Trăng lên cao, trên sân thắp đầy đèn bí đỏ, treo mặt nạ quỷ, lò sưởi được đốt sáng suốt đêm, phòng ngừa người dị giới xâm nhập.
Nhìn từ xa, ánh lửa bập bùng bao trùm khắp tòa thành, giống như đã có một quả cầu lửa khổng lồ rơi xuống đây, sau đó tan tác thành những quả cầu nhỏ, cư ngụ trong từng nhà.
Người dân thấp thỏm lo âu chờ đợi ánh bình minh xuất hiện.
Cuối cùng họ đã chờ được ——
Ngay lúc này, chân trời đã nhờ nhờ sáng, lễ Samhain nguy hiểm hằng năm đã kết thúc.
Nhờ sự trợ giúp của vương phi, nhóm Chu Khiêm từ từ đáp xuống một góc đường hẻo lánh từ trên cao. Sau đó, họ đi quanh kinh thành một lần, thăm dò địa hình nơi đây.
Kinh thành không quá lớn, có giày tăng tốc độ, quá trình thăm dò chỉ tốn hơn 1 giờ.
Tra xét xong bước đầu tiên, nắng sớm đã chiếu rọi khắp kinh thành, hàng quán bán đồ ăn sáng trên đường bắt đầu mở cửa, nhóm người chơi bước vào, đi thẳng lên tầng hai ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.
Hồng Thần tạm thời rời đi, bây giờ chỉ còn năm người chơi Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ, Ân Tửu Tửu và Vân Tưởng Dung cộng thêm một NPC A Liên.
Từ khi vào phó bản, lăn lộn một quá trình dài, họ vẫn chưa ăn uống được bữa nào, cho nên dứt khoát ngồi ở đây ăn, tiêu một ít tiền của NPC A Liên.
Cố gắng nuốt xuống vài miếng bánh mì khô, Hà Tiểu Vĩ quay sang nhìn Chu Khiêm.
Bây giờ Chu Khiêm đang nhìn kinh thành ở bên ngoài cửa sổ, cằm hơi nhấc lên, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm, hoàn toàn không có ý tứ muốn động vào thức ăn ở trên bàn.
Bạch Trụ ngồi ở bên cạnh anh không biết đã tự động phát triển ra kỹ năng nấu nướng nào hay là giao dịch từ đâu đó lại có thể tìm được nguyên liệu ——
Y đang nấu tôm và trứng luộc cho Chu Khiêm ở trong phó bản.
Gương mặt Bạch Trụ không cảm xúc, nhưng động tác lại không hề cẩu thả, trông không như đang nấu ăn mà đang làm nghiên cứu khoa học.
Chu Khiêm ngồi ở bên cạnh chờ đồ ăn, một tay chống cằm nhìn về phía cổng thành, một lúc sau thì nheo mắt, dường như đang tính toán gì đó.
"Khụ, Khiêm ơi, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Cậu có chủ ý gì chưa?" Hà Tiểu Vĩ hỏi.
Nếu đổi lại là trước đây, Hà Tiểu Vĩ sẽ cảm thấy nhiệm vụ này không thể hoàn thành được.
Theo như lời của vương phi, vua của Mặc Chi Quốc tự mình đến đây. Ông ta tự mình đến kinh thành của Ngữ Chi Quốc, bày tỏ thành ý của mình.
Nhưng cùng lúc đó, để bảo vệ mình, ông ta cũng dẫn theo vô số pháp sư cùng vô vàn hộ vệ có bản lĩnh cao cường.
Khoan nói đến những người khác, chỉ riêng pháp sư Lưu Thủy bên cạnh nhà vua đã có thể tạo ra nhiều lệnh cấm chết người với quân đào ngũ, bản thân người này cũng đã vô cùng mạnh mẽ, huống hồ gì còn có thêm những pháp sư khác.
Làm sao người chơi có thể xông qua được hàng ngũ pháp sư, cướp lấy con chim lông vàng từ tay nhà vua?
Không phải người chơi không thể đánh thắng pháp sư.
Nhưng pháp sư lại vô cùng am hiểu những thứ như lệnh cấp, lời nguyền, nếu họ liên tiếp hạ chú xuống người chơi, quả thực không ai có thể phòng bị nổi.
Ngoài ra, ở đây còn là kinh thành được phòng thủ nghiêm ngặt của Ngữ Chi Quốc, có vô số hộ vệ và pháp sư của hoàng tộc ở đây.
Bây giờ hai nước muốn đình chiến, vua của Mặc Chi Quốc từ ngàn dặm xa xôi đến, Ngữ Chi Quốc cũng phải bày tỏ thành ý của mình.
