Thanh âm của A Liên vang lên trong bóng đêm, giọng điệu ngập tràn nghi hoặc, cũng có phần bối rối và khó xử.
Dù Bạch Trụ đã nghe thấy nhưng thanh âm ấy cũng vô cùng mong manh, là vì khoảng cách giữa cả hai vẫn còn khá xa.
Nói với trưởng làng A Bốc xong, có lẽ nhận ra nét khác thường từ đối phương, A Liên bắt đầu trở nên kích động, giọng điệu kịch liệt chất vấn: "Con đã nhanh hơn so với mọi người trong trò ném khăn của năm nay. Con không cần phải đi gác đêm, con là người giỏi nhất! Con đã thắng trò chơi! Rốt cuộc ông muốn dẫn con đi đâu?"
Sau đó là giọng nói nghiêm khắc của trưởng làng A Bốc.
"Con là người được thần chọn. Con là hy vọng của làng chúng ta!"
"Thần chọn? Ông có ý gì?" A Liên hỏi.
A Bốc nói: "Con cũng biết, mỗi năm làng ta phải hi sinh rất nhiều người... Người hi sinh còn nhiều hơn cả trẻ em được sinh ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, bốn gia tộc của chúng ta sẽ tuyệt diệt!"
"Con, con biết. Con có nghe mẹ nói. Mẹ nói ông lo đến mức đầu, đầu bạc trắng." A Liên nói: "Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến con?"
"Con cũng biết, suốt đời ông luôn tìm cách đối phó với Hồng Thần. Nhưng dù ông đã bạc trắng cả đầu, dù ông đã lao lực hàng đêm dài, không thể ngủ nghỉ, cuối cùng vẫn không có kết quả." A Bốc nói: "May thay, nửa năm trước, ông và vài người làm việc ở quặng mỏ nhìn thấy một lời nhắn của thần, thần đã viết nó trên một tảng đá ——"
"Người sinh ra với đóa sen trên người sẽ có tốc độ nhanh nhất, chỉ có người này mới có thể chạy nhanh hơn Hồng Thần, chiến thắng Hồng Thần".
"A Liên, con chỉ mới mười tuổi thôi, đã có tốc độ như thế này rồi... Ngay cả ông được mọi người khen ngợi là có thiên phú dị bẩm cũng không thể so với con. Và ông cũng đã nghe mẹ con nói rằng trên người con có một đóa hoa sen, đúng không? Cho nên, con chính là người mà thần chọn. Con là người có thể đánh bại Hồng Thần!"
Trong một thời gian dài, A Liên không nói gì, cô bé im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
A Bốc tiếp tục nói: "A Liên, con là món quà do trời cao ban xuống cho làng Vô Danh, con là hy vọng của bốn gia tộc chúng ta! Ông xin con hãy đi gặp Hồng Thần."
"Xin?" A Liên nói: "Đây không phải là xin, mà là ép buộc. Nếu không thì sao lại có nhiều người cầm kiếm theo sau chúng ta như vậy? Hơn nữa, dù con có thiên phú đi chăng nữa, con cũng chỉ là một con người, làm sao thắng được Hồng Thần? Làm sao con có thể giết được thần?!"
Giọng nói của cô bé càng lúc càng kinh hoảng: "Đây là hiến tế. Ông muốn hiến tế một mình con. Con đã nói với mẹ, con cảm thấy điều này không bình thường! Con đã nói mẹ đừng nói việc con có hoa sen trên người cho người khác biết. Vì sao mẹ lại..."
A Liên chợt im bặt, thay vào đó là tiếng gió thét gào —— cô bé chạy trốn.
A Bốc tức muốn hộc máu, lạnh lùng ra lệnh: "Đuổi theo! Đuổi theo nó ngay!"
"Nhưng mà ngài A Bốc, con bé quá nhanh!"
"Không quan trọng, chúng ta chỉ cần bao vây ngọn núi này là được! Như vậy thì để trốn chúng ta, nó chỉ có thể chạy lên đỉnh núi. Năm nay Hồng Thần sẽ xuất hiện trên đỉnh núi!"
"Ha ha, cứ để nó chạy đi... Để nó chạy thẳng đến chỗ Hồng Thần!"
...
Bây giờ, mọi âm thanh chợt biến mất.
Giống như A Bốc, A Liên và những thủ hạ của trưởng làng ở nơi xa đều biến mất vào hư vô.
Vì sao lại có hiện tượng này?
Bạch Trụ chỉ có thể kết luận một điều, mọi thứ đều xảy ra ở tương lai.
Trong cuộc đối thoại khi nãy, A Bốc có nói A Liên đã 10 tuổi.
Nhưng nhóm Bạch Trụ chơi trò ném khăn tay với cô bé, cô bé chỉ mới 8 tuổi.
Cho nên, ba cái đầu kia hướng đến ba vị trí thời không, có vẻ là thật.
Bạch Trụ đoán rằng y có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của A Liên và A Bốc là vì y có thể nghe thấy cuộc đối thoại xuất hiện ở một thời không khác.
Ba cái đầu, Bạch Trụ đang ở trong phạm vi của một cái đầu có đôi mắt đang hướng đến.
Còn cuộc đối thoại giữa A Liên và A Bốc nằm trong phạm vi đôi mắt của một cái đầu khác.
Đôi mắt đó đã đổi màu, khiến cho khu vực đó xuất hiện cảnh tượng của tương lai. Cho nên, Bạch Trụ đứng trong phạm vi quá khứ có thể nghe thấy âm thanh của A Liên và A Bốc từ tương lai.
Sau đó âm thanh đó lại biến mất, có lẽ là vì đôi mắt của bức tượng đã đổi màu, tương lai cũng biến mất theo.
Điều duy nhất mà Bạch Trụ không rõ là hiện tại, A Bốc đã bị y giết chết, vì sao vẫn còn có thể sống ở tương lai.
Thậm chí y còn phát hiện ra những người dân bên cạnh trưởng làng cũng không phải quỷ, mà lại là người.
Khi nói chuyện với Hồng Thần A Mị, Bạch Trụ đã lưu ý rằng giọng nói của đối phương không giống với nhân loại bình thường.
Nếu đổi lại là một người bình thường có lẽ không thể hiểu được cô ta đang nói gì.
Y có thể nghe hiểu vì y là người chơi cấp Thần.
Còn giọng nói của A Bốc và dân làng giống với con người bình thường.
Chứng tỏ họ thật sự là xác chết sống lại chứ không phải "vong hồn quay về".
Ngoài ra, khi sống lại, họ cũng mất một phần ký ức. Bọn họ không nhớ Bạch Trụ đã làm gì họ.
Lúc này, Bạch Trụ lại nhớ đến một câu của Hồng Thần A Mị nói trước khi rời đi —— "Chuyện đã xảy ra thì không thể sửa đổi".
Như vậy, có thể giải thích phó bản này rằng —— chuyện đã xảy ra ở làng Vô Danh đã được định sẵn.
Người chơi làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không thể thay đổi vận mệnh của người dân làng Vô Danh.
Bạch Trụ giết chết nhóm người A Bốc bao nhiêu lần, họ cũng sẽ tiếp tục sống lại từ cõi chết.
Nếu lý giải từ góc độ này, mọi chuyện xảy ra ở đây giống như một thước phim quay sẵn.
Bức tượng có ba đầu như ba máy chiếu phim, chúng hướng ra ba khu vực, chiếu lại những câu chuyện xưa ở ba khu vực này. Máy chiếu phim có màu sắc khác nhau, tương ứng với những câu chuyện ở các mốc thời gian khác nhau.
Người chơi ở trong các thước phim, chịu nhiều cấm chế. Là người ngoài đến đây, họ có thể tử vong tại đây, nhưng bọn họ lại không thể thay đổi vận mệnh của người dân làng Vô Danh.
Trong mắt Hồng Thần A Mị, chuyện đã xảy ra vốn đã xảy ra.
Lễ hội Samhain, quãng thời gian không tồn tại, không gian và thời gian rơi vào hỗn độn.
Sự hỗn độn này chỉ kết thúc khi lễ Samhain kết thúc.
Có lẽ đến lúc đó người chơi mới có thể biết được nhiệm vụ để vượt qua phó bản là gì.
Bạch Trụ vừa đi vừa nghĩ, bất chợt thấy A Bốc ở bên cạnh dừng lại.
Y liền nhận ra ngay ý nghĩ của A Bốc.
Quả nhiên, A Bốc nói: "Khoan đã, dừng lại. Chúng ta đi nhầm rồi."
Bạch Trụ không nói gì.
"Đi bên này! Chúng ta phải đi nhanh lên!" Trưởng làng A Bốc xoay người, thấy Bạch Trụ không nhúc nhích, ông ta muốn túm lấy y, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
Trưởng làng A Bốc muốn dẫn Bạch Trụ đi đến chỗ đàn tế.
Người này chết đi sống lại đã mất một phần ký ức, nhưng vẫn muốn lôi Bạch Trụ đến chỗ đàn tế.
Bạch Trụ nhìn ông ta, hỏi :"Lễ Samhain đã bắt đầu, ông không sợ trễ giờ à?"
"Đã... đã qua 12 giờ rồi?" Trưởng làng sửng sốt, sau đó nói: "À, thời gian này, hỗn độn... Cậu thấy đó, tất cả chúng tôi đều không biết, chúng tôi lạc mất cậu! Nhưng xin hãy đi theo chúng tôi, tôi đã nghĩ ra một sách lược tốt nhất cho mọi người!"
—— Quả nhiên, lý do thoái thác của ông ta cũng giống hệt lúc trước.
"Sao cậu lại không đi?"
"Đi thôi, tôi đang cứu mọi người đó!"
"Tôi đã nghĩ ra cách tiêu diệt Hồng Thần!"
A Bốc vừa khuyên Bạch Trụ vừa đưa mắt ra hiệu cho những người khác, có lẽ lo sợ Bạch Trụ sẽ phát hiện ra âm mưu của mình, không muốn đi nữa, ông ta muốn ám chỉ những người khác —— trói Bạch Trụ lại, lôi lên đàn tế.
Thấy Bạch Trụ vẫn đứng im bất động, A Bốc quay đầu nhìn y, hai tay nâng lên, muốn giữ lấy tay y.
Ngay sau đó, một luồng sáng lóe lên, A Bốc còn chưa cảm nhận được cơn đau, đầu đã rơi xuống đất.
Ông ta chết lần thứ hai, chỉ còn lại 30 người.
Đơn giản thô bạo giải quyết bọn họ, Bạch Trụ thu kiếm, tiếp tục đi lên đỉnh núi. Y hành động nhanh gọn, vô cùng gấp gáp.
Việc đã đến bước này, nhiệm vụ của người chơi đã khá rõ ràng.
Trò chơi ném khăn sẽ chai người chơi thành hai nhóm "gác đêm" và "về nhà".
Hai bên sẽ tìm thấy manh mối quan trọng, cho nên người chơi phải chia làm hai nhóm, tham gia từng nhiệm vụ, tiếp tục hợp tác để khám phá nội dung cốt truyện, chia sẻ tin tức cho nhau.
Ngay từ đầu, mọi người đều cho rằng nhóm gác đêm là nguy hiểm nhất, vì gác đêm tương đương với hiến tế cho Hồng Thần, có thể bị xem là kẻ thù của thần.
Nhưng bây giờ Bạch Trụ đã biết câu chuyện về Hồng Thần A Mị, y nghi ngờ người đã giúp đỡ cho người chơi có thân phận "quân đào ngũ của Mặc Chi Quốc" chính là cô ta, cho nên cô ta sẽ không có ác ý với người chơi, thậm chí còn nhắc nhở về lệnh cấm cho họ.
Như vạy nguy hiểm thật sự sẽ là những người chơi ở lại quán trọ.
Hồng Thần A Mị xuất hiện rồi lại biến mất. Ở bên này, nguy hiểm mà nhóm người chơi "gác đêm" sẽ gặp chính là dân làng không ngừng sống lại.
Còn điều kiện tử vong của họ chỉ có một, đó là nhỏ máu xuống đàn tế.
Nhưng nhóm người chơi ở quán trọ sẽ gặp nguy hiểm thật sự —— ví dụ như bà chủ quán trọ Thát Nhĩ.
Ngoại trừ Thát Nhĩ, Hồng Thần đã rời khỏi đây, có khả năng cũng sẽ xuất hiện ở quán trọ.
Tuy cô ta không có ác ý với người chơi nhưng không có nghĩa lập trường của cô ta sẽ không thay đổi.
Nói tóm lại, nhóm Chu Khiêm đang gặp nguy hiểm.
Cho nên Bạch Trụ phải nhanh chóng quay về quán trọ.
Nhưng trước khi rời đi, y vẫn phải tìm thêm manh mối ở quãng thời gian hỗn độn này.
Chắc chắn vẫn còn manh mối quan trọng nào đó mà y chưa tìm ra.
Mọi phó bản đều thiết kế những dấu vết rõ ràng, đây đã là một quy luật.
Trong trò chơi, nguy hiểm luôn đi liền với phần thưởng.
Theo lẽ thường, nguy hiểm mà nhóm người chơi "gác đêm" gặp phải không tính là nhỏ. Chỉ cần giá trị vũ lực hơi yếu kém một chút, bị nhóm dân làng cưỡng ép, nhỏ một giọt máu cũng đã đủ lấy mạng họ.
Bạch Trụ không sao vì y là người chơi cấp Thần.
Nguy hiểm càng cao, phần thưởng càng lớn. "Người chơi gác đêm" chắc chắn sẽ nhận được thông tin quan trọng.
"1 hoặc 31", gợi ý này sẽ khiến nhóm trưởng làng A Bốc tìm cách giết chết Bạch Trụ.
Nhưng đổi từ góc độ khác, người thiết kế trò chơi đã suy xét rằng thật ra dân làng cũng đang ngăn cản Bạch Trụ đi đến nơi gặp mặt Hồng Thần năm nay.
Cho nên bây giờ Bạch Trụ đang đi đến nơi đó.
Hồng Thần sẽ dùng phương thức nào để đến nhân gian?
Hai thế giới tương giao, lữ quán của cô ta có đến nhân gian hay không?
Băng băng lao đi dưới ánh trăng, Bạch Trụ đi thẳng lên đỉnh núi.
Trước mặt y quả nhiên xuất hiện một kiến trúc cổ quái, nó có vẻ ngoài được xây từ gỗ, nhưng vật liệu không phải là gỗ.
Sự cổ quái nằm ở hình dạng của nó.
Kiến trúc thông thường có thể là hình vuông hoặc hình tròn, thiết kế thích hợp để sinh sống, tiết kiệm không gian, thường xét về mặt thẩm mỹ và sinh hoạt của con người.
Nhưng tòa kiến trúc trước mặt Bạch Trụ lại không theo quy luật nào, trông nó không thích hợp để sinh sống, có chỗ thụt ra, bên kia có một hình tròn nhô ra ngoài, hoàn toàn không theo một mẫu hình thẩm mỹ nào.
Nếu tiếp tục quan sát cấu trúc của nó trên mặt phẳng sẽ phát hiện trông nó như một quả trứng gà bị đạp bẹp dưới đất, một hình đa giác hỗn độn không theo quy tắc.
Đi nửa vòng quanh tòa kiến trúc, Bạch Trụ nhìn thấy cổng vào.
Cổng vào có màu đỏ rực, bên trên khắc đầy những ký hiệu bất quy tắc màu đỏ.
—— Đây là tiêu chí lữ quán của Hồng Thần.
Trước cổng lữ quán có đặt vài nồi thịt, mùi canh thịt thoang thoảng, có vài người với diện mạo kỳ lạ đang ngồi ở đó ăn uống.
Một lúc sau, có người bước ra khỏi lữ quán, nói với những người đang ăn: "Đi thôi, lễ Samhain bắt đầu rồi, chúng ta vào trong làng ăn. Mấy thứ này của Hồng Thần, chúng ta ăn đến phát ngán rồi!"
"Đúng thế. Ở đây không có khái niệm thời gian... Tôi quên mất lễ Samhain. Đi thôi đi thôi."
Như vậy, từng nhóm từng nhóm quỷ lục tục rời khỏi lữ quán, đi xuống ngôi làng ở dưới núi.
Bạch Trụ thấy thế liền lấy một bộ trang phục từ túi hành lý ra.
Đây là trang phục giả thành quỷ mà Thát Nhĩ chuẩn bị cho người chơi.
Mặc bộ trang phục kỳ quái dày nặng lên người, đeo mặt nạ đầu lâu lên, Bạch Trụ bước chân vào lữ quán.
Khi đi đến cổng vào lữ quán, Bạch Trụ ngửi thấy mùi canh thịt nồng đậm, hoàn toàn khác xa so với canh thịt của bà chủ quán trọ Thát Nhĩ.
Theo lời của những con quỷ kia, khác với nhân gian, ở dị giới không có khái niệm thời gian.
Có lẽ đây là lý do mà những món ăn ngon sẽ luôn được cung cấp không ngừng nghỉ.
Thật ra những thức ăn đó chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng biến mất, chúng luôn tồn tại cố định như vậy. Cùng lúc đó, những sinh mệnh ở đây cũng luôn giữ nguyên.
Không sống, không chết. Ở đây không tồn tại ý nghĩa nào cả.
Trở thành Hồng Thần, theo nghĩa nào đó, thật ra là tìm cho mình một nhà tù, tự nhốt mình vào trong.
Bước một chân vào lữ quán, Bạch Trụ nhân ra ở đây không còn nhiều người, và những người còn sót lại cũng đang lục tục đi ra ngoài. Khó có cơ hội đến nhân gian, có lẽ họ đều muốn xuống làng.
Bạch Trụ bước vào lữ quán mà không gặp trở ngại nào.
Tình huống bên trong lữ quán cũng khó độc đáo, ở giữa có hai cái hồ to, một bên là thịt hầm, một bên là rượu.
Trên mặt đất xung quanh trải đầy thảm, lữ khách ngồi hoặc nằm ngủ.
Lữ quán Hồng Thần chỉ có một tầng như vậy. Khác với quán trọ thông thường, nó không có phòng riêng, thậm chí còn không có vách ngăn. Một hồ chứa thịt, một hồ chứa rượu, thảm trải đầy đất, lữ khách có thể thoải mái vào trong đây ăn, ngủ, rời đi.
Nhưng yến tiệc Hồng Thần ở dị giới sẽ không bao giờ kết thúc.
Tuy nhiên lữ quán sẽ luôn có một chủ nhân ——
Ở phía đông có một chiếc ghế dựa được trang hoàng lộng lẫy, có lẽ đây là nơi Hồng Thần thường ngồi, cũng chỉ có cô ta mới có đủ quyền lực ngồi ở đây.
Trước ghế dựa có một bức tượng.
Khiến người khác cảm thấy kỳ quái là xung quanh bức tượng này có rất nhiều tiền xu, giống như có rất nhiều người đến đây bái lạy bức tượng này vậy. Hoặc nói đúng hơn, quỷ đang thờ phụng bức tượng đó.
Bạch Trụ tiến lên trước, đi đến đối diện bức tượng quan sát, phát hiện nó là một con chim —— một con chim có bộ lông màu vàng.
"Không bao giờ được giết chết loài chim", đây là lệnh cấm thứ tư của người chơi.
Chim, rốt cuộc là chỉ ai?
Bức tượng này có màu vàng. A Mị đã trộm một con chim lông vàng, liệu có liên quan đến nó hay không?
Nếu A Mị thật sự trải qua số kiếp bất hạnh kia, nếu cô ta thật sự căm thù dân làng, đáng lẽ ra cô ta sẽ rất hận con chim lông vàng.
Như vậy thì những con chim lông vàng đã xuất hiện có liên quan đến nhau, vì sao A Mị lại đúc nó thành một bức tượng, thờ phụng nó ở trong lữ quán của mình?
Tác giả có lời muốn nói:
Hồng Thần, "địa ngục" có các món ăn bất tận, động vật là tinh linh giao tiếp với hai thế giới đều là một số câu chuyện xuất phát từ thần thoại Celtic của Ireland.
Phó bản này sẽ bật mí một cao trào đặc biệt. Khi phó bản này kết thúc cũng sẽ đến phần cao trào chính. Cốt truyện sẽ hấp dẫn lắm đó~