nhau mãi mãi, đừng ảnh hưởng đến những người độc thân đang tìm kiếm người yêu nữa."
Giang Hạc ngẩng mắt lên.
Vừa định nói gì đó, thì tôi đã chụt một cái hôn lên má anh ấy.
"Giang Hạc, anh vẫn chưa hiểu em."
"Cho dù em có thích Tư Yến đến chết đi được, thì em cũng sẽ không mất hết liêm sỉ và giới hạn như vậy. Có lẽ em sẽ tự ti, có lẽ sẽ ấm ức, nhưng sẽ không mặt dày mày dạn đi cầu xin Tư Yến thích em."
"Hơn nữa, anh ấy đối xử với em như vậy, thì ba năm sau hay ba mươi năm sau, chắc chắn em cũng không còn thích nổi anh ấy nữa rồi."
Tôi dùng hai tay xoay mặt Giang Hạc lại, nhìn anh ấy nghiêm túc:
"Quan trọng nhất là bây giờ em thích anh."
"Hoàn cảnh gia đình của anh liên quan gì đến em, em đâu có yêu ba anh."
"Còn về chuyện anh đánh ba anh, em chỉ có thể nói nếu trong tình huống như vậy mà anh không làm gì cả, thì anh quá nhu nhược!"
Ánh sáng lóe lên trong mắt Giang Hạc.
Anh ấy nuốt nước bọt, cúi đầu cười tự giễu.
Rồi ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt chuyển xuống nửa khuôn mặt dưới, cúi người lại gần.