Nếu vua Mặc Chi Quốc gặp nguy hiểm, Ngữ Chi Quốc đương nhiên phải ra tay giúp đỡ.
Đến lúc đó, người chơi gặp nguy hiểm từ cả hai phía.
Năm người chơi cũng không hoàn toàn đồng tâm với nhau đối phó với lực lượng của hai nước lớn...
Hà Tiểu Vĩ nghĩ đường nào cũng không thoát khỏi cục diện bế tắc.
Có lẽ chưa chờ được đến lúc Đế Phù xuất hiện, họ đã chết rồi.
Nhưng cho đến hiện tại, Hà Tiểu Vĩ đã tin tưởng trí thông minh của Chu Khiêm vô điều kiện, cho nên cũng không còn vẻ khiếp đảm hay lo âu thấp thỏm nữa.
Hắn ngồi gặm bánh mì, thành thành thật thật chờ câu trả lời từ Chu Khiêm.
Ngay sau đó, Bạch Trụ dùng muỗng múc một con tôm đã lột vỏ đến trước mặt Chu Khiêm, Chu Khiêm cười cười, ngoan ngoãn há miệng ăn.
Hà Tiểu Vĩ nổi da gà.
Chu Khiêm lại nhìn về phía cổng thành, nói: "Rốt cuộc khen thưởng ẩn là gì, hệ thống không nói rõ. Nhưng nhiệm vụ bây giờ của chúng ta lại vô cùng rõ ràng, chúng ta đứng về phe vương phi và A Liên, trợ giúp họ đối phó với Đế Phù."
"Dù không nói đến nhiệm vụ thì vì Tiểu Tề, chúng ta cũng phải làm như vậy."
"Mà "chìa khóa tự do" chính là giải pháp đối phó hữu hiệu nhất với Đế Phù. Mọi người không còn nghi ngờ gì về chuyện này, đúng không?"
"Không có." Hà Tiểu Vĩ đáp.
Chu Khiêm nói tiếp: "Bây giờ vương phi không còn ở đây, nhưng bà ấy đã đưa ra ám chỉ về một thứ."
Hà Tiểu Vĩ: "?"
Chu Khiêm nghiêng đầu, nhìn Hà Tiểu Vĩ: "Bà ấy dẫn chúng ta đến đây là để chúng ta hợp tác với A Liên giết chết Đế Phù. Nhưng... Vì sao bà ấy lại chắc chắn Đế Phù sẽ xuất hiện ở đây?"
Hà Tiểu Vĩ ngơ ngác.
Chu Khiêm nói: "Bây giờ có vài khả năng. Chúng ta cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Khả năng thứ nhất, vua của hai nước không có ý định giảng hòa. Ở đây sắp xảy ra chiến tranh. Như vậy thì khi hai nhà vua gặp mặt nhau sẽ xuất hiện rất nhiều lời nói dối và sự phản bội, cùng với vô số màn tàn sát máu me, Đế Phù đã có dự đoán về điều này, đương nhiên sẽ đến đây để hấp thụ bữa buffet này."
"Khả năng thứ hai, vua hai nước thật sự muống giảng hòa với nhau. Nhưng một sự kiện lớn như thế mà Đế Phù không lợi dụng một chút thì quả thực không hợp lý. Cho nên bà ta sẽ nhân cơ hội này tạo ra hỗn loạn, khiến vua của hai nước cho rằng cả hai đang phản bội nhau."
Tạm dừng một lát, Chu Khiêm lại nheo mắt, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
Anh nói: "Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta vẫn phải chuẩn bị. Trời đã sáng. Hôm nay là thời gian cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ. Lỡ như hai khả năng này không xảy ra, cả ngày hôm nay Đế Phù không xuất hiện thì chúng ta không cứu được Tiểu Tề, cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy, vậy ý của cậu là..." Hà Tiểu Vĩ nhíu mày, bỗng có dự cảm xấu.
Chu Khiêm: "Nếu Đế Phù không đến, chúng ta phải khiến bà ta đến."
Hà Tiểu Vĩ: "Cậu..."
"Không sai." Chu Khiêm gật đầu: "Nếu hai nhà vua muốn giảng hòa, chúng ta cần phải khiến họ phản bội nhau, khiến Đế Phù xuất hiện."
"Một hòn đá trúng hai con chim, ngoại trừ dẫn Đế Phù đến, lựa lượng của hai nước này rất mạnh, chúng ta không thể đối diện trực tiếp, cho nên nhân lúc trai cò đánh nhau, chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi —— khi Mặc Chi Quốc thiệt hại lớn trong kinh thành, chúng ta sẽ nhân cơ hội này trộm lấy "chìa khóa tự do". Nếu may mắn, ông ta có mang theo con chim lông vàng thì chúng ta có thể lấy nó để cứu Tiểu Tề ngay."
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ nhất thời im lặng.
Ân Tửu Tửu bên cạnh hắn cũng có biểu tình tương tự.
Cô do dự một chút, hỏi: "Có cách khác không? Tôi cảm thấy... Đây là chuyện ảnh hưởng đến tính mạng của dân chúng của cả hai nước... Nếu chúng ta là như vậy, sau này hai nước sẽ tiếp tục chiến tranh thêm vài năm nữa, rồi sẽ có thêm bao nhiêu người ngã xuống nữa đây?"
Chu Khiêm nghiêm túc không nói gì, Hà Tiểu Vĩ không nhịn được mà nói: "Tôi muốn cứu Tiểu Tề. Nhưng Ân Tửu Tửu cũng đã nói lên nỗi lòng tôi. Tôi cảm thấy... Mình sẽ cắn rứt lương tâm."
Một lúc lâu sau, Vân Tưởng Dung nói: "Bọn họ là NPC, không phải là người thật."
"Tuy là vậy..." Hà Tiểu Vĩ hít một hơi: "Ây dà, xem như là tôi khó tính đi. Khiêm à... Dù sao thì người của Mặc Chi Quốc vẫn chưa đến, hay là chúng ta nghĩ cách khác được không?"
"Hoặc ít nhất bây giờ chúng ta nghĩ cách thông báo cho người dân trong kinh thành, để họ sơ tán trước? Pháp sư và binh lính của hai nước muốn đấu với nhau thì cứ để họ đấu, nhưng người dân vô tội mà..."
"Không thể báo cho người dân. Chúng ta không có nhiều cơ hội, cần phải chắc chắn từng đường đi nước bước. Bây giờ làm chuyện dư thừa, nếu bị người của hai nước phát hiện ra, nhiệm vụ của chúng ta sẽ thất bại. Đến lúc đó, chúng ta không chỉ không cứu được Tiểu Tề mà tất cả sẽ chết ở đây."
Chu Khiêm phủ định đề nghị của Hà Tiểu Vĩ ngay lập tức: "Vua của Mặc Chi Quốc sẽ chắc chắn sẽ cho gián điệp trà trộn vào kinh thành Ngữ Chi Quốc. Nếu gián điệp biết chuyện này, tìm cách thông báo cho Mặc Chi Quốc, vua của Mặc Chi Quốc chắc chắn sẽ không đến đây nữa."
"Nhưng... Nhưng mà..." Hà Tiểu Vĩ không ăn nổi bánh mì nữa, chỉ thở một hơi dài.
Chu Khiêm nhìn hắn nói: "Tiểu Vĩ, thật ra anh không cần phải có gánh nặng tâm lý. Tôi vẫn chưa nói xong mà. Tôi hỏi anh, bây giờ chúng ta đang ở mốc thời gian nào?"
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt, trợn mắt: "Cậu, ý của cậu là..."
"Ý của tôi là ——" Chu Khiêm nghiêm túc nói: "Chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi. Đây là giả thuyết xuyên suốt phó bản này."
"Vương phi cũng không có năng lực tiên đoán trước, chuyện này đã được chứng minh qua lời đối thoại giữa vương phi với A Liên. Vương phi không biết vận mệnh của A Liên là gì, cũng không biết cô bé có thể giết chết Đế Phù được không. Nhưng vương phi đã dẫn chúng ta đến đây, chắc chắn là vì bà ấy biết Đế Phù sẽ xuất hiện ở đây."
"Vì sao lại có chuyện đó, chỉ có một cách để giải thích ——"
"Đế Phù xuất hiện là một chuyện đã xảy ra, thuộc về "quá khứ", "Đế Phù có bị A Liên giết hay không" là chuyện chưa biết, thuộc về "tương lai"."
"Bây giờ, trong "quá khứ" và "tương lai", khoảng thời gian giữa cả hai sẽ tập trung hết trong vòng một ngày hôm nay. Cũng có nghĩa là thời không mà chúng ta đang ở bây giờ có khoảng cách rất gần với "hiện tại", chỉ cách khoảng 1 ngày."
Hà Tiểu Vĩ dường như hiểu ra, biểu tình cũng không còn nản lòng nữa.
Chu Khiêm nhìn hắn, giải thích thêm một bước: "Tóm lại, "Đế Phù xuất hiện" thuộc về "quá khứ", mà khi bà ta xuất hiện, bản thân bà ta và những lời nói dối, phản bội, hỗn loạn, thù hận, giết chóc cũng xảy ra. Chứng tỏ ——"
"Hai nước trở mặt nhau, phản bội nhau, cũng thuộc về "quá khứ", đây là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra."
"Hai nước không thể giảng hòa, vì sao chuyện này lại xảy ra, có thể có nhiều lý do. Nếu không phải chúng ta gây ra cũng sẽ có nguyên nhân khác. Nhưng nếu chuyện này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta, chúng ta có thể nắm chắc mọi chi tiết ở trong tay mình, điều chỉnh mọi tình huống phù hợp với yêu cầu của mình, chứ không đơn giản là phù hợp với "tiến trình lịch sử" nữa."
Ở bên cạnh, Ân Tửu Tửu bị thuyết phục, gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi, chúng ta chỉ thay đổi chi tiết của lịch sử, nhưng thay đổi lịch sử không thay đổi được số phận đã định sẵn của người ở đây. Nếu ai chết thì chắc chắn sẽ chết, dù chúng ta có làm gì đi nữa thì người đó cuối cùng vẫn sẽ chết, chỉ khác biệt là chết sớm hơn 1 giờ hay là chết muộn hơn 1 giờ..."
"Giống như... Giống như người bạn của A Liên, Kỳ Vân Tư —— lễ Samhain năm A Liên 8 tuổi, trong lịch sử, người này đã thay A Liên đi gác đêm. Chúng ta quay về quá khứ, tham gia vào lịch sử, người này và A Liên không cần đi gác đêm nữa. Nhưng cuối cùng Kỳ Vân Tư vẫn chết!"
"Đúng vậy. Diễn biến cốt truyện lúc trước là một lời gợi ý, điều này vô cùng quan trọng, do hệ thống ám chỉ cách thức hoàn thành nhiệm vụ cho chúng ta."
"Cho nên, chúng ta không cần có gánh nặng tâm lý khi châm ngòi cuộc chiến giữa hai nước., vì chuyện này vốn dĩ đã xảy ra trong quá khứ rồi."
Chu Khiêm liếc mắt nhìn biểu tình của Hà Tiểu Vĩ, nói: "Còn nữa, dù không nói đến chuyện này nhưng tính cả A Mị, Ti Lan... Còn có rất nhiều người khác mà chúng ta không biết, đã bị Đế Phù tạo ra bi kịch và bỏ mạng."
"Sáng nay chỉ có hai nước Mặc Chi Quốc và Ngữ Chi Quốc. Nếu không giết Đế Phù, sức mạnh của bà ta ngày một cường đại hơn, sau này vô số đất nước khác trên thế giới cũng sẽ bị bà ta châm ngòi chiến tranh, đến lúc đó thì người dân khắp nơi sẽ khốn khổ vô cùng. Như vậy thì đây chính là lựa chọn tốt nhất mà chúng ta có thể làm."
"Người dân ở hai nước và người dân khắp thế giới, tôi chỉ có thể chọn thế giới."
"NPC và Tề Lưu Hành, tôi chỉ có thể chọn Tề Lưu Hành."
"Tôi hiểu rồi Khiêm à... Thật ra tôi hiểu hết những lời cậu nói rồi." Hà Tiểu Vĩ gãi gãi đầu: "Tôi cũng chỉ hơi cảm thán một chút. Cũng muốn vẹn cả đôi đường... Nhưng mà khó quá."
"Thật sự thì không có gì là vẹn cả đôi đường. Đây mới là nhân sinh."
Chu Khiêm nói: "Ai muốn tìm kiếm sự hoàn mỹ không tì vết thì sẽ không bao giờ có đáp án thật sự. Có thể tưởng tượng trước khi cứu mọi người, chúng ta cũng phải cân nhắc đến thực lực của bản thân. Chúng ta không phải Thần thánh có thể giúp đỡ hết mọi người, không thể giúp đỡ hết tất cả, chỉ có thể lựa chọn lấy hay bỏ. Chúng ta... cần phải chấp nhận những khiếm khuyết và không hoàn mỹ của mình."
Khi nói những lời này, Chu Khiêm không nhìn Hà Tiểu Vĩ mà nhìn Bạch Trụ ở ngay bên cạnh.
Bạch Trụ vẫn đang cúi đầu nghiêm túc lột con tôm và quả trứng thứ hai, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng Chu Khiêm biết, y đã sớm chuẩn bị trước nhiều chuyện phức tạp ở trong lòng.
Bộ dạng y thong dong, nhàn hạ là vì y đủ mạnh mẽ.
Nhưng cùng lúc đó... Y cũng yêu cầu quá cao với chính mình.
Khi Bạch Trụ lại đưa tôm đã lột vỏ qua, Chu Khiêm nắm lấy cổ tay y, nhìn thẳng vào mắt đối phương, dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói: "Anh Trụ, câu cuối cùng kia là điều em muốn nói với anh